Chap 6
Ta cảm tạ ngươi, vì đã giúp ta có cơ hội ở riêng với hoàng thượng. . . .
Những lời này tựa như ma chú, bóp chặt lấy tâm Hoa Đề Lộ, từng chữ đều như mũi nhọn, đâm sâu vào lòng nàng. Hoa Đề Lộ tỉnh lại, người đầu tiên thấy không phải Hoàng Phủ Phong Vân mà là Mã Lâm.
"Ngươi cuối cùng tỉnh." Mã Lâm mặc một bộ váy rực rỡ, vẻ mặt vẫn thân thiết như trước, cười mà như không nhìn nàng. "Ngươi. . . . . ." Hoa Đề Lộ cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt xanh xao nhìn Mã Lâm.
"Ngươi nhất định đang nghi ngờ, vì sao ta xuất hiện trước mặt ngươi, mà không phải hoàng thượng của ngươi đi?" Mã Lâm cười lạnh lùng, hờ hững nhìn nàng. "Ngươi không phải là bạn tốt của ta sao?"
Hoa Đề Lộ cắn môi, cuối cùng cũng hiểu ra Mã Lâm chỉ lợi dụng nàng. "Ngươi lợi dụng ta để tiếp xúc với hoàng thượng. . . . ." "Bằng không ngươi nghĩ ai có thể chịu được sự tùy hứng của ngươi?"
Mã Lâm cười khẽ. "Không nghĩ rằng ngươi tùy hứng, tâm tư vẫn đơn thuần như vậy, may mà nhờ ngươi, hoàng thượng mới chú ý đến ta." Nghe vậy, tim Hoa Đề Lộ lại đau đớn. Có lẽ đúng như lời Mã Lâm, tâm tư của nàng quá đơn thuần, cho rằng mình có thể tìm được một người bạn tri kỷ. Mã Lâm cởi mở chân thành, lại hung hăng đâm nàng một đao, chẳng những phản bội tình bạn của nàng, còn chủ động quyến rũ Hoàng Phủ Phong Vân. . . . .
Cho dù nàng có thể không trách móc việc Mã Lâm quyến rũ Hoàng Phủ Phong Vân, dù sao đó là sứ mệnh của công chúa Khương quốc, nhưng Mã Lâm lại lợi dụng tình cảm của nàng để đạt mục đích, không khỏi khiến nàng tâm nguội ý lạnh.
Chẳng lẽ nàng phải sống dưới bóng ma như vậy cả đời, mỗi ngày đều lục đục, tranh giành nam nhân mình yêu với toàn bộ nữ nhân hậu cung? Không! Nàng không muốn cứ nơm nớp lo sợ, đau đớn như vậy nàng không chịu nổi.
"Cút khỏi tẩm cung của ta —— cút!" Hoa Đề Lộ cau mày, sắc mặt tái nhợt kêu to. Mã Lâm hừ lạnh, đi đến cạnh giường nhìn nàng nói: "Đuổi người nhanh vậy? Ta còn định nói tin tốt cho ngươi!" Hoa Đề Lộ quật cường mím môi, hai mắt trống rỗng vô hồn. Mã Lâm thấy bộ dáng chịu đựng của nàng, nhịn không được mỉm cười.
"Nể tình chúng ta từng là bạn tốt, ta liền chia sẻ niềm vui này với ngươi!" Nàng cười, đắc ý nói, "Hoàng thượng quyết định phong ta làm quý phi, mặc dù cách vị trí hoàng hậu một khoảng, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày ta lên hậu vị." "Ngươi. . . . . ." Hoa Đề Lộ cắn chặt răng.
"Ta sẽ lên hậu vị sớm hơn ngươi." Nàng không chịu được khiêu khích của Mã Lâm, tức giận đến mức cả người run rẩy, hai chân trần đứng ở sàn nhà lạnh băng. Mã Lâm biến sắc, đột nhiên nhớ tới nữ tữ trước mắt là một trong nhân tuyển làm hoàng hậu. Chỉ do ả nhất thời đắc ý vênh váo, liền quên mất Hoa Đề Lộ là mối họa lớn của mình! Ả bỗng rút ra một thanh thủy chủ, âm ngoan nhìn Hoa Đề Lộ, từng bước tới gần.
"Ta đây trước hết giải quyết ngươi." Thế nhưng Hoa Đề Lộ cũng không bị dọa. "Dù ngươi giết ta thì sao? Ngươi vẫn không thể đi khỏi cung Đề Oanh, cũng đừng mơ đến mộng hoàng hậu của ngươi!" "Vậy thì đánh cuộc xem." Mã Lâm đâm về phía nàng. Hoa Đề Lộ tuy rằng chưa khôi phục, nhưng vẫn kịp nghiêng người, chủy thủ chỉ xẹt qua ống tay áo, không tổn thương da thịt của nàng. Nhưng nàng không cam lòng nén giận như vậy, vì thế tiến lên cướp thủy chủ trong tay Mã Lâm, hai người vật lộn một hồi.
"Buông tay!" Trong hỗn chiến, Mã Lâm vươn tay tát nàng một cái. Hoa Đề Lộ ngã về sau, đụng vào bàn trang điểm, một cây kéo theo đó rơi xuống đất, nàng không hề nghĩ ngợi nhặt lên, làm vũ khí tự bảo vệ mình. Mã Lâm thấy tình huống không có lợi, quyết định lợi dụng ưu thế có võ của mình, muốn mau chóng giải quyết Hoa Đề Lộ.
Ả xông lên trước, nhanh chóng bắt được cổ tay Hoa Đề Lộ, dùng sức xoay kéo sắc trong tay nàng, khi ả muốn đâm vào tim Hoa Đề Lộ, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Nghe kỹ lại, thì ra là hoàng thượng đến. Mã Lâm nhíu mày, linh quang chợt lóe, đột nhiên buông tay để thủy chủ rơi xuống, Hoa Đề Lộ không biết quỷ kế của ả, vì bảo vệ mình nên nhặt lên thủy chủ.
Mã Lâm nắm bắt thời cơ, nắm hai tay Hoa Đề Lộ, liếc nhìn Hoàng Phủ Phong Vân đang tiến vào tẩm cung, lập tức kéo tay Hoa Đề Lộ đâm vào bụng mình. Hoa Đề Lộ không hề nghĩ rằng Mã Lâm sẽ làm như vậy, nàng sững sờ tại chỗ, hai tay dính đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"A. . . . ." Mã Lâm ngã ngồi trên đất, hai tay ôm miệng vết thương. "Hoa Đề Lộ, là ta có lỗi, ta không nên đi trêu chọc hoàng thượng. . . . . Nhưng vì ta là phi tử của ngài, ta hi vọng chúng ta có thể sống tốt với nhau. . . . . ." Nghe Mã Lâm nói, Hoa Đề Lộ không hiểu nhíu mày, nhưng khi ngẩng đầu liền thấy Hoàng Phủ Phong Vân đứng ở cửa —— Nàng lại trúng kế rồi!
"Ta không làm nàng bị thương." Nàng ưu thương nhìn Hoàng Phủ Phong Vân, thì thào biện giải. Hoàng Phủ Phong Vân tiến lên ôm lấy Mã Lâm, không quan tâm Hoa Đề Lộ giải thích.
"Hoa Đề Lộ, ta luôn dung túng nàng, cho rằng nàng tâm địa thiện lương, sẽ không làm thương tổn người khác, nhưng hôm nay nàng đã khiến ta quá thất vọng!" Hoa Đề Lộ vô lực ngã ngồi xuống đất, nhìn hắn ôm nữ nhân khác, đau lòng không thể kiềm chế. "Huynh ngay cả lí do cũng không hỏi đã định tội ta?" "Nàng làm Mã Lâm bị thương." Hoàng Phủ Phong Vân nhíu chặt mày, dù sao Mã Lâm là công chúa Khương quốc, tình thế nghiêm trọng như vậy, có thể gây chiến tranh giữa hai nước.
"Là nàng. . . . ." Hoa Đề Lộ thì thào nói, lại phát hiện dù mình đúng nhưng không nói rõ được. "Nàng quá tùy hứng rồi." Hoàng Phủ Phong Vân ánh mắt trách cứ. "Là ta đã làm hư nàng." Ánh mắt Hoa Đề Lộ không rời khỏi hắn, lời nói của hắn như gai sắc vô tình, đâm vỡ nát lòng nàng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Mã Lâm được Hoàng Phủ Phong Vân ôm vào lòng rốt cuộc mở miệng. "Ngài ngàn vạn lần đừng trách Hoa Đề Lộ, là nô tì không đúng, đoạt ái của Hoa Đề Lộ, nô tì không nên tiếp cận hoàng thượng. . . . ." "Ta thân là vua của một nước, sao có thể để cho một nữ nhân làm càn?" Hoàng Phủ Phong Vân đang tức giận, vì duy trì tôn nghiêm đế vương, cũng vì an toàn của dân chúng, hắn không thể không che giấu cảm xúc chân chính của mình.
Dù sao, nhìn thấy Hoa Đề Lộ sắc mặt tái nhợt, hắn đau lòng nhiều hơn trách cứ. Nhưng sự đơn thuần thẳng thắn của nàng sẽ gây loạn, huống chi có một số việc không đơn giản như tưởng tượng của nàng. Hoa Đề Lộ mím môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc khó có thể tiến gần của hắn, lòng của nàng tan nát.
"Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, Hoa Đề Lộ sắp thành hoàng hậu của ngài. . . . ." Lúc này Mã Lâm sắm vai gây chuyện rồi hòa giải, không ngừng nói tốt cho Hoa Đề Lộ. "Ta muốn suy xét lại chuyện này." Hoàng Phủ Phong Vân nhíu mày quay mặt đi, không muốn nhìn khuôn mặt tái nhợt kia của nàng nữa, bởi vì càng để ý, hắn càng không thể rời khỏi nàng. Nghe vậy, Hoa Đề Lộ một hơi nuốt không trôi, tức giận phát run, đè nén không được gầm nhẹ: "Huynh nghĩ rằng ta thật sự muốn làm hoàng hậu của huynh? Cho dù huynh là hoàng thượng, ta cũng không hiếm lạ!" Hắn đứng núi này trông núi nọ, không quan tâm đến cảm nhận của nàng, lại không biết rõ nguyên nhân hậu quả, liền tự định tội của nàng, hắn căn bản không hề hiểu nàng!
"Vậy thì như mong muốn của nàng." Hoàng Phủ Phong Vân để lại những lời này, ôm Mã Lâm ra ngoài, lưu lại Hoa Đề Lộ nhìn bóng lưng tuyệt tình của hắn.
"A. . . . ." Khí huyết công tâm, Hoa Đề Lộ ho ra máu, nhưng ánh mắt lại cố chấp không chịu rời khỏi bóng lưng ấy. Nàng không quan tâm mình có thành hoàng hậu hay không, nàng chỉ để ý hắn lúc rời đi không hề nhìn lại. . . . . . Nàng sẽ khiến hắn hối hận vì thời khắc này.
Kỳ thực, chưa đến nửa canh giờ Hoàng Phủ Phong Vân đã hối hận rồi.
Hắn hối hận vì nói nặng lời với Hoa Đề Lộ như vậy, dù sao năm năm này hắn chưa từng lớn tiếng với nàng, càng không nỡ nặng lời, nhưng vì xử lý chuyện của Mã Lâm. . . . .
Haiz, may mà dao kia đâm không sâu, không có gì đáng ngại. Hắn không để bất cứ ai biết chuyện này, ba ngày qua ở bên Mã Lâm vì hi vọng nàng không nói cho sứ giả Khương quốc.
Cho nên, ba ngày qua hắn không gặp Hoa Đề Lộ, dù sao nàng làm người khác bị thương là không đúng. . . . . Nhưng trong lòng hắn vẫn giãy dụa, không thể tin rằng nàng đả thương người.
Bởi vì trong năm năm này, nàng ương ngạnh thì ương ngạnh, chưa bao giờ ra tay làm người khác bị thương, ngày trước có cung nữ không hiểu chuyện, làm vỡ chén lưu ly mà nàng thích nhất, tuy rằng nàng tức giận, nhưng không hề giáo huấn tiểu cung nữ, thậm chí không để tổng quản xử phạt.
Nàng chỉ thở dài bất đắc dĩ nói: "Cái cũ không đi, cái mới không tới." Cho dù đó là chén lưu ly độc nhất vô nhị, là quà hắn tặng cho nàng. Như vậy tại sao lần này nàng lại ra tay làm Mã Lâm bị thương? Huống chi Mã Lâm vẫn là bạn tốt của nàng. Hắn từng bí mật gọi Hoa Nhi và Đóa Nhi tới, thế nhưng hỏi gì các nàng cũng không biết, chỉ nói hôm đó Mã Lâm muốn hai nàng chờ ở ngoài, bởi vì Hoa Đề Lộ khi đó còn hôn mê, các nàng không biết việc lớn xảy ra sau đó.
Hắn càng nghĩ không thông, vì sao mấy hôm trước hắn tỉnh thấy Mã Lâm ở trên giường? Ngay cả hộ vệ bên người hắn cũng không rõ nội tình, bởi vì chính miệng hắn nói muốn đưa Mã Lâm về. Mọi chuyện quá kỳ quái. Nhớ tới sáng hôm đó, Hoa Đề Lộ phát hiện hắn cùng Mã Lâm ở một chỗ liền ngất xỉu, hắn không khỏi đau lòng vạn phần. Đã lâu bệnh tim của nàng chưa phát tác, bởi vì chuyện này lại tái phát, hắn có nên đi thăm nàng không?
Hoàng Phủ Phong Vân đầu óc hỗn loạn, biết rõ mình không nên xem nặng một nữ tử như vậy, thậm chí còn nhớ thương, không bỏ xuống được, đối với Hoa Đề Lộ, mọi nguyên tắc của hắn đều vô dụng. Hai ngày không gặp nàng, hắn vô cùng nhớ. . . . .
Thôi, tôn nghiêm của nam nhân có là gì? Sau khi gặp nàng, mọi nguyên tắc của hắn đều chịu khuất phục. Kìm nén không được nhớ mong trong lòng, Hoàng Phủ Phong Vân quyết định đến cung Đề Oanh gặp Hoa Đề Lộ. Không ngờ còn chưa đến tẩm cung của nàng, Hoa Nhi và Đóa Nhi đã vội vàng chạy tới, vừa thấy hắn liền quỳ xuống đất. "Hoàng thượng, ngài nhất định phải ngăn cản tiểu thư!" Hoa Nhi nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
"Tiểu thư quyết tâm muốn rời khỏi cung, không bao giờ trở lại nữa." "Ai cho phép nàng làm vậy?" Hoàng Phủ Phong Vân giận dữ, ánh mắt giống như phun ra lửa.
"Tiểu thư mấy ngày nay lại phát bệnh, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước, ba ngày qua ho ra máu không ngừng, cho nên tiểu thư quyết định rời khỏi cung, trở lại chỗ ở trước kia tĩnh dưỡng." Đóa Nhi cũng khóc theo, tuy rằng tiểu thư tùy hứng lại ương ngạnh nhưng đối với các nàng rất tốt.
"Vì sao không có người đến nói cho ta?" Hoàng Phủ Phong Vân càng nghe càng phẫn nộ. "Các ngươi đứng hết lên, đưa ta tới gặp Lộ Nhi!" "Tiểu thư không cho chúng ta bẩm báo hoàng thượng."
Hoa Nhi và Đóa Nhi vội vàng đứng lên, đi theo phía sau hắn nói. Hoàng Phủ Phong Vân lần đầu tức giận như vậy, hắn không rõ, vì sao Hoa Đề Lộ phát bệnh còn ho ra máu mà không để người khác nói cho hắn?! Theo hai nô tì đi đến cửa cung, chỉ thấy Hoa Đề Lộ đang chuẩn bị lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mất đi sức sống vốn có, tái nhợt như một tờ giấy.
"Không được đi." Hoàng Phủ Phong Vân vừa thấy nàng liền gầm nhẹ. Hoa Đề Lộ thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó nâng váy bước vào xe ngựa. Hoàng Phủ Phong Vân bất chấp tất cả, kéo lấy tay nàng.
"Ai cho nàng đi?" Hắn trợn mắt nhìn nàng, mất đi phong phạm của vua một nước. "Ta vốn không thuộc về hoàng cung." Hoa Đề Lộ rốt cuộc mở miệng, giọng điệu rất xa lạ. "Nàng thuộc về ta." Hắn nghiến răng, gần như mất đi lý trí.
"Bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ cũng thuộc về huynh." Nàng cười khổ, rõ ràng không dám yêu thương hắn, nhưng cứ nghĩ sau này sẽ không được gặp hắn nữa, khóe mắt đã ươn ướt.
"Nhưng ta không nằm trong số đó." Tình yêu của nàng quá mức độc tài, quá mức tùy hứng, nhưng hắn sẽ không chỉ thuộc về nàng. Cho dù được hắn sủng ái, được hắn bao dung, nhưng gần vua như gần cọp, một ngày nào đó hắn chán nàng, sẽ ném nàng ra một bên không thèm quan tâm.
Trong vài ngài ngắn ngủi, nàng đã chứng kiến lòng tin của hắn, cùng với việc hắn đứng núi này trông núi nọ, thì ra yêu tới cũng nhanh, trôi đi cũng mau. Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải lưu luyến? Hoàng Phủ Phong Vân, là nam nhân nàng cần rời xa, cho dù tim đã trao cho hắn thì sao? Lựa chọn của hắn, thúc đẩy lựa chọn của nàng.
"Ta không cho nàng đi!" Lông mày hắn bế tắc nhíu lại, không ngờ rằng nàng có ảnh hưởng lớn với mình đến thế.
"Chỉ cần ta ra lệnh, không ai có thể rời khỏi ta." "Cho dù gắng gượng giữ ta lại, ta cũng không ở được lâu." Đôi môi nàng xám ngắt, vẻ mặt mệt mỏi. "Hay huynh cho rằng ta trốn tội? Ta bây giờ chứng minh mình trong sạch cho huynh xem. . . . ." Nàng vạch ra vết dao ngày đó Mã Lâm để lại trên cổ mình.
"Đừng. . . . ." Hoàng Phủ Phong Vân hoảng hốt, lúc này mới hiểu rõ cái gọi là tuyệt vọng. "Huynh có biết ta không hề sợ chết hay không?" Vết đao đâm vào cổ nàng, có chút máu chảy ra.
"Ở trong cung sống không bằng chết, mới là trừng phạt lớn nhất đối với ta." Hắn vô lực buông tay, người cương liệt như nàng, một khi đã quyết định, dù có nói thế nào cũng không thể thay đổi. Nếu không để nàng rời khỏi cung, có lẽ nàng sẽ buồn rầu cho đến chết. . . . .
"Rời đi cũng được." Nếu tự do sẽ làm nàng vui vẻ, như vậy hắn liền thành toàn. "Còn nhớ rõ lần trước nàng chơi cờ thắng ta một ván, muốn ta tặng thị vệ bên người cho nàng không? Nàng dẫn hắn đi đi!" Hắn ra hiệu cho Lệ Chiến Thiết đứng bên cạnh. Lệ Chiến Thiết không nói gì, gật đầu nhận mệnh. Hoa Nhi và Đóa Nhi thấy vậy, cũng vội vàng chắn trước xe ngựa.
"Hu hu. . . . . Tiểu thư không cho Hoa Nhi đi cùng, vậy thì Hoa Nhi sẽ chết dưới vó ngựa." "Đóa Nhi cũng vậy. Tiểu thư bỏ Đóa Nhi, vậy thì Đóa Nhi sẽ kéo dây cương, cho dù bị ngựa kéo cũng phải xuất cung theo tiểu thư." Hai cung nữ khóc đến mức bình minh vạn dặm, dù thế nào cũng muốn đi theo Hoa Đề Lộ.
"Các ngươi. . . . ." Hoa Đề Lộ chán nản, thấy sắc trời càng lúc càng muộn, nếu kéo dài nữa chỉ sợ không ra được cung, nàng đành bất đắc dĩ mở miệng, "Lên xe cả đi!" Sau khi ba người lên xe ngựa, ánh mắt Hoàng Phủ Phong Vân vẫn không rời khỏi nàng.
"Nàng có thể trở về chứ?" Hắn nghiêm túc nhìn nàng, muốn có được đáp án. Hoa Đề Lộ nhìn hắn thật lâu sau đó mới nói: "Chờ đến khi nào huynh tin tưởng ta, có lẽ ta sẽ trở về." Sau khi nói xong câu đó, nàng liền buông màn xe, ngăn cách ánh mắt hai người nhìn nhau, cũng cách trở tâm hai người yêu nhau. . . . . . Hí một tiếng, xe ngựa dần dần chạy khỏi tầm mắt hắn.
Thật lâu sau, Hoàng Phủ Phong Vân mới hồi thần. Thì ra, để một người rời đi, lại đau đớn như vậy. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro