Chap 3
Hoa Đề Lộ choáng váng mất năm năm, mới hiểu được da mặt của một nam nhân dày đến mức nào. Nhất là người trước mặt này, da mặt dày như tường đất, ngay cả đao thương cũng không chọc thủng!
"Lộ Nhi, hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốc hay không?" Một nam tử trẻ tuổi mặc hoàng bào bước vào cung Đề Oanh, chỉ đi cùng với một thị vệ.
"Phiền toái." Hoa Đề Lộ ngồi trên ghế quý phi, đọc một quyển tiểu thuyết đại chúng [1], thấy hắn xuất hiện, chẳng những không sợ hãi cũng không vui mừng, ngược lại lộ ra sự chán ghét.
[1] 百科名片 (tiểu thuyết đại chúng) là một loại tiểu thuyết viết theo ý thích của đa số độc giả, chủ yếu để giải trí, tình tiết lắt léo ly kỳ lôi cuốn, hình tượng nhân vật siêu phàm thoát tục. Chia làm ngôn tình, võ hiệp và tiểu thuyết lịch sử đại chúng.
Hoa Nhi, Đóa Nhi đứng ở bên cạnh cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, còn không quên nháy mắt ra hiệu chủ tử, tốt xấu gì cũng phải để chút mặt mũi cho nam tử trước mặt.
Đối với sự ngạo mạn của Hoa Đề Lộ, Hoàng Phủ Phong Vân không cho là nàng bất tuân, cười rồi đi đến cạnh nàng ngồi xuống, nhìn khuôn mặt hồng mịn nhỏ nhắn của nàng hỏi: "Nàng không thích nhìn thấy ta?" Năm năm này, hắn chăm sóc nàng cực kỳ tốt, nhưng lại khiến tính cách nàng càng thêm ngang bướng. Năm năm này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lại đủ để thay đổi thân phận của hắn, cũng thay đổi quan hệ của hai người.
Hắn coi nàng như một đóa hoa trân quý, thay hoàng nãi nãi toàn tâm toàn ý che chở nàng, làm nàng trở thành đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời này. Thế nhưng, cây hoa hắn cẩm thận chăm sóc dường như không muốn gặp hắn. . . . .
Hoa Đề Lộ đương nhiên không muốn gặp hắn rồi. Bởi vì mỗi lần gặp hắn, hắn luôn lấy ra một đống dược liệu cổ quái, sai hai tiểu cung nữ gà mẹ kia sắc thuốc đắng chết người, hoặc là xay thành loại thuốc bột dưỡng sinh gì đó, sau đó nhìn nàng ăn hết mới thôi! Nam nhân này đặc biệt săn sóc nàng như vậy, nghe nói là năm năm trước bộ dáng phát bệnh lúc ngủ của nàng dọa hắn, từ lúc đó trở đi, hắn còn quan tâm nàng hơn những người khác, trong năm năm này, hắn tìm danh y khắp thiên hạ, dùng đủ loại kỳ dược thiên hạ, cuối cùng cũng giúp thân thể yếu ớt của nàng khỏe mạnh hơn nhiều.
So với trước kia, số lần phát bệnh của nàng ít hơn, hơn nữa chỗ dựa vững chắc sau lưng không chỉ có hoàng thái hậu, còn có thêm hoàng thượng vừa lên ngôi không lâu; ở trong mắt mọi người, có thể nói là thiên kim kiêu nữ được vinh sủng. Nhưng nàng lại không để hoàng đế trên vạn người vào mắt, ngược lại vừa thấy hắn liền bắt đầu cáu kỉnh.
"Huynh nói đi, hôm nay huynh lại mang thứ dược liệu quái quỷ nào đến?" Hoa Đề Lộ đặt sách xuống, bĩu môi.
"Đây là nhân sâm trên núi cao mà nước Triều Tiên tiến cống, có thể giúp nàng dưỡng khí bổ huyết." Hoàng Phủ Phong Vân ra hiệu cho thị vệ bên cạnh nâng lên một hộp gỗ đen. Mở nắp hộp ra, mùi hương bay qua, một củ nhân sâm nằm trên vải tơ đỏ. Nhưng Hoa Đề Lộ ngay cả liếc mắt một cái cũng lười, chỉ trợn to mắt.
Thấy nàng không muốn tiếp nhận, Hoàng Phủ Phong Vân đưa cho Hoa Nhi: "Nhớ cắt nhân sâm thành từng miếng, ngâm thành trà hoặc nhét vào kẹo cho tiểu thư." Chuyện hắn sủng ái Hoa Đề Lộ mọi người trong cung đều biết, mà việc nàng không tuân thủ mọi người cũng nhìn mãi thành quen, càng chống đối hoàng thượng càng là sở trường của nàng.
"Nhân sâm thật thối!" Hoa Đề Lộ nhíu mày chê.
"Đây là linh dược người cầu còn không được, nàng được chiều hư nên mới không biết mình có phúc." Hoàng Phủ Phong Vân không giận, nhéo cái mũi nhỏ của nàng sủng nịnh nói.
"Huynh có thể ban cho đại thần có công trong triều nha!" Hoa Đề Lộ trợn mắt nhìn hắn, vẫn như cũ không tiếp nhận ý tốt. Hoa Nhi và Đóa Nhi đứng một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hoàng thượng dù sủng ái tiểu thư đến mức nào, nàng cũng không thể cứ phạm thượng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ làm long nhan tức giận a!
"Ta chỉ muốn điều tốt nhất cho nàng." Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, càng lúc càng muốn ôm nàng vào lòng, vĩnh viễn độc sủng mình nàng. Nghe hắn nói vậy, lòng Hoa Đề Lộ có chút buồn bực.
Đối với nàng, Hoàng Phủ Phong Vân là cửu ngũ chí tôn, chỉ cần nâng ngón tay, dạng nữ nhân nào lại không có? Ngay cả trong hậu cung cũng đã dưỡng một đám nữ nhân
"dự phòng". Không sai! Cho dù có tam thê tứ thiếp, thế nhưng hắn dưỡng tam cung lục viện, mấy trăm giai lệ mặc vua chọn lựa, mà Hoa Đề Lộ nàng thì có tính là gì? Chẳng qua là bà con xa của hoàng thái hậu, muốn địa vị không có địa vị, muốn thân phận không có thân phận, huống hồ hoàng thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của tiên đế, nói cách khác, nàng và Hoàng Phủ Phong Vân không hề dính dáng đến nhau.
Nàng cũng không được tính là hoàng thân quốc thích, cũng không phải tần phi được chọn, cùng lắm chỉ là một bệnh nhân dưỡng bệnh trong cung. Bệnh nhân a. . . . . Từ hình dung thích hợp với nàng cỡ nào, nhưng nếu đổi thành chim hoàng yến lại càng thỏa đáng.
Sau khi vào cung, nàng tựa như một con chim được nuôi trong lồng vàng, không có một đôi cánh hướng tới tự do, không có cách nào bay trên bầu trời xanh thẳm. Ngày ngày ngóng trông, nhìn bầu trời xanh, lâu dần, sức lực của nàng cũng ngày càng cạn kiệt. Nàng biết bản thân mình may mắn, ở trong cung có ăn có mặc, hưởng hết vinh hoa phú quý, thái hoàng thái hậu cùng hoàng thượng đều yêu thương nàng, nàng hẳn nên có chừng mực, thế nhưng. . . . . .
"Dù sao ta cũng chán ghét đồ vật từ Triều Tiên!" Hoa Đề Lộ kiêu căng hừ một tiếng. "Người Triều Tiên chẳng những mắt nhỏ, lòng dạ cũng hẹp hòi!" "Làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt mất hứng của nàng, Hoàng Phủ Phong Vân quan tâm hỏi, "Ai đắc tội nàng hả?" Hoa Đề Lộ hơi mím môi. Trước đó không lâu sứ giả nước Triều Tiên phái tới không chỉ tiến cống rất nhiều châu báu, còn dâng lên vài mỹ nữ nổi danh, những mỹ nữ này được sắp xếp ở biệt cung, lúc nàng nhàm chán chạy tới gặp các nàng, không ngờ mắt các nàng treo trên đầu, không những không thèm quan tâm tới nàng, còn dùng hán ngữ chê cười nàng dáng người tròn vo như quả bóng! Hừ, không chỉnh cho đám nữ nhân Triều Tiên kia quay về, nàng thề không bỏ qua.
"Mặc kệ, ta không cần nhân sâm bọn họ đưa." Nàng đè nén bực tức nói.
"Được được được." Hoàng Phủ Phong Vân thuận theo nàng. "Nếu nàng không muốn nói nguyên nhân, ta đây sẽ không hỏi." Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc đen mềm mại như tơ lụa của nàng.
"Vài ngày sau, hoàng nãi nãi sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa ở ngự hoa viên, đến lúc đó sẽ có gánh hát tới cung biểu diễn, cho nàng mở mang tầm mắt, có được không?" Vừa nghe thấy có thứ để chơi, ánh mắt Hoa Đề Lộ phát sáng, hưng phấn hỏi: "Thật sự đến từ ngoài cung?" "Thật sự." Tay hắn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nàng, dịu dàng dỗ dành nói, "Đừng hờn dỗi nữa, được không?" "Muội biết huynh tốt nhất!" Nàng rốt cuộc tươi cười rạng rỡ, vô cùng thân thiết ôm cổ hắn.
Hoàng Phủ Phong Vân đương nhiên nguyện ý mở hai tay nghênh đón cô nương ngã vào lòng mình, còn mong muốn nàng không nên rời khỏi lòng hắn quá nhanh, cho dù nán lại cả đời hắn cũng nguyện ý. Khát vọng muốn có nàng, càng ngày càng mãnh liệt. Hắn nghĩ, hắn nên cho nàng biết. . . . .
Trong Ngự Hoa Viên rất náo nhiệt.
Sênh ca nổi lên bốn phía, ở trên vũ đài, vài diễn viên múa, ca cơ có tiếng đang biểu diễn. Màn biểu diễn hôm nay có mục đích riêng của nó. Thì ra Khương quốc lân cận vì muốn cầu hòa, không lâu trước đó đã đặc biệt đưa công chúa của bọn họ tới, mục đích là muốn có đám hỏi với hoàng đế Trung Nguyên mới lên ngôi, mà hội ngắm hoa ngày hôm nay, là vì khách quý đi đường xa đến mà tổ chức.
Khương quốc công chúa mặc trang phục dân tộc màu đỏ, đầu đội mũ nồi trên đỉnh nạm vàng, hai bên viền mũ buông xuống tua cờ thật dài, nước da của nàng màu lúa mì, dáng người khỏe đẹp rắn chắc, không đẹp uyển chuyển như nữ tử Trung Nguyên, ngũ quan vô cùng diễm lệ, mang theo phong tình khó có thể hình dung từ dị quốc. Hoa Đề Lộ chưa từng gặp qua nữ tử dị quốc xinh đẹp, kiều diễm như vậy.
Lúc này, nàng vẫn như thường ngày ngồi bên phải Hoàng Phủ Phong Vân, mà Khương quốc công chúa thì ngồi bên trái hắn. Hoa Đề Lộ len lén nhìn Khương quốc công chúa, khi ánh mắt hai người đối diện, nàng chủ động thân thiện, cười hiền lành với Khương quốc công chúa. Khương quốc công chúa cũng tươi cười đáp lại nàng, hoàn toàn khác với mỹ nữ Triều Tiên tiến cống, phản ứng này nhất thời giành được hảo cảm của Hoa Đề Lộ.
Hoàng Phủ Phong Vân vốn cho là Hoa Đề Lộ trong lòng không vui, không nghĩ nàng lại lộ ra tươi cười ngọt ngào hiếm có, làm long tâm của hắn vô cùng vui mừng.
"Trông nàng thật vui vẻ." Hắn nói nhỏ bên tai Hoa Đề Lộ, bộ dáng rất thân mật, người sáng suốt nhìn liền hiểu rõ, nữ tử này trong lòng hắn quan trọng bao nhiêu.
"Cô nương kia từ đâu tới?" Hoa Đề Lộ ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.
"Khương quốc." Trong mắt hắn không chứa được nữ tử khác, các cô nương tới từ chỗ nào cũng đều giống nhau, đều kém xa đóa hoa xinh đẹp mà hắn cẩn thận vun trồng. "Sao diện mạo nàng lại không giống chúng ta?" Hoa Đề Lộ lại vụng trộm nhìn Khương quốc công chúa một cái.
"Tên nàng là gì?" "Mã Lâm." Đối với vấn đề của nàng, hắn luôn vui vẻ trả lời.
"Nàng sẽ tới làm khách bao lâu?" Hoa Đề Lộ không biết lý do Khương quốc công chúa tới đây, tò mò hỏi. Nếu Mã Lâm không vội đi, nàng có thể sẽ kết giao bằng hữu với công chúa dị tộc này. Hoàng Phủ Phong Vân im lặng một lát, cuối cùng mới đáp: "Có thể sẽ ở lại một thời gian." "Có đúng không?" Hoa Đề Lộ cười tươi như hoa.
"Vậy sau khi yến hội chấm dứt, muội có thể tìm nàng chơi cùng không?" "Nàng vui vẻ là được rồi." Hoàng Phủ Phong Vân không phản đối, nhưng cũng không nói thật với nàng. Mã Lâm tới kinh thành chỉ có một mục đích, chính là tặng cho hắn. Thế nhưng tâm hắn dành cho Hoa Đề Lộ, nhiều nữ tử khác cũng không vừa mắt hắn. Vô cùng phấn khởi xem các tiết mục biểu diễn, Hoa Đề Lộ không phát hiện có gì không đúng, hồn nhiên cho rằng lần ngắm hoa là để tiếp đón khách đường xa tới.
Nàng hoàn toàn không ngờ được, không lâu sau, Mã Lâm ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Phong Vân sẽ dấy lên sóng to gió lớn trong cung. . . . . Sau khi yến hội chấm dứt, Hoa Đề Lộ vội vàng đến biệt cung mà công chúa Khương quốc ở.
Trong cung, nàng không hề có bằng hữu cùng tuổi, cho dù ngẫu nhiên sẽ lui tới chỗ công chúa hoặc phi tần, nhưng những người này đều không thật lòng với nàng, thấy hoàng thái hậu và hoàng thượng sủng ái nàng nên đối tốt với nàng một chút mà thôi. Dần dà, nàng cũng chán ghét tiếp xúc với người trong cung.
Hiếm khi thấy thiện ý như Mã Lâm đối với nàng hôm nay, lòng nàng không khỏi hưng phấn, cảm thấy hai người có thể thành bạn tốt. . . .
Nâng váy vội vàng đi vào biệt cung của Mã Lâm, Hoa Đề Lộ thấy nàng đã cởi phục sức truyền thống ra, mặc vào quần áo của nữ tử Hán tộc. Cung trang thêu hoa mẫu đơn mặc trên người Mã Lâm, có một loại phong tình khác biệt, không giống với những nữ tử trong cung.
"Công chúa." Mã Lâm tuy rằng vừa vào cung, cũng đã biết quy tắc, vừa thấy Hoa Đề Lộ đến đã định phúc thân hành lễ.
"Đừng như vậy." Hoa Đề Lộ vội vàng đỡ lấy nàng. "Ta chỉ là khách sống nhờ trong cung, chẳng phải công chúa gì cả." Mã Lâm sửng sốt. Nàng trước khi vào cung đã nghe danh Hoa Đề Lộ, hiểu rõ nữ tử Trung Nguyên trước mặt có ảnh hưởng rất lớn tới hoàng đế, nếu muốn củng cố thế lực Khương quốc, nàng phải phí chút thời gian cho cô nương nổi danh này.
Dù sao, nếu có thể hòa hợp với Hoa Đề Lộ, nàng mới có thể thuận lợi tiếp cận hoàng thượng, nếu ngồi lên vị trí hoàng hậu Trung Nguyên, đến lúc đó thân phận của nàng sẽ có khác biệt lớn, không chỉ là công chúa Khương quốc được nhân dân trong nước kính yêu, mà còn là hoàng hậu được dân chúng Hán tộc tôn sùng.
Tương lai tốt đẹp cỡ nào! Chỉ cần nàng ra sức tranh thủ, hết thảy cũng không còn là ảo ảnh nữa.
"Nếu vậy. . . . . Mã Lâm nên xưng hô với ngài thế nào?" Mã Lâm chớp chớp con mắt xinh đẹp hỏi. Hoa Đề Lộ cười ngọt ngào, "Tỷ cứ gọi ta là Hoa Đề Lộ là được, ta đây cũng gọi tỷ là Mã Lâm, vậy được không?" "Đương nhiên được." Mã Lâm cũng cười.
"Ta đang buồn phiền nơi đất khách quê người không có bằng hữu, không nghĩ muội lại nguyện ý làm bằng hữu của ta, ta thật sự rất vui." Hoa Đề Lộ rất có cảm tình với cô nương dị quốc này, cảm thấy nàng không giống người thường, khác với nữ tử trong cung mắt mọc trên đầu, mới đầu không rõ thân phận của nàng liền vênh mặt hất hàm sai khiến nàng, sau này biết rõ lại vội vàng nịnh bợ.
Nàng chán ghét loại người như thế, đối với những người ngu xuẩn cầu phú quý, nàng sớm học được phải thờ ơ lạnh nhạt, không để chính mình thành quân cờ tranh quyền đạt lợi của bọn họ.
Bởi vậy, ở trong cung nàng ít khi chủ động tiếp xúc với người khác, cũng khó tìm thấy người làm cho nàng thuận mắt, cô độc lâu như vậy, không hiểu khi nào thì khát vọng có một tình bạn ngang vai ngang vế, đúng lúc này thì Mã Lâm xuất hiện. . . . .
Hoa Đề Lộ quyết định, nàng muốn làm bạn tốt của vị công chúa Khương quốc này. Các nàng làm bạn của nhau, du ngoạn cùng nhau, nếu có thể, còn thân mật đùa vui với nhau, cùng chia sẻ bí mật. . . . Mã Lâm rất nhanh đã được toại nguyện, hòa hợp với Hoa Đề Lộ.
Người sáng suốt thấy tình huống này, đều hiểu rõ địa vị Mã Lâm sẽ thay đổi rất nhanh, vì thế thường có người đến biệt cung của nàng, mong Mã Lâm nói giúp các nàng vài câu trước mặt Hoa Đề Lộ. Mã Lâm trước mặt mọi người cao ngạo như công chúa, nhưng trước mặt Hoa Đề Lộ lại thân thiết như tỷ muội tốt, mỗi ngày đều vui đùa khắp nơi cùng Hoa Đề Lộ, tán gẫu về đề tài mà Hoa Đề Lộ thấy hứng thú, mục đích chính là nhanh chóng tiếp cận Hoàng Phủ Phong Vân. Hoa Đề Lộ hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Mã Lâm, đối đãi với nàng như tỷ muội tốt, thậm chí còn thường nhắc tới nàng trước mặt Hoàng Phủ Phong Vân.
Dần dần, Hoàng Phủ Phong Vân cũng nhớ được Mã Lâm này. Hoa Đề Lộ ăn điểm tâm ngọt mà Hoàng Phủ Phong Vân đút cho, vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn.
"Hôm nay Mã Lâm sẽ đến chơi với muội." "Nàng thích nàng ta như vậy?" Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, phát hiện bản thân mình ngày càng khó đè nén ý muốn có được tâm của nàng.
Nếu nàng vĩnh viễn là của hắn thì tốt biết bao. Hoa Đề Lộ ra sức gật đầu, tươi cười nói: "Mã Lâm thẳng thắn không làm bộ, cũng không tự cao tự đại, muội rất thích nàng." Nhưng Hoàng Phủ Phong Vân cũng không để ý kẻ thứ ba kia, mà là nữ nhân ngốc không hiểu tâm ý của hắn, thừa dịp không có ai, hắn quyết định nói rõ với Hoa Đề Lộ. Vài ngày gần đây, hoàng nãi nãi và đại thần trong triều thúc giục hắn lập hậu, còn an bài nữ nhân tới tẩm cung của hắn hàng đêm, áp lực trầm trọng làm hắn gần như không thở nổi.
Hắn chỉ muốn nàng, lại không muốn phiền nàng, dù sao hắn chưa biết rõ, nàng có quyến luyến hắn không, hay chỉ xem hắn như huynh trưởng. . . . . Hoa Đề Lộ nói đến nước miếng tung bay, lại phát hiện Hoàng Phủ Phong Vân ánh mắt nóng rực nhìn mình, nhìn chăm chú khiến nai con trong lòng nàng nhảy loạn.
"Huynh, huynh vì sao lại nhìn muội?" Đối mặt với ánh mắt đắm đuối đưa tình của hắn, nàng lại cảm thấy có chút thẹn thùng.
"Nàng thật đẹp." Bàn tay to vuốt khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng. Không biết vì sao, một lời nói đơn giản như vậy, lại làm lòng nàng rung động, đây là biến hóa đầu tiên sau năm năm hai người ở chung.
"Huynh muốn làm gì?" Nàng cau mày, phát hiện hôm nay hắn không giống bình thường.
"Muốn. . . . ." Hắn cúi đầu nói khẽ, "Hôn nàng." Nàng còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng của hắn đã chạm vào môi nàng, nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề. Buổi trưa hè, ve con ở trên cây kêu to, còn môi của hắn thì càn rỡ thưởng thức tươi ngọt của nàng. Mà lòng của nàng, đã sớm mất đi tiết tấu bình thường, vì hắn mà cuồng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro