Chap 2
Lần đầu tiên thấy Hoa Đề Lộ, Hoàng Phủ Phong Vân vừa tròn 20, thân phận lúc đó còn chưa đủ để lay động thiên hạ.
Hôm đó là một buổi chiều đầu hạ, rảnh rỗi không có việc gì làm, Hoàng Phủ Phong Vân đi dạo trong ngự hoa viên —— cho dù đã là đông cung thái tử được hoàng thượng khâm định, nhưng tính cách hắn lại không thích gò bó giống như mây trôi, luôn phiêu lãng theo gió, tự do lưu lạc.
Trong ngự hoa viên, hắn thấy một thiếu nữ giống như bướm trắng, nàng kéo con diều nhẹ nhàng bay lượn, phía sau là hai tiểu cung nữ đi theo.
Thiếu nữ kia khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết giống như dê con, dường như không hiểu lòng người hiểm ác, lại càng không biết quỷ kế âm mưu trong thâm cung, nàng tựa như một đóa hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tất cả những gì tốt đẹp không tỳ vết đều hiện ra trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Phong Vân lẳng lặng đứng ở sau hòn đá lớn, xem nàng và hai tiểu cung nữ chơi đùa. Khác với cung nữ bình thường, Hoa Đề Lộ mặc bộ váy màu hồng phấn, chân đi giày thêu mẫu đơn, tóc dài đen láy buộc thành đuôi ngựa đơn giản, trên đầu không có bất kỳ đồ trang sức gì, khi váy áo theo gió phiêu động, bộ dáng thanh lệ đủ khiến người nhận lầm nàng là tiên tử hạ phàm. Hoàng Phủ Phong Vân có thể xác định, hắn chưa từng gặp qua người thiếu nữ này.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng chạy nhanh như vậy. . . . . ." Cung nữ Hoa Nhi nhíu mày gọi, chỉ sợ tiểu chủ tử không cẩn thận té ngã.
"Đúng nha!" Một cung nữ khác tên Đóa Nhi cũng đuổi theo phụ họa. Nhưng thiếu nữ căn bản không nghe lời khuyên, chỉ vui vẻ kéo con diều, ở trong ngự hoa viên rộng lớn chạy băng băng.
Quả nhiên, đến lúc chạy qua chỗ rẽ, nàng không cẩn thận giẫm phải góc váy, thân hình mảnh mai ngã về phía trước —— "A!" Nàng kêu to một tiếng, mắt thấy bản thân sẽ thân mật tiếp xúc cùng mặt đất, nhưng không nghĩ tới giữa eo lại có một bàn tay to ôm lấy nàng. Nàng ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt nam tính sắc bén đang nhìn mình chăm chú.
Con diều trên tay quấn chặt lấy người hai bọn họ, phát hiện mình cùng hắn kề rất sát, khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng muốn đẩy hắn ra, không nghĩ vì động tác quá kịch liệt, sợi dây trên người càng quấn nhanh. Hoàng Phủ Phong Vân cúi đầu nhìn nàng, phát hiện mặt nàng đỏ bừng như quả táo, nước da không son phấn lóng lánh trong suốt dưới ánh mặt trời vô cùng động lòng người.
"Chậm một chút." Hắn tươi cười sủng nịnh nói nhỏ. Thiếu nữ nhíu mày, trong mắt mang theo phòng bị.
"Tiểu, tiểu thư ——" Lúc này Hoa Nhi cùng Đóa Nhi đuổi kịp, hai người vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Phong Vân mặt liền đổi sắc. Hoàng Phủ Phong Vân vươn bàn tay to, linh hoạt cởi bỏ sợi dây trói buộc hai người, trả lại tự do cho bé con trước mặt. Vừa được tự do, nàng lập tức giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, vội vàng rời khỏi hắn, vẻ mặt quật cường lườm hắn.
"Tham kiến điện hạ." Hoa Nhi và Đóa Nhi bất an không yên phúc thân, vẫn còn không quên nháy mắt với thiếu nữ, nhưng nàng lại làm như không hề hay biết.
"Miễn lễ." Hoàng Phủ Phong Vân thấy bộ dáng cao ngạo quật cường của thiếu nữ, càng thêm tò mò về nàng.
"Vì sao ta chưa từng gặp nàng?" Nghe thấy câu hỏi của hắn, thiếu nữ không biết là da mặt mỏng, hay là bướng bỉnh không thèm để ý, bỏ lại con diều quay đầu bước đi, lưu lại ba người ngạc nhiên không thôi.
Hoa Nhi và Đóa Nhi không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Nam tử trước mắt là đông cung thái tử, cũng là hoàng đế tương lai, đắc tội hắn, chỉ sợ rước lấy họa sát thân a! Hoàng Phủ Phong Vân hứng thú nhìn nàng rời đi, một lúc lâu sau mới mở miệng,
"Ai trong các ngươi có thể nói với ta, cô nương kia từ đâu tới?" "Thưa điện hạ, tiểu thư là cháu gái của thái hậu." Hoa Nhi khó khăn mở miệng.
"Vậy vì sao trước kia chưa từng gặp qua nàng, cũng chưa nghe thái hậu nhắc tới tiểu cô nương này." Hắn nhíu mày khó hiểu hỏi. Đóa Nhi giải thích: "Tiểu thư thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, Mông thái hậu từ bi thu lưu, nhưng thân thể nàng gầy yếu, phải dưỡng bệnh ở phía nam, thẳng đến năm nay cập kê, thái hậu mới đưa nàng vào trong cung." "Hoàng nãi nãi có chủ ý gì đây?" Hoàng Phủ Phong Vân trầm ngâm, cảm thấy trong lòng có cảm giác kì quái không nói nên lời. Hoa Nhi và Đóa Nhi trong lòng run sợ, không khỏi âm thầm hối hận, các nàng nên sớm nhắc nhở tiểu thư, ở trong cung không thể tùy tiện như ở bên ngoài. . . . .
"Nàng tên là gì?" Mặc kệ thế nào, hắn đã có hứng thú với tiểu cô nương kia.
"Tiểu thư họ Hoa, tên là Đề Lộ." Hoa Đề Lộ, thật sự là một cái tên dễ nghe! Hoàng Phủ Phong Vân nhịn không được nhìn lại phương hướng nàng vừa rời đi. Đóa hoa nhỏ không chịu gò bó, một khi được trồng ở trong cung. . . . . sẽ trở thành đóa hoa như thế nào? Vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt quật cường kia, nếu thời gian trôi qua, sau đó có giống như nữ quyến trong cung —— vô cùng nhàm chán hay không?
Đột nhiên, khóe môi Hoàng Phủ Phong Vân hiện lên tươi cười. Hắn muốn tự mình trồng đóa hoa nhỏ từ ngoài cung đến, trồng nàng trong lòng hắn, lấy quan tâm cùng sủng ái làm chất dinh dưỡng, xem xem nàng sẽ có phong thái nào?
Hắn mỏi mắt mong chờ. Đóa hoa nhỏ kiêu ngạo kia, nhất định phải thuộc về hắn. . . . .
Hắn là thái tử?!
Trong cung Đề Oanh, Hoa Đề Lộ trợn to mắt, nghe cung quy mà Hoa Nhi và Đóa Nhi không ngại phiền toái giải thích cho nàng. Nghe gần một canh giờ, mí mắt nàng cũng sắp sụp xuống rồi. . . . .
"Tiểu thư, nơi này không thể so với bên ngoài cung." Hoa Nhi giống như bà già, lải nhải không dứt, "Ngài lỗ mãng liều lĩnh như vậy, nếu xảy ra chuyện thì không ai có thể gánh vác được. . . . ." Thật đáng ghét! Từ khi thái hậu đón nàng vào cung, cho dù nàng làm chuyện gì cũng bị ngăn cản, lúc thì không cho cái này, lúc thì không cho cái kia. . . . .
Lại nói, buổi chiều "ngoài ý muốn" là do nam nhân thối kia sai, nếu hắn không chắn ở phía trước, nàng cũng sẽ không va vào hắn nha!
Tuy rằng thân là cô nhi, nhưng Hoa Đề Lộ vẫn là bảo vật được nâng niu trong lòng bàn tay, một mặt bởi vì thái hậu đối với nàng thập phần thương tiếc, sau khi song thân nàng qua đời liền thu dưỡng, để nàng không buồn không lo lớn lên; một mặt khác bởi vì nàng từ nhỏ ốm yếu, bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên người trong phủ từ trên xuống dưới đều nhường nhịn nàng, cũng không dám chọc đại tiểu thư nàng tức giận —— Cũng bởi vậy mới dưỡng thành cá tính có chút ương ngạnh của nàng.
Hai cung nữ vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại, Hoa Đề Lộ không nhịn được hắt xì một cái. Cuối cùng, nàng rốt cuộc không chống lại được công kích của sâu ngủ, cái đầu nhỏ gật gù không ngừng. Hoa Nhi cùng Đóa Nhi thấy nàng gật đầu liên tiếp, còn tưởng rằng nàng đang ngoan ngoãn thụ giáo, tiếp thu lời nói của các nàng.
Đúng lúc này, một khách quý đến cung Đề Oanh của Hoa Đề Lộ, hai cung nữ vừa thấy thái tử giá lâm, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Miễn lễ." Hoàng Phủ Phong Vân vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng đứng dậy, ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy bé con ngồi trên ghế quý phi. Nàng lúc này, tóc dài tung sau gáy giống như tơ lụa thượng hạng mềm mại, cái đầu lắc lắc, làm người ta lo lắng nàng sẽ sơ ý ngã xuống đất.
"Tiểu, tiểu thư. . . . ." Hoa Nhi cùng Đóa Nhi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chủ mình đang ngủ gà ngủ gật.
"Đừng quấy nhiễu nàng." Hoàng Phủ Phong Vân tươi cười nói.
"Các ngươi xuống trước đi, ta có việc muốn nói với nàng." Hoa Nhi cùng Đóa Nhi bất an nhìn nhau một cái, nhưng mệnh lệnh của thái tử, hai nàng không dám không nghe, vì vậy ngoan ngoãn lui ra ngoài. Hoàng Phủ Phong Vân đi đến phía Hoa Đề Lộ, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, sau đó ôm nàng ngồi lên ghế. Không nghĩ tới. . . . . Thân thể nàng lại gầy yếu như vậy, cũng không giống với nữ tử trong cung. Nàng đang ngủ say, lông mi vừa dài vừa cong trùm lấy mắt đẹp, đôi mắt thiếu đi sự cao ngạo lúc thanh tỉnh, nàng lúc này cực kỳ giống như một con mèo nhỏ nhu thuận.
"Hoa Đề Lộ. . . . . ." Hắn lẩm nhẩm tên của nàng, ngón tay dài lướt qua mặt nàng. Hoa Đề Lộ khẽ nhíu mày, vì sợ làm nàng tỉnh giấc, Hoàng Phủ Phong Vân không hề nói gì, chỉ ôm lấy nàng. Nhưng mà, nhân nhi trong lòng hắn tựa hồ ngủ không yên, đôi lông mày hơi nhíu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn nặng nề, ngực dồn dập phập phồng. Nhìn dáng vẻ không bình thường của nàng, Hoàng Phủ Phong Vân nhíu mày. Nàng làm sao vậy?
"A. . . . ." Hoa Đề Lộ đang ngủ cảm thấy ngực mình như bị tảng đá lớn đè nặng, đau đớn nói mê. "Hoa Đề Lộ?" Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Hoàng Phủ Phong Vân có dự cảm xấu, lập tức muốn đánh thức nàng.
"Nàng tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!" Trán Hoa Đề Lộ toát mồ hôi lạnh, không thoải mái mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt nàng là một khuôn mặt tuấn mỹ đã từng gặp qua. Mặc dù đã tỉnh, nhưng nàng vẫn không tốt hơn, hơn nữa nam tử trước mắt vốn không biết nàng có bệnh tim bẩm sinh. . . . .
"Nàng làm sao vậy?" Hoàng Phủ Phong Vân ôm lấy thân thể đang phát run của nàng, vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt, lo lắng hỏi.
"Ừm. . . . ." Hoa Đề Lộ không thể trả lời, môi của nàng càng lúc càng trắng, hai tay ôm lấy ngực, hơi thở hỗn loạn nặng nhọc.
"Người tới!" Hoàng Phủ Phong Vân cao giọng hô.
"Mau truyền ngự y ——" Hoa Nhi cùng Đóa Nhi nghe tiếng xuất hiện, vừa thấy bộ dáng thống khổ của Hoa Đề Lộ, hai người lập tức tay chân luống cuống, vội vàng xoay người chạy ra ngoài. Cho dù đau đớn thế nào, Hoa Đề Lộ vẫn không kêu ra tiếng, chỉ nhếch môi, quật cường nhịn xuống đau đớn trong lồng ngực.
"Nàng sẽ không sao cả." Hoàng Phủ Phong Vân dịu dàng trấn an nàng.
"Hít sâu, hít một hơi thật sâu, nàng sẽ không sao cả. . . . ." Nàng nhíu mày, đau đớn vẫn không giảm bớt, ngực đau khiến nàng khó hô hấp, không đến một phút, nàng liền ngất trong lòng hắn. Hoàng Phủ Phong Vân lòng nóng như lửa đốt ôm nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như búp bê sứ dễ vỡ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trước mặt hắn. . . . . .
Ngự y vừa đi, thái hậu liền biết tin, vội vàng tới Đề Oanh cung thăm hỏi cháu gái họ xa của bà. Không nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy Hoàng Phủ Phong Vân, thái hậu có chút ngoài ý muốn, bà vốn cho rằng cháu gái mình cùng thái tử không hề quen biết nhau. "Hoàng nãi nãi." Hoàng Phủ Phong Vân vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Sau con lại xuất hiện trong tẩm cung của Lộ Nhi?" Thái hậu ý bảo hắn bình thân, lại đi đến giường nhìn Hoa Đề Lộ hôn mê bất tỉnh, không thấy nàng lộ ra bộ dáng đau đớn, mới hơi yên tâm.
"Hiếm khi nghe thấy trong cung có khách nhân của hoàng nãi nãi, tôn nhi cảm thấy tò mò, liền tới chào hỏi." Hoàng Phủ Phong Vân trả lời thản nhiên. Thái hậu nhìn hắn, không hỏi thêm gì, ánh mắt lại hướng về phía Hoa Đề Lộ.
"Đứa nhỏ này, vừa sinh ra mệnh liền éo le, chẳng những phụ mẫu đều mất từ nhỏ, thân thể cũng vô cùng yếu ớt." Thái hậu vỗ nhẹ trán Hoa Đề Lộ.
"Đứa nhỏ này nha, nói yếu đuối nhưng lại kiên cường, từ nhỏ đến lớn, không ai thấy nàng rơi nước mắt bao giờ." Hoàng Phủ Phong Vân nhớ lại tình huống vừa rồi, khi nàng phát bệnh thật sự một giọt nước mắt cũng không rơi, một câu oán thán cũng không kêu, nàng không gọi người cũng không kêu đau, chỉ yên lặng chịu đựng hành hạ đau đớn.
Nàng. . . . . Vì sau lại ngấm ngầm chịu đựng đau đớn? Hoàng Phủ Phong Vân nhịn không được nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Đề Lộ. Ngũ quan của nàng tinh xảo, làn da non mịn, nhìn ra nàng được nuông chiều từ bé, nhưng thời gian dài bị ốm đau hành hạ, sắc mặt tái nhợt không có chút hồng hào.
"Nàng tiến cung không lâu, chắc hẳn cũng chưa quen nhiều người." Thái hậu thì thào nói nhỏ. "Đứa nhỏ quật cường giống như nàng, ta chỉ sợ nàng không ở trong cung được lâu. . . . ."
Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Phong Vân liền nhíu mày. Hắn không muốn Hoa Đề Lộ rời khỏi cung, không có lý do gì, chỉ là không thích, cũng không muốn để nàng đi, dù sao hắn cũng đã quyết định, muốn tự tay vui trồng đóa hoa nhỏ xinh đẹp này.
"Hoàng nãi nãi, ta sẽ giúp ngài chiếu cố nàng." Hắn nhịn không được thốt ra. "Thật sự?" Thái hậu nhíu mày, có chút hoài nghi.
"Ta cam đoan." Hoàng Phủ Phong Vân khẳng định đáp lại thái hậu.
"Vậy ta an tâm." Thái hậu lộ ra tươi cười an lòng. "Về sau, ta liền giao Hoa Đề Lộ cho con chiếu cố."
"Ta sẽ, hoàng nãi nãi." Tuy rằng không rõ thái hậu có chủ ý gì, nhưng Hoàng Phủ Phong Vân rất vui tiếp nhận nhiệm vụ này.
"Từ giờ liền giao cho ta đi, hoàng nãi nãi không cần nhọc lòng, ta sẽ chăm sóc tốt Hoa Đề Lộ." Thái hậu hài lòng gật đầu.
"Được, ta đây trở về nghỉ ngơi." Sau khi thái hậu rời đi, Hoàng Phủ Phong Vân đến bên giường, nhìn bé con đang khép chặt hai mắt. Cho dù lúc hôn mê, nàng vẫn quật cường mím môi, lông mày cũng gắt gao nhíu lại, vết nhăn thật sâu giống như có rất nhiều tâm sự. . . . .
Trong lòng nàng đến cùng có chuyện gì, khiến cho nàng không vui vẻ như vậy? Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Phủ Phong Vân bị một thiếu nữ hấp dẫn thật sâu, cũng là lần đầu, hắn để ý một người như vậy. Đây là tâm tình không thể vứt bỏ. . . . . "Hoa Đề Lộ." Hắn cười, trong lòng đang nghĩ phải đối tốt với nàng thế nào. Tựa như hoàng nãi nãi vậy, không có lý do sủng ái nàng, đau nàng, cũng không phải chuyện gì xấu. . . . .
Mà hắn cũng hạ quyết tâm, mặc kệ dùng cách nào, cũng phải trị tốt bệnh của nàng.
Nàng bị bệnh tim bẩm sinh, khiến cho nàng giống như một đóa hoa được chiều chuộng lại dễ héo tàn, mới vừa rồi ngự y ngầm ám chỉ, thân thể của nàng quá mức yếu ớt, loại bệnh tim này một khi phát tác, có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn. . . . .
Không, hắn tuyệt đối không để chuyện này phát sinh! Từ nay về sau, hắn nhất định sẽ nuông chiều đóa hoa trân quý này —— dùng thời gian cả đời, dùng tâm lực cả đời hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro