Chương 9
Một đêm không ngủ.
Chu Tử Thư ngồi trên ghế nhìn Ôn Khách Hành cả đêm.
Những lời Yến Nhi nhắc nhở vào ngày thành thân không hề sai, Ôn tiểu thiếu gia nhà nàng xác thực dễ gặp ác mộng. Lúc trước tại Thần Long Các, Ôn Khách Hành luôn luôn lấy rượu hoa quế chôn trong nhà để uy hiếp Chu Tử Thư, ép y ngủ cùng phòng hắn, Chu Tử Thư khi đó lại không hề phát hiện hắn thường gặp ác mộng. Ngày hôm nay ra ngoài, Ôn Khách Hành lại còn bị thương, Chu Tử Thư nằm ở trên ghế bên cạnh, không có nằm ngủ cùng hắn. Thế nhưng chính vì như vậy mới phát hiện, nửa đêm tịch mịch, khóe mắt Ôn Khách Hành rưng rưng nước mắt hốt hoảng hô to, sắc mặt tái nhợt lông mày nhăn thành hình chữ xuyên, mồ hôi lớn như hột đậu lăn xuống dọc theo hai bên gò má.
Ôn tiểu thiếu gia của Thần Long Các, từ nhỏ trên người đã là ngàn vạn yêu thương, cũng không biết có chuyện gì lại làm cho hắn gặp ác mộng bi thương hàng đêm như vậy. Chu Tử Thư muốn nghe xem hắn nói mớ cái gì, nhưng khi lặng lẽ tới gần, lại chỉ nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng nài nỉ nhỏ vụn: "A Nhứ, ta rất nhớ huynh."
Chu lão ăn mày run lên bần bật, nhẹ nhàng vươn tay nắm chặt tay Ôn Khách Hành.
Tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Tử Thư, trong nháy mắt Ôn Khách Hành liền an tĩnh trở lại, thân thể hơi dịch về phía y, "A Nhứ, lần này ta sẽ không rời khỏi huynh nữa."
Ánh sao sáng rọi trong đêm đen tĩnh mịch, Chu Tử Thư chưa từng trải nghiệm cũng không biết ngọn nguồn thứ tình cảm oanh oanh liệt liệt này của Ôn Khách Hành, nhưng có một thứ duy nhất lúc này bản thân y có thể xác định và cảm nhận được, đó là chân thật.
Một lời thiết tha này của Ôn Khách Hành là thật tâm, là thật lòng yêu thương y.
Lão nhân sâm tinh tám trăm năm, nếm cả trăm vị nhân sinh, nhưng lần đầu được người ta thích nhiệt tình thế này, còn sống, rốt cuộc không chỉ là mỗi ngày tắm nắng cùng một ngụm rượu, còn có một người ấm áp, một tình yêu đẹp đẽ dài lâu.
"Yên tâm." Chu Tử Thư đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi Ôn Khách Hành, nhẹ giọng ủi an, "Ta sẽ dùng hết tất cả các phương pháp cũng không cho ngươi rời khỏi ta." Cúi đầu xuống, si ngốc nhìn gương mặt đẹp đẽ kia, "Còn sống, thật sự rất tốt."
Ở quán trọ nghỉ ngơi một ngày, quái bệnh trong cơ thể Ôn Khách Hành giống như lại bình tĩnh đi không ít. Đêm qua bộ dáng hư nhược như vậy, ước chừng là do nhận một chưởng của xác sống trong thôn Mai Phô, bây giờ hắn đã không còn phát bệnh, vẫn là nên sớm quay trở về Thần Long Các. Nếu không, để Ôn Nhược Phong nghe ngóng được chuyện bọn họ bị Đường Môn chặn đường lại đi lung tung đòi người sợ sẽ dẫn đến không ít phiền toái không cần thiết, lại càng không phải chuyện tốt.
Về đến nhà, quả nhiên thấy Ôn Nhược Phong đằng đằng sát khí mang theo kiếm muốn ra ngoài, chuẩn bị ra khỏi cửa thì đụng phải nhi tử bảo bối nhà mình, khó khăn lắm ông mới ngừng lại bước chân.
"Hành Nhi, con...Tối hôm qua con đi đâu?"
"Cùng A Nhứ thưởng một đêm trăng." Ôn Khách Hành vung tay nói láo không chút luống cuống, sau khi mở mắt nói xong câu nói dối này, cảm thấy chỗ bả vai kia vẫn còn đau, nhíu mày nói với Yến Nhi, "Nhưng mà bây giờ ta hơi mệt chút, ngươi đi dọn phòng ta một chút, ta muốn ngủ một lát." Cầm lấy tay Chu Tử Thư, "A Nhứ, đi, ngủ thêm một lát, tối hôm qua huynh cũng mệt rồi."
Chu Tử Thư dừng một hồi, liếc qua Ôn Nhược Phong, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn đi tìm hai bầu rượu uống."
"Cũng được." Ôn Khách Hành cũng không ngăn cản, vuốt vuốt huyệt thái dương, nhấc chân cùng Yến Nhi đi vào hậu viện.
Đợi hắn đi xa, lúc Chu Tử Thư quay đầu lại muốn hỏi chuyện Ôn Nhược Phong, mới phát giác lão phụ thân một bộ dáng đang ăn dưa, vừa mừng vừa sợ.
Chu Tử Thư mím môi, lúc này mới cẩn thận suy nghĩ hoàn cảnh đoạn đối thoại vừa rồi cùng với Ôn Khách Hành.
Ờ.
Xác thực là có một chút không thích hợp.
Y cùng Ôn Khách Hành biến mất một buổi tối, ngày hôm sau quay lại chỉ thấy Ôn tiểu thiếu gia mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, đang yên đang lành một thanh niên trai tráng sáng sớm lại nói mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, câu cuối còn căn dặn cả y tối hôm qua cũng đã mệt mỏi rồi cũng cần cùng nhau nghỉ ngơi.
Chu Tử Thư mặt không biểu tình hướng nụ cười cứng đờ về phía Ôn Nhược Phong.
Ôn Nhược phong vội vã đáp lại y bằng một nụ cười rạng rỡ xán lạn, quan sát y từ trên xuống dưới một chút, thăm dò hỏi tình hình: "A Nhứ, muốn uống chút canh gà hay canh cá không? Không bằng bây giờ ta kêu người hầm cho ngươi ít rễ nhân sâm, bồi bổ một chút ha?"
Chu Tử Thư trợn trắng mắt lên, "Cái cây nhân sâm đó giữ để bồi bổ cho Ôn Khách Hành còn hợp lý hơn."
"Cũng đúng!" Ôn Nhược Phong như bừng tỉnh ngộ ra, tiếp đó nắm lấy tay y, lão phụ thân thật thà chân thành bày tỏ, "Con trai nhà chúng ta, từ lúc bị bệnh, ta đối với nó cũng đã không còn quá nhiều yêu cầu cùng chờ mong, nam nhân hay nữ nhân thì Ôn gia chúng ta đều không để ý, nhi tử thích là được. Chỉ cần nó có thể sống tốt, có người nó quý trọng yêu thích bên cạnh, so với bất kể cái gì đều không quan trọng."
Lời bộc bạch đột ngột này, làm cho bên trong Chu Tử Thư cảm thấy rất khó chịu, hầu kết lăn một vòng, nuốt một miếng nước bọt, y mới gằn từng chữ: "Nhưng hắn không còn sống được lâu nữa, ngươi có biết không?"
Sắc mặt Ôn Nhược Phong cứng đờ, "Nhưng từ khi ngươi gả tới, sau khi cho nó xung hỉ, nó liền..." Bỗng nhiên phản ứng lại, siết chặt nắm đấm, "Nó giả bộ? Nó sợ Thần Long Các đuổi ngươi đi, cho nên?"
"Ta không biết hắn sợ cái gì." Lời nói này của Chu Tử Thư không có một chút lực, "Nhưng bộ dáng hắn như thể bệnh đã tốt lên đúng chỉ là giả bộ." Hít sâu một hơi, nghĩ đến giọt nước mắt trong đêm kia của Ôn Khách Hành, trong lòng lại khó chịu, chuyển đề tài, "Ta muốn cứu hắn, Ôn Các chủ, bây giờ ta hỏi ông, xin ông cho biết chi tiết."
Ôn Nhược Phong ngước mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, thật lâu về sau mới cười nhẹ một tiếng, "Ngươi là thế ngoại cao nhân, ngươi muốn cứu nó, ta tin ngươi." Ngừng lại một chút, "Ngươi muốn hỏi điều gì, Ôn mỗ biết gì nói nấy."
Thế ngoại cao nhân?
Thấy Chu Tử Thư không lên tiếng, Ôn Nhược Phong vội vàng giải thích lại nói: "Thần Long Các của ta mặc dù xuống dốc, nhưng dù gì cũng là danh gia vọng tộc ở Thục Trung, ngươi là ăn mày thật hay là giả ăn mày, hai tháng rồi ta còn có thể không phân biệt được à? Ta mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng ngươi đối với con của ta cũng không có ác ý, ta chẳng lẽ còn phải đi truy xét thân thế của ngươi nữa hay sao?"
Lời này của Ôn Nhược Phong tốt xấu gì cũng không có đoán ra mình là Kiếm Tiên Trường Minh Sơn, Chu Tử Thư không muốn thân phận này gây ra những phiền toái không cần thiết, lại nói hiện tại Ôn Nhược Phong cũng không truy cứu việc này, một lòng chỉ muốn cứu nhi tử, mình cần gì lại phải xoắn xuýt. Y không tỏ rõ ý kiến rũ mắt xuống, cuối cùng là mở miệng nói: "Giang hồ lưu truyền Huyết Uyên Chi Bảo, các chủ đã từng nghe qua chưa?"
"Đã nghe qua. Huyết Uyên hiện thế, người tìm được nó có thể đạt thành tâm nguyện, nó không chỉ là võ lâm chi bảo, mà còn là bảo vật thiên hạ."
"Bản đồ nơi giấu Huyết Uyên, bị chia làm tám phần..." Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Nhược Phong.
Ngược lại Ôn Nhược Phong biểu cảm vẫn thản nhiên, không có nửa khắc do dự nhẹ gật đầu: "Không sai, Thần Long Các có một phần." Hít một tiếng, lại nói, "Ngươi muốn đi tìm vật kia, cứu Hành Nhi." Lắc đầu, mặc mũi tràn đầy đều là bất đắc dĩ, "Nhưng mảnh bản đồ của Thần Long Các hai mươi năm trước đã bị thất lạc."
Nói đến hai mươi năm trước, con ngươi Ôn Nhược Phong trở nên mờ mịt, tựa hồ nhớ tới rất nhiều chuyện.
"Kỳ thật ta cùng phu nhân không phải cha mẹ ruột của Hành Nhi, nó là nhi tử của ca ca ta Ôn Nhược Tùng, bản đồ Huyết Uyên năm đó chính là ở trên người huynh ấy."
"Nhưng anh trai và chị dâu ta hai mươi năm trước đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thời điểm ta hạ táng hai người họ, thi thể của huynh trưởng không thấy đâu, cả mảnh bản đồ Huyết Uyên của Thần Long Các cũng không cánh mà bay."
"Địa đồ kia, làm hại anh trai và chị dâu ta chết đi, vốn không phải vật gì tốt, ném đi được thì ném đi đi."
Bỗng nhiên nhìn qua Chu Tử Thư, nói: "Ngươi muốn tập hợp đủ địa đồ, tìm tới Huyết Uyên đúng không?"
Chu Tử Thư không trả lời, mà tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ Thần Long Các, còn có ai có địa đồ nữa?"
"Nhiều." Ôn Nhược Phong than thở nói, "Có vài môn phái có bản đồ này, bị diệt môn biến mất cũng có, bản đồ này qua tay nhiều người, thật đúng là không thể xác định được." Cắn môi một cái, "Nhưng là, ngươi có thể đi tìm Vu Vương Nam Cương, nghe nói bọn người Nam Cương này cũng đang tìm địa đồ Huyết Uyên, những năm gần đây cũng thu hoạch được tương đối khá, nghe đồn đã được năm mảnh, chỉ là không biết thực hư thế nào."
"Năm mảnh?" Chu Tử Thư nhíu mày lại, "Kim Lăng Lưu Vân Sơn Trang chỉ có một mảnh địa đồ, liền rước lấy họa diệt môn, hắn có nhiều như vậy, không ai đoạt sao?"
"Ai dám đoạt?" Ôn Nhược Phong cười khổ, "Nam Cương Vu Cổ có dã tâm loạn thần, huống chi bọn họ có một bộ môn thi cổ thuật có thể khống chế thi thể người chết, võ lâm giang hồ làm gì có ai dám đụng đến bọn họ."
Thi cổ?
Nếu thật có thể khống chế người chết, cảnh đêm qua gặp phải ở Mai Phô thôn có thể giải thích được rồi.
Nam Cương này, sợ là không muốn đi cũng phải đi.
"Đa tạ Ôn Các Chủ." Chu Tử Thư hai tay ôm quyền, "Chu mỗ sẽ tự tới gặp Vu Vương Nam Cương."
Ôn Nhược Phong cúi đầu xuống, hít một hơi, "Vì nhi tử, để cho ngươi phải tự mình tới hang hổ tổ sói, thật xin lỗi."
Hài Đường trong đại viện Thần Long Các bay xuống theo làn gió nhẹ vừa thổi qua, rơi trên vai Chu Tử Thư, y ngước mắt nhìn về phía Ôn Khách Hành vừa trở về hậu viện, thấp giọng nói: "Hắn cũng là...phu quân của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro