Chương 8
Đêm đó, không ít người đến quán trọ nghỉ chân, Chu Tử Thư nhìn qua dáng vẻ của Ôn Khách Hành, sợ hắn từ bé đã quen kim tôn ngọc quý, không ở được mấy phòng phổ thông, cân nhắc túi tiền một chút định sẽ thuê một phòng cao cấp nhất của quán. Đổ một đống bạc trắng bóc ra ngoài, con mắt của Ôn Khách Hành không mảy may chớp lấy một cái, ngược lại trong lòng Chu Tử Thư đau một hồi lâu.
Phòng cao cấp nhất đắt thì đắt thật, nhưng xây dựng cũng không quá tốt. Trong phòng bày biện một ít nước trà và điểm tâm có thể tùy ý dùng, trong ngăn tủ bên cạnh còn đặt một hòm thuốc chuẩn bị băng vải sạch sẽ cùng một chút thuốc trị thương.
Chu Tử Thư đỡ Ôn Khách Hành ngồi lên giường, tay nắm lấy cổ áo Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng trước ngực.
Có lẽ do bị thương quá nặng, cả người Ôn Khách Hành đổ đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông, dọc theo lồng ngực từ đường cong cơ bắp đi xuống dưới, chui càng sâu vào nơi tư mật.
Chu Tử Thư đã là người cao tuổi rồi, nhìn thấy một thân thể tươi mới như thế này, không hiểu sao lại có chút bồn chồn. Hầu kết Chu lão bất tử lăn một vòng, nuốt một miếng nước bọt, mau chóng đem cái sắc tâm không các nào truyền ra ngoài ném ra khỏi đầu, hơi dùng sức nhăn chặt lông mày, dùng lực gỡ y phục của Ôn Khách Hành ra, kéo mạnh xuống dưới rốn.
Một cái kéo này, kéo theo cả tay áo vải, miệng vết thương không hoàn toàn lộ ra, thế nhưng toàn bộ thân trên trắng nõn của Ôn Khách Hành phơi bày trước mặt Chu Tử Thư.
Ôn Khách Hành đau đến nhe răng, chậm rãi cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại mở to hai mắt nhìn Chu Tử Thư. Một hồi lâu sau mới chậm rãi ung dung mở miệng: "A Nhứ, huynh không cần phải háo sắc đến như thế này đâu."
"Khách quan, nước nóng ngài yêu cầu..." Đúng lúc này tiểu nhị đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy một màn không dành cho trẻ nhỏ, cuống quít vứt chậu nước xuống, nửa lời cũng không nói, dứt khoát quay người đóng cửa lại.
Ầm!
Một tiếng đóng cửa âm trầm, khiến cho Chu Tử Thư càng ngượng ngùng, há to mồm muốn nói gì đó nhưng một từ cũng không thể thốt ra, lâu thật lâu sau mới hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, "Ôn Khách Hành, cả người ngươi chỉ có mỗi cái miệng thôi phải không?"
"Rõ ràng là huynh thèm muốn thân thể của ta á, làm sao lại là huynh tức giận vậy, người ta mới là người bị tổn thương đây này." Ôn Khách Hành nhỏ giọng bĩu môi, mấy cái chuyện nói lời vô lại mà còn có thể nũng nịu này của hắn đúng là có thể hạ bút thành văn.
Chu Tử Thư đối với bộ dạng tủi thân này của Ôn Khách Hành không có chút lực chống cự nào, thẹn thùng cùng tức giận trong nháy mắt đã bị sự trêu tức này làm cho tắt ngấm, tất cả sự chú ý lại chuyển đến vết thương trên người Ôn Khách Hành, liếc qua bả vai vì bị mình thô lỗ xé rách mà lại rướm máu, y hạ mắt thấp giọng nói: "Tự ngươi cởi ra đi, ta sợ ta làm ngươi đau."
Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư, thấy y cúi đầu xuống, cũng nghiêng đầu nhìn vào mắt y, dáng vẻ uất ức tủi thân chỉ tăng chứ không hề giảm: "A Nhứ giúp ta cởi ra đi, ta không thể động đậy được ý."
"Ngươi..."
"A Nhứ à~"
Chu Tử Thư vốn muốn nổi giận, lại đón nhận đôi mắt vô tội kia của Ôn Khách Hành, rốt cuộc là vẫn đè tức giận xuống, xắn tay áo lên, "Có làm đau ngươi thì ta không chịu trách nhiệm đâu."
Xốc áo của hắn lên, đem trường sam tuột đến cổ tay, vết thương của Ôn Khách Hành thình lình hiện ra trước mắt. Xác sống nữ vừa rồi ở thôn Mai Phô quá mức tàn nhẫn, bàn tay kia dường như muốn đi xuyên qua người Ôn Khách Hành, từ sau lưng đến trước ngực lưu lại một cái lỗ máu đáng sợ.
Loại ngoại thương này không có biện pháp trị liệu, chỉ có thể rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc lên mà thôi, sau này đợi máu thịt từng chút từng chút tự sinh trưởng.
Chỉ có điều đây là vết thương do thi thể gây ra, không thể tránh khỏi còn lưu lại chút da thịt người chết, Chu Tử Thư sợ hắn bị lây nhiễm, chỉ có thể cầm tiểu đao nung trên lửa nóng, khoét xuống một ô thịt lộ ra bên ngoài.
Chu Tử Thư có thể cảm nhận được Ôn Khách Hành run rẩy, sắc mặt của hắn không còn chút huyết sắc, bờ môi tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy trán.
"Nếu ngươi không thể chịu đựng được nữa, chi bằng ta đánh ngất ngươi rồi lại cắt tiếp?" Chu Tử Thư liếc qua hắn, nghĩ ra một cách cay độc kinh hãi thế tục như thế.
Sắc mặt Ôn Khách Hành từ trắng chuyển sang xanh, hắn cuống quít lắc đầu, "Mỗi lần đao kia hạ xuống ta sẽ lại đau đến tỉnh, A Nhứ, ta cũng không muốn nhảy qua nhảy lại cảm giác vừa đau đớn vừa hôn mê đâu."
Lời nay nói ra lại có chút đạo lý, Chu Tử Thư nhíu mày, thức thời vùi đầu cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương không còn lên tiếng nữa.
Trong không gian tĩnh mịch nhất thời chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của Ôn Khách Hành và âm thanh cắt đứt máu thịt.
Rất không dễ dàng mới có thể xử lý xong vết thương, Chu Tử Thư cẩn thận lau sạch máu xung quanh, cuốn lên từng tầng từng tầng băng gạc.
Màu trắng của băng gạc mới cuốn lên, lại bị máu nhuộm thành đỏ thẫm, Chu lão ăn mày nhìn chằm chằm hồi lâu, lông mày nhíu chặt không hề giãn ra.
Cái đám ở trong thôn Mai Phô kia quả thực quỷ dị, lại còn có thể có tác dụng tạo ra ảo cảnh đối với y. Chu Tử Thư sống hơn tám trăm năm, Thiên Nhân ngũ suy ở trên người đều không có tác dụng, lại có loại thuốc độc gì có thể làm cho y lạc lối trong ảo cảnh mà không cách nào khống chế được?
Cả thôn Mai Phô còn bị đồ sát, giết cả một thôn để luyện thi, ngay cả y cũng không có loại bản lĩnh này, ai có thể làm được như vậy? Đến nay vẫn chưa hề chân chính nhìn thấy thi thể của Liễu Diệu Vân, cái gọi là bản đồ Huyết Diên cũng không cánh mà bay.
Những việc này phát sinh tất cả đều giống như một cái bẫy, nhưng ai là người bày binh bố trận, mục đích của hắn ta là gì khi mà một chút xíu dấu vết cũng không có.
Nghĩ trái nghĩ phải mãi mà vẫn không thể rõ ràng, thế là y cắn môi nghi ngờ nói một câu: "Lão Ôn, ngươi nói xem cái thứ chúng ta gặp ở thôn Mai Phô đến tột cùng là thứ quỷ gì?" Cắt đứt băng gạc, sau khi xác định đã băng bó cẩn thận Chu Tử Thư ngẩng đầu, "Ta đã sống rất lâu rồi, trên đời này chuyện lạ lùng nào cũng đã từng gặp qua mấy lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua ai có thể di chuyển người chết."
Ôn Khách Hanh hơi run lên, gắng sức trưng ra vẻ mặt tươi cười, trấn an nói: "Chuyện quái dị quá nhiều, huynh bận tâm làm cái gì."
"Liễu Diệu Vân chết rồi, nàng bởi vì tin ta cho nên mới ngoan ngoãn ở lại thôn Mai Phô, kết quả lại chết oan chết uổng, trong lòng ta băn khoăn, ta phải cho nàng một câu trả lời thỏa đáng." Chu Tử Thư đứng dậy, cất kỹ hòm thuốc, rửa tay trong nước ấm, màu máu đỏ dần dần lan ra, cuối cùng cũng nhạt dần.
"Một người đã chết rồi huynh có giải thích nàng cũng không thể nghe được." Ôn Khách Hành nghĩ muốn xuống giường đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, nhưng phát giác toàn thân mình vẫn bất lực, không thể động đậy, nhân lúc Chu Tử Thư không hề quay đầu còn chưa phát hiện dị thường ở mình, vội vàng nghiêm chỉnh thân thể tựa ở đầu giường, như thể điều gì cũng chưa từng phát sinh, "A Nhứ, huynh vẫn luôn nói muốn làm thiên nhai lãng khách, nhưng lại luôn nhớ đến rất nhiều người rất nhiều việc, huynh cứ như vậy thì khi nào chết não mới có thể thay đổi?"
Chu Tử Thư rửa tay sạch sẽ, treo khăn mặt lên trên kệ, xoay người, lại thở dài một tiếng bé đến không thể nghe thấy, nụ cười sầu muộn thoáng vụt qua trên gương mặt.
Thật là lắm chuyện, luôn luôn thân bất do kỷ.
Thiên nhai Lãng khách.
Thế nhân đều là nhục thể phàm tâm, bị thế tục làm cho bối rối, vô ưu vô lự lưu lạc thiên nhai chẳng qua chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Ngồi xuống bên cạnh Ôn Khách Hành, lại tự mình mở miệng, "Người của Đường Môn nói hai ngày trước Liễu Diệu Vân đã chết rồi, vậy rõ ràng là bọn họ đã sớm đi qua thôn Mai Phô, hôm nay khi bị cản trên đường, bọn họ cũng không có nói tới thôn Mai Phô có gì dị thường, vì sao chúng ta vừa đi, thôn kia liền biến thành mộ người chết?"
"Không biết." Ôn Khách Hành không có một chút hứng thú đối với việc này, suy đoán lung tung nói: "Có thể là do Đường Môn tu luyện cái tà thuật gì đó, trùng hợp đúng lúc huynh bắt gặp thôi."
"Không đúng." Chu Tử Thư ngước mắt nhìn thẳng vào hai mắt của Ôn Khách Hành, đôi mắt này quá thuần khiết, làm cho Ôn tiểu thiếu gia phút chốc thất thần, đến lúc phản ứng lại không nhịn được mà né tránh y.
Chu Tử Thư không chú ý tới bối rối của hắn, tiếp lời nói ra: "Đường Môn muốn là muốn bản đồ Huyết Diên, nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh khống chế người chết, thì lúc trước khi ta chặn lại Liễu Diệu Vân trong tay bọn họ, đáng lẽ nên dùng tới chiêu này rồi." Chu lão ăn mày chìm vào trong phỏng đoán của chính mình, tự nói một mình, "Thời điểm chúng ta đến thôn Mai Phô, đã không thấy mảnh bản đồ trên người Liễu Diệu Vân, mà những thi thể này đều còn tươi mới, nói rõ ràng ra thì đều là những người mới chết không lâu, chuyện có một người chết ở trong thôn, chắc cũng không đến mức chọc người nào đó muốn đồ sát cả thôn chứ." Đưa tay sờ lên chóp mũi mình, "Trừ phi, người kia chính là hướng tới chúng ta, thấy được chúng ta ở trên đường xung đột với Đường Môn, đoán được ta muốn tới thôn Mai Phô, cho nên nhanh hơn một bước giết toàn bộ thôn đem những người chết biến thành hình nhân tấn công chúng ta."
Nói linh tinh nhiều như vậy, Ôn Khách Hành cuối cùng không nhịn được nữa, cau mày, "Sao huynh lại có thể tự mình đa tình đến như vậy? Trên đời này không phải có một đống người chỉ sợ thiên hạ không loạn đó sao? Chỉ là vì muốn đảo loạn cái giang hồ này thôi không được sao?"
"Ai ăn no rửng mỡ đến độ chỉ sợ thiên hạ không loạn?" Câu hỏi này quả là quá mức rộng lớn, Chu Tử Thư chớp chớp mắt, nghiêm túc đặt câu hỏi.
...
Ôn Khách Hành cũng không biết xâu chuỗi này bị sai ở đâu, xấu hổ ho khan hai tiếng, không có ý muốn nói thêm, khoát tay áo, "Chúng ta có thể không nói đến những lời như xác sống người chết này nữa không, ngày tốt cảnh đẹp, thật vất vả ta mới có thể cùng huynh rời Thần Long Các, huynh nhìn xem phu quân của huynh đã cởi cả y phục rồi, huynh lại muốn cùng ta nói cái chuyện này?"
Cái tên Ôn Khách Hành này, sao mà chỉ cần còn thở, liền không quên đùa giỡn mình vậy?
Chu Tử Thư trợn trắng mắt, hung hăng thở dài một hơi, "Bên trong đầu ngươi rốt cuộc chứa đựng cái gì, ta thật rất muốn mở ra nhìn xem." Hai tay đỡ lấy hắn, ép hắn nằm xuống, "Đi ngủ trước đã, bớt bớt loạn thất bát tao lại đi."
"A Nhứ." Ôn lão háo sắc đưa tay bắt lấy cổ tay y, "Huynh muốn đi đâu? Không trông ta ngủ sao?"
"Ta ở ngay đây." Chu Tử Thư bất đắc dĩ lắc đầu, "ta đi lấy cho ngươi một ít Túy Sinh Mộng Tử, ngươi sẽ ngủ an ổn hơn chút."
Nhắc tới Túy Sinh Mộng Tử, Ôn Khách Hành có một tia phòng bị, "Huynh mang cho ta cái vật kia làm gì? Ta không muốn, mỗi lần huynh dùng Túy Sinh Mộng Tử đều không có chuyện tốt, có phải lại muốn làm chuyện gì sau lưng ta không?"
Lại?
Cái chữ này quả thật rất đáng được chú ý đến.
Chẳng lẽ lại là đại hôn đêm hôm đó, mình cho hắn một chưởng kia làm cho hắn cảm giác được khác thường?
Chu Tử Thư hít một tiếng, dứt khoát cũng không có ý định dối gạt, "Ta đây là nhân sâm tinh ngàn năm chuyển thế, trên thân có giấu mấy món tuyệt thế thần công, nhìn ngươi sắp chết, ta không thể chỉ ngồi nhìn mà không để ý tới, ta nghĩ muốn sau này mỗi tháng lại truyền cho ngươi một chút công lực, hẳn là có thể chữa tốt bệnh này cho ngươi."
"Nhân sâm tinh ngàn năm, huynh còn truyền công lực cho ta, tự ta cũng biết được bệnh tình của chính mình, huynh nợ ta cái gì? Huynh bị ngốc à." Ôn Khách Hành vẫn luôn nắm chặt tay y, đeo trên mặt nụ cười ấm áp như có như không.
Nói đến đây, Chu Tử Thư cũng có chút oán giận, trịnh trọng gật đầu, "Cũng không phải ta nợ gì ngươi. Ta gả cho ngươi hơn hai tháng, mỗi tháng lấy từ Ôn gia hai lượng bạc, đến hôm nay cũng đã có bốn lượng, trừ bỏ mỗi ngày uống rượu, lại thêm mới vừa rồi ở Mai Phô thôn ngươi thay ta chịu một đánh kia..." Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ sao trời, "Ta nợ ngươi, nhưng lại giống như có chút không rõ ràng." Cuối cùng không nói gì lật tay đặt ở phía sau lưng hắn, không chút do dự hướng một phần công lực tiến vào trong thân thể Ôn Khách Hành.
"Bốn lượng bạc, A Nhứ ơi A Nhứ, sao huynh lại đem mình bán đi như thế...quá rẻ."
Lòng bàn tay cùng vị trí phía sau lưng dường như tạo thành một cái ổ gió nho nhỏ, gió thôi bay tóc của hai người, Chu Tử Thư hít sâu một hơi, đối với mấy lời nói của Ôn Khách Hành đều mắt điếc tai ngơ.
Nhưng mới tiến hành một nửa, Chu Tử Thư liền cảm nhận được dị dạng. Thân thể của Ôn Khách Hành giống như hết sức kháng cự Lục Hợp Thần Công, tựa như có một tầng hàng rào nhìn không thấy sờ không tới, mặc cho Chu Tử Thư cố gắng thế nào, quả thực là nửa phần cũng không thể phá nổi.
Chu lão ăn mày rất cố chấp, làm sao chịu được việc cứ để như thế, cắn răng, xuất thêm năm phần công lực muốn phá vỡ tầng phòng bị kia.
Nhưng chỉ vừa mới dùng thêm lực, Ôn Khách Hành liền không chịu nổi, biểu cảm trở nên hết sức thống khổ, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư căn bản không nghĩ tới tình huống như vậy, nhanh chóng ôm lấy Ôn Khách Hành bất lực ngã xuống, cả người đều ngơ ngẩn, không thể tin được, "Sao lại không có tác dụng? Tại sao không thể truyền Lục Hợp tâm pháp vào cơ thể ngươi?"
Ôn Khách Hành sớm đã trở về bộ dạng thản nhiên, tựa như hắn đã sớm nghĩ tới sẽ như thế, gắng sức hướng về phía y cười cười, "Ta sợ là ta không xứng với cái thần công kia của ngươi."
"Lão Ôn, ta đã nói sẽ không để cho ngươi chết." Chu Tử Thư không còn dám tùy tiện thử, nhưng nhìn bộ dạng này quả thực là đau lòng cực kỳ, gắt gao ôm chặt hắn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sao lại dễ dàng chết như vậy được." Ôn đại thiện nhân thừa cơ hướng vào trong lòng ngực Chu Tử Thư co rụt lại, nhẹ nhàng vòng lấy eo y, "Ước chừng...còn có thể sống thêm mấy năm nữa."
"Không đủ." Chu Tử Thư không có phản kháng lại hành động khinh bạc lần này của hắn, lẩm bẩm một tiếng, lại lặp lại một lần, "Không đủ."
Hai mươi mấy tuổi là thời gian quý báu nhất, lại chỉ còn chút hơi tàn, sao mà có thể?
Đêm đầy sao ngoài cửa sổ sáng rực, phía đông bắc một ngôi sao đỏ bỗng nhiên lóe sáng.
Trong mắt Chu Tử Thư bỗng nhiên có áng sáng lộng lẫy, y ôm chặt khuôn mặt lão Ôn, chậm rãi mở miệng nói: "Huyết Diên. Ngươi nói cái thứ đồ chơi kia liệu có thật sự thần diệu giống như trong truyền thuyết không?"
"A Nhứ." Ôn Khách Hành hít sâu một hơi, "Loại đồ vật lừa gạt người kia sao huynh lại tin vậy?"
"Thời điểm vô dục vô cầu, nó là gạt người, nhưng khi ta có việc muốn cầu, nó chính là hi vọng."
Ôn Khách Hành không nghĩ tới từ trong miệng Chu Tử Thư có thể nói ra nhứng lời phàm tục thế này, đầu dần dần u ám, thời điểm nhịn không được muốn ngủ, nắm lấy ống tay áo y nhẹ giọng lầm bầm, "Trên đời vốn vô sự, dung nhân tự nhiễu chi*."
(*Thế gian vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái,tự mình làm khó mình làm phiền mình, nghi ngờ ma xui quỷ khiến.《Lục Tượng Tiên Truyện》trong《Tân Đường Thư》)
Tiếng pháo hoa xa xa mờ mịt, đêm đen trở nên rạng ngời.
Chu Tử Thư tự nhiên nắm tay Ôn Khách Hành, "Nhưng ngươi, có chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro