Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Đèn trong thôn Mai Phô toàn bộ bị dập tắt, Ôn Khách Hành mờ mờ ảo ảo nhìn thấy động tĩnh cách đó không xa, kèm theo đó là những tiếng hét quái dị cùng mùi máu tươi, chút dự cảm không tốt dâng lên trong lòng. Hắn lau đi vệt máu vẫn còn vương trên khóe miệng, phi thân chạy vội qua.

Ở ngay trung tâm của thôn Mai Phô, hắn thấy mấy chục thôn dân nện những bước chân cứng ngắc và máy móc về hướng Chu Tử Thư, vây kín xung quanh y.

Quanh đám người này không có chút sinh khí, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vô thần mở to, con ngươi khuếch tán bao trùm toàn bộ tròng trắng mắt, làm cho người ta nhìn vào vô cùng không thoải mái.

Bọn họ dường như không nghe thấy cũng không nhìn thấy, chỉ là ngửi được một chút mùi vị của người sống liền không thể chờ đợi mà bổ nhào về phía Chu Tử Thư, chỗ chết người nhất chính là, Chu Tử Thư đứng trên bãi đất trống không hề hay biết gì mà đã bị hãm sâu vào hiểm cảnh, ánh mắt trống rỗng đang nói chuyện với không khí, cũng không biết là đang tự thì thào điều gì với chính mình.

Trên đầu y vẫn còn đeo vòng hoa kia, bây giờ không còn thuật che mắt, đã hiện nguyên hình là Hoa Bỉ Ngạn màu máu.

Bỉ Ngạn Hoa, mạn châu sa hoa trên đường hoàng tuyền. Hương hoa có thể khiến người ta nhớ tới những ký ức khi còn sống.

Chu Tử Thư không phải bị hãm vào bên trong ảo mộng, mà là rơi vào những hồi ức cũ!

Ôn Khách Hành đang muốn chạy lên gọi y tỉnh lại, bước chân đột nhiên dừng lại, từ khe hở giữa đám xác sống kia nhìn thấy Chu Tử Thư.

Dưới bóng đêm y mặc một bộ y phục trắng, cả người giống như đang phát sáng. Nụ cười ấm áp trên mặt y rơi vào tầm mắt của Ôn Khách Hành, hắn dường như đã đoán được Chu Tử Thư nhìn thấy điều gì, trong một khoảnh khắc chút ích kỷ đã ngự trị trái tim hắn.

Thời khắc do dự, một cô gái trẻ tuổi vươn ngón tay ra, móng tay thật dài như sắp đâm vào sau lưng Chu Tử Thư. Lúc này Ôn Khách Hành mới bất ngờ phản ứng lại, kinh hoảng hô lớn một tiếng "A Nhứ" sau đó xông tới cực nhanh.

Nhanh chóng tung quạt ngọc trong tay cắt lên cổ tay nữ nhân kia, nhưng nữ nhân căn bản không bị ảnh hưởng một chút nào, thậm chí một bước cũng không hề dừng lại.

Nàng đã là người chết, sẽ không đau nhức cũng không có cảm giác, cho dù có chém một kiếm vào tim nàng, nàng cũng vẫn sẽ không dừng bước!

"A Nhứ!" Con ngươi Ôn Khách Hành run rẩy lợi hại, chỉ vì một chút ích kỷ của chính mình mà lại để y lâm vào nguy hiểm, cái này không đúng, cũng không thể xảy ra!

Người sau khi chết, trên thi thể móng tay và tóc cũng sẽ dài ra rất nhiều, hắn chưa từng biết đến chiêu trò thao túng xác chết này, cũng không biết nó có thể gây ra hậu quả gì, nhưng chỉ riêng việc cái quạt này của hắn không thể đả thương được bọn họ liền có thể thấy được, đám người này thật sự có chút khó đối phó.

Bàn tay của nữ nhân kia sắc bén, giống như tích trữ sức nặng ngàn cân, một khắc tiếp theo dường như sẽ đâm xuyên vào phía sau lưng Chu Tử Thư.

A Nhứ của hắn, đôi xương hồ điệp tuyệt thế vô song, một thân trường sam không nhiễm bụi trần, tuyệt đối không thể để cái thi thể bẩn thỉu này đả thương! Ôn Khách Hành dường như là lập tức phản ứng lại, không chút do dự lao tới trước người y, đỡ được cái tay kia.

Một âm thanh nghèn nghẹn vang lên.

Là âm thanh khi bàn tay tiến vào trong cơ thể xuyên phá da thịt và mạch máu.

Vai trái của Ôn Khách Hành bị xuyên phá, hắn bị kích thích đau đớn, lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng dù vậy, hắn vẫn liên tục bảo hộ Chu Tử Thư ở phía sau lưng, chịu đựng đau đớn kéo bàn tay kia ra, vội vàng kéo vai Chu Tử Thư phi thân về phía trước, đáp xuống một khoảng đất trống gần đó.

"A Nhứ, tỉnh lại."

Nóng quá, có máu rơi trên vai của mình, thanh âm kia rất quen thuộc.

Chu Tử Thư bỗng nhiên thanh tỉnh, sương mù trước mắt cùng sơn trang và người kia đều biến mất, y vẫn đứng ở trung tâm thôn Mai Phô, nhưng bốn phía cảnh sắc đã không còn giống khi y vừa bước vào thôn, Ôn Khách Hành bị thương đứng bên cạnh y.

Xung quanh toàn bộ là người chết.

Cái đống người chết này dường như không có ý định tha cho y, tứ chi cứng ngắc lao về phía y, hai tay duỗi dài, bộ dạng giống như muốn xé nát Chu Tử Thư nuốt vào trong bụng.

Cái này...Lúc trước chỉ nghe qua có người dùng người sống luyện dược khống chế tâm trí tự tấn công người khác, chưa hề gặp ai có khả năng khởi động xác chết! Đây thật sự là liêu trai!

Không thể đánh thắng, người đã chết rồi, ngay cả khi y có thiên kiếm, đám người này cũng sẽ không chết thêm một lần nữa, trừ khi nghiền nát, nếu không đây chính là một trận đánh lâu dài không có ý nghĩa gì.

Ôn Khách Hành bên cạnh, gắng sức chống đỡ để không bị ngã xuống, hắn không chỉ bị thương, còn bị thương rất nghiêm trọng.

Nghĩ đến khả năng Ôn Khách Hành vì bảo vệ mình mà bị thương, Chu Tử Thư vốn nên trong cảm xúc tràn đầy áy náy thế mà lại trộn lẫn vài phần đau lòng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Chuyện nhỏ." Ôn Khách Hành tự tin nhíu mày, thân thể hơi chút phấn chấn đứng thẳng lên, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu muốn đánh một trận, "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của A Nhứ nhà chúng ta."

Bên người là một đống xác sống ngo ngoe ngọ nguậy, ngay cả hơi thở của Ôn Khách Hành cũng không còn ổn định, nhưng lại phải cố tình bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh.

Chu Tử Thư bị cái bộ dáng cậy mạnh này của hắn làm tức không chịu được, bắt lấy cổ tay hắn, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt lên trên kinh mạch, "Đừng nhúc nhích, để ta xem thử."

"Ta không sao." Ôn Khách Hành rất kích động, hất tay của y ra.

Xung quanh là tiếng quần áo cọ xát của đám xác sống, trong đêm tối yên tĩnh giống như tiếng đòi mạng nơi âm phủ.

Chu Tử Thư không lo được nhiều như thế, lại một lần nữa bắt lấy tay Ôn Khách Hành.

Nhưng lúc này phản ứng của Ôn Khách Hành còn kịch liệt hơn, liều mạng ngăn cản, Chu Tử Thư làm thế nào cũng không lay chuyển được người bị thương này, dây dưa một hồi lâu, hắn đột nhiên tức giận thở gấp: "Chu Tử Thư! Đủ rồi!"

Chu – Tử - Thư.

Ba chữ này khuếch tán khắp thôn Mai Phô, chui vào trong tai Chu Tử Thư. Vì sao Ôn Khách Hành lại biết tên thật của y?

Chu Tử Thư đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, những hình ảnh vừa rồi trong ảo cảnh cũng đột nhiên xuất hiện, nam nhân bên trong ảo cảnh là ai? Ôn Khách Hành là ai?

Ôn Khách Hành cũng không nghĩ tới mình sẽ thốt ra ba chữ này, lập tức luống cuống. Không tự chủ né tránh ánh mắt của Chu Tử Thư, hầu kết lăn một vòng, lắp bắp nói: "A...A Nhứ...ta..."

Lúc này xoắn xuýt việc tại sao hắn lại biết danh tự của y đã không còn quan trọng, có lẽ y đã lỡ miệng nói ra lúc còn trong ảo cảnh. Chu Tử Thư thừa dịp hắn không phòng bị, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Ôn Khách Hành.

"A Nhứ! Buông tay!"

"Đừng nhúc nhích!"

Chu Tử Thư tìm được mạch của hắn.

Kinh mạch trên cơ thể của Ôn Khách Hành kỳ quái cực kì, lần trước lúc thành thân y cũng đã bắt mạch cho hắn, kinh mạch của hắn hỗn loạn không có kết cấu gì giống như lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, nhưng lần này...

Chu Tử Thư không cảm giác được kinh mạch của hắn.

Thân thể của hắn giống như một cái hộp lớn trống rỗng, thậm chí không thể phát hiện ra hơi thở của kinh mạch!

Toàn thân Chu Tử Thư cứng đờ, cả người nhũn ra tại chỗ, một loại nỗi đau thấu xương chưa từng có lan tràn khắp toàn thân. Y chẳng hiểu vì sao vành mắt đỏ cả lên, sau một hồi lâu mới run rẩy lẩm bẩm: "Ngươi..."

Tình huống của Ôn Khách Hành như vậy không phải do vết thương trên vai mang tới, mà thực chất bên trong hắn vẫn chưa hề khỏi bệnh!

Chu Tử Thư có chút muốn cười, hóa ra y chẳng phải nhân sâm tinh ngàn năm gì cả, Ôn Khách Hành căn bản không hề được y xung hỉ mà khỏe mạnh, hắn vẫn luôn chỉ là một ma bệnh sắp chết.

Nhân sinh thật sự không công bằng.

Chu Tử Thư ngước mắt lên tìm hiểu người trước mặt, Ôn Khách Hành mặc ngoại bào bằng gấm Tứ Xuyên lục sắc, hiểu nguyệt minh châu ôn nhuận như ngọc, lúc nào đối mặt với Chu Tử Thư cũng là một gương mặt cười, hắn còn có ước mơ cũng còn tương lai, hắn mới hơn hai mươi tuổi.

Tại sao một nam nhân như ngọc lại phải chết sớm. Mà y, ngơ ngơ ngác ngác sống tám trăm năm, một lão quái vật vô tình vô nghĩa mà lại sống dai đến vậy.

Thi thể xung quanh vây càng lúc càng gần, Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành, quay người nhìn những tử thi kia, vừa quyết đoán vừa chân thành nói: "Ôn Khách Hành, ngươi yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ không chết."

Ôn Khách Hành cắn chặt môi, trở tay nắm chặt tay y, gật đầu cười. Quạt ngọc trong tay múa lên một đường bay đẹp đẽ, nhắm vào đám tử thi kia.

Thời điểm khi giết đám xác sống xung quanh, Ôn Khách Hành liếc qua tay đang cầm Bạch Y Kiếm của Chu Tử Thư, người mà ngay cả lúc chém giết cũng đẹp đến mức hoàn mỹ, ôn nhu cười một tiếng: "Không quan trọng."

Sống hay chết, đều chẳng quan trọng, quan trọng là, hiện tại huynh đang ở bên cạnh ta.

Đánh nát mấy cái xác, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư tự biết dù có tiếp tục đánh cũng chẳng có nghĩa lý gì, biết được trên thế gian này còn có người có năng lực trong một đêm đồ sát cả một thôn xóm đồng thời còn có thể điều khiển người chết là đủ rồi, Chu Tử Thư đến điều tra chuyện của Liễu tiểu thư, như thế này cũng coi như là tự để cho mình chút mặt mũi. Không muốn dây dưa thêm nữa, tìm đúng thời cơ, hai người cùng vọt lên lao ra khỏi thôn.

Ngoài sơn cốc như thể một thế giới khác, sắc trời đã thật tối.

Khi đã thả lỏng rốt cuộc Ôn Khách Hành cũng không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, cả người như sắp đổ xuống, vẫn là Chu Tử Thư một tay đỡ lấy hắn.

"Chúng ta về nhà."

"Không được." Ôn Khách Hành dùng sức kéo y lại, "Không thể...để cho phụ mẫu ta biết, bệnh của ta...vẫn chưa khỏi."

"Coi như là cha mẹ ngươi biết ta vô dụng đối với bệnh của ngươi, thì bọn họ có thể làm gì được ta?" Chu Tử Thư vừa tức vừa gấp, "Đi, về nhà."

Ôn Khách Hành đã rất suy yếu, vẫn không chút nhúc nhích, lôi kéo tay của y cố hết sức nói: "Ta...không muốn mất đi huynh."

...

Cách đó không xa trong thành Cẩm Quan đang đốt pháo hoa, pháo hoa lộng lẫy nở rộ trên không trung, ánh sáng muôn màu làm nổi bật khuôn mặt của hai người, trong con ngươi của Ôn Khách Hành như đang phản chiếu mọi hình dáng ánh sáng kì lại nhất trên đời.

Chu Tử Thư cho là hắn chỉ đang lo lắng phu phụ Ôn gia làm tổn hại đến mình, hóa ra chẳng qua là y không thể hiểu thấu nổi nỗi lòng của kẻ tình si mà thôi.

Ngốc nghếch. Đứa ngốc.

Chu Tử Thư cúi đầu cười một tiếng, "Chúng ta vào thành tìm quán trọ, chữa thương cho ngươi trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro