Chương 6
Thôn Mai Phô nằm trong một sơn cốc ở Thục Trung, đất lõm âm u, giữa ban ngày đi vào cũng cảm thấy lạnh lẽo và u ám.
Ôn Khách Hành mở quạt, đứng trước bia thôn đánh giá một lần, lắc đầu, cố ý cười khẩy nói: "Trấn Mai Phô? Huynh an ban bài cô nương người ta ở chỗ này, đáng tin mới là lạ."
Chu Tử Thư lườm hắn một cái, cắm đầu đi về phía trước.
Thấy Chu Tử Thư không đáp lại, Ôn Khách Hành tự chuốc lấy mất mặt, nhanh chân đuổi theo, ghé vào lỗ tai y lải nhải: "A Nhứ à, đến cùng là có chuyện gì vậy, ta nghe cuộc đối thoại nửa vời vừa rồi của mọi người, quả thật không có hiểu gì hết nha."
Nghĩ tới những điều này, đôi lông mày của Chu Tử Thư càng nhíu chặt, dừng bước nói: "Còn có thể có chuyện gì được, ta sống lâu đến vậy, chuyện quỷ quái nào cũng đã từng gặp qua." Liếc mắt nhìn hắn. "Cái giang hồ này lớn như vậy, cứ cách một khoảng thời gian lại có một đám thiêu thân. Lúc trước nghe nói có một kho thần võ đã dẫn tới một trận gió tanh mưa máu, sau này lại có một thanh kiếm bảo đao gì đó làm cho người ta tranh đoạt, qua một đoạn thời gian nữa chính là bí tịch võ lâm thiên hạ vô song, mỗi khi một kho báu như vậy xuất thế, đều sẽ quấy đến toàn bộ giang hồ không được yên bình. Như bây giờ lại càng gây tò mò hơn nữa, xuất hiện một cái đồ vật quái quỷ gì gọi là Huyết Diên, nói là nếu lấy được Huyết Diên liền có thể đạt được tâm nguyện, bất luận là võ công hay tiền tài quyền lực chỉ cần trong tâm ngươi muốn thì đều có thể thành hiện thực, cái đồ chơi này nói đến mức ảo diệu như vậy, nghe xong đã thấy không đáng tin, nhưng lại có những người hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, người người chạy theo như vịt. Lưu Vân sơn trang của Thành Kim Lăng trước đây vài năm đã có được một mảnh bản đồ nơi chôn giấu Huyết Diên, từ đó trở đi không có lúc nào là sống yên ổn, mạng của Liễu tiểu thư cũng là bị cái đồ vật kia làm cho thành ra như vậy."
"Hóa ra vậy." Ôn Khách Hành không biết vì sao lại cảm khái một phen, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quanh quanh quẩn quẩn lặp đi lặp lại, người trên thế gian vẫn luôn luôn như vậy thích tự làm phiền chính mình."
Lời này theo gió truyền vào trong tai Chu Tử Thư, trong lòng lão ăn mày hơi run lên, Ôn Khách Hành này vậy mà lại giống mình, không phải vì tục vật mà nhiễu loạn tâm tư.
Sống sáng suốt, cũng rất khó.
Đi về phía trước dọc theo con đường vào thôn, càng đến gần cửa thôn Chu Tử Thư càng cảm thấy có gì đó không đúng, quá im ắng, một chút tiếng gió cũng không có.
Trong không khí phảng phất mùi máu tươi, người trong thôn đã đi đâu cả rồi?
Bước một chân vào trong thôn Mai Phô, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành phát hiện sắc trời cũng thay đổi theo, vốn là ban ngày trời trong xanh đột nhiên mây đen che lấp mặt trời, không còn đến một tia sáng, giống như đã bước vào nửa đêm.
Tất cả mọi thứ này đều không bình thường, Lão Ôn một tay kéo Chu Tử Thư lại: "A Nhứ, chúng ta là đi đạp thanh, không phải đi tảo mộ, trong thôn này không có người sống, chúng ta đi thôi."
Chu Tử Thư liếc mắt nhìn tay hắn đang nắm lấy tay y, hiểu lầm là hắn đang sợ hãi, an ủi, "Sợ cái gì, ta sống nhiều năm như vậy, quỷ thật quỷ giả gì cũng đã thấy nhiều rồi, loại giả thần giả quỷ này chính là loại mà ta ghét nhất, gặp một tên thì đánh một tên."
Ôn Khánh Hành khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, "Người này, luôn nói muốn trải qua cuộc sống yên bình, nhưng lại vẫn luôn lo chuyện bao đồng, một chút cũng không để cho vi phu ta bớt lo lắng."
Trong thôn mờ tối, mấy căn phòng nhỏ lần lượt sáng lên ánh nến. Một chút hơi thở người sống đều không có, nhưng đèn trong phòng lại sáng lên, rất quỷ dị, Chu Tử Thư bất giác nắm chặt Bạch Y Kiếm.
[Đing...]
Bỗng nhiên, một tiếng chuông nhỏ vang lên, tiếng gió mạnh mẽ xuyên qua lỗ tai Ôn Khách Hành, hắn phòng bị dừng bước, ra hiệu cho Chu Tử Thư cẩn thận, "A Nhứ."
"Hả?" Chư Tử Thư không hiểu ra sao hỏi, "Sao vậy?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành liền nhanh chóng đi qua, "Ngươi không nghe được?" Tiếp đó run lên bần bật, toàn thân giống như bị dội xuống một chậu nước lạnh, mặt mũi hắn đột nhiên trắng bệch, hướng về phía nam nơi tiếng chuông vừa vang lên nói một câu, "Là nàng?!"
"Hả? Ai?"
Ôn Khách Hành không trả lời y, mà chuyển đề tài nói: "A Nhứ, huynh đi tìm Liễu tiểu thư đi, ta đi một chút rồi sẽ đến." Vừa dứt lời, hai chân lập tức đạp mạnh, phi thân về hướng bóng đêm sâu hút.
Ở phía sau thôn xóm, tơ lụa đỏ rực trải khắp từ đường của thôn Mai Phô, Ôn Khách Hành đi theo tiếng chuông tìm được tới nơi này.
Tiếng chuông vẫn liên tiếp vang lên, nhưng Ôn Khách Hành đi qua quét mắt một vòng, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Vẻ mặt của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trầm giọng hô lên: "Ra đây!"
Không có người hiện thân, chỉ là lụa đỏ đầy phòng bỗng nhiên bay lên, nữ nhân chân trần dẫm trên xà nhà, chiếc chuông bạc trên cổ chân phát ra từng tiếng giòn vang.
"Ra đây!" Cây quạt của Ôn Khách Hành văng ra ngoài, hướng về vị trí chỗ cặp chân kia, nan quạt cắt đứt lụa mỏng màu son, một tầng lụa rơi xuống đất, nhưng phía sau lại không có bất kì ai.
Nàng ở chỗ này, ở ngay chỗ này.
Ôn Khách Hành có thể cảm nhận được khí tức trên người nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy.
Hắn có chút nóng nảy, đuôi mắt đỏ hoe nhìn vòng quanh, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ôn Khách Hành." Một giọng nữ từ đâu đó xung quanh truyền tới, quanh quẩn bên trong khắp từ đường, âm thanh phát ra như thể một tiếng vọng, không có cách nào phân biệt nổi vị trí, Ôn Khách Hành siết chặt nắm đấm gắt gao nhìn chằm chằm những tấm lụa đỏ tung bay đầy quỷ dị kia.
"Ôn Khách Hành." Nữ nhân lại một lần nữa gọi hắn, "Chịu khổ tám trăm năm, đổi một đời thế này, có đáng không?"
Mấy chữ này tiến vào trong lỗ tai, quấy Ôn Khách Hành đến mức cả người run rẩy, hắn chỉ nặng nề hít một hơi, càng gắng sức chăm chú tìm vị trí của nữ nhân kia.
"Ôn Khách Hành, ngươi thiên tân vạn khổ tìm được y, y lại quên hết." Nữ nhân vẫn tiếp tục khiêu khích hắn, rải rác mấy lời tựa như muốn đẩy Ôn Khách Hành quay lại đoạn thời gian bị giày vò đau khổ đến tê tâm liệt phế kia, hắn siết chặt ngực, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi câm miệng!" Lão Ôn vừa vội vừa tức, vung quạt thật mạnh thật xa, cắt đứt toàn bộ lụa đỏ giả thần giả quỷ trong phòng, lụa đỏ từ từ chầm chậm rơi xuống, bên trong từ đường trống trải chỉ còn lại tiếng chuông đồng vang lên, không một bóng người.
Trên mái nhà vang lên tiếng động nhẹ, người kia đã từ trên xà nhà chạy ra ngoài.
Một vệt sáng từ trên đỉnh từ đường lọt xuống, cuốn theo giọng của nữ nhân, cuồn cuộn khơi dậy bệnh cũ năm xưa của Ôn Khách Hành.
"Đứa ngốc, tám trăm năm mà ngươi vẫn còn chưa thấy rõ sao, được ăn cả ngã về không đến đây tìm y, đến cuối cùng vẫn là không thay đổi được gì. Đứa ngốc, đứa ngốc!"
Vài từ đứa ngốc kia vang vọng khắp trong từ đường, thật lâu không tiêu tan. Tâm trí Ôn Khách Hành hoảng loạn, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh rối loạn bên ngoài mới nhớ tới Chu Tử Thư vẫn còn ở ngoài.
Sợ là đã trúng kế! A Nhứ!
Chu Tử Thư một mình lang thang trong thôn, tiện tay đẩy ra cánh cửa gỗ từ một căn nhà gần mình nhất, một tiếng cọt kẹt, ngay cả một con gà cũng không nhìn thấy, trong viện trống không, chỉ có máu tươi từ dưới ngọn đèn trước nhà chảy tràn ra.
Chết rồi. Vừa mới chết.
Trong một đêm, toàn bộ mấy chục nhân khẩu của thôn bị tàn sát, ai lại phát điên như thế?
Đang muốn đi vào xem xét thi thể tìm hiểu lý do mất mạng, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Giày thêu dẫm trên nền đất ẩm ướt, nhẹ nhàng phát ra tiếng "két" nho nhỏ.
"Ai?" Chu Tử Thư nghiêng đầu đi, tại nơi góc tối chỉ thấy một bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy, "Liễu Diệu Vân?"
Chu Tử Thư nhận ra bóng hình kia, tiểu thư của đại gia tộc Kim Lăng, tư thái uyển chuyển, chênh lệch quá lớn với các phụ nữ khác trong thôn Mai Phô, Chu Tử Thư nhìn qua một chút liền nhận ra được, chạy theo bóng lưng kia vào một con ngõ nhỏ.
Con đường này còn tối hơn đường chính của thôn, bao quanh tứ phía một tầng sương mù quỷ dị dày đặc, bao vây xung quanh Chu Tử Thư. Trong màn sương mù dày đặc này căn bản không thể nhìn rõ bất kì thứ gì, xoay xung quanh hai vòng, Chu Tử Thư lúc này mới hoảng hốt nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
"Liễu Diệu Vân!" Không nhìn rõ phương hướng, Chu Tử Thư chỉ có thể hô lên, thế nhưng thanh âm của y chui vào trong sương mù, rồi tự động biến mất, thế gian mênh mông dường như chỉ có lại một mình y cô tịch.
Thơm quá.
Một cỗ mùi hương chưa từng ngửi qua như thấm sâu vào trong lỗ chân lông thấm vào trong máu y, theo huyết dịch lưu động di chuyển tới toàn thân.
Là độc, mê hương, hay là thuốc?
Sống lâu như vậy, thiên nhân hợp nhất Trường Minh Sơn Kiếm Tiên, hẳn đã sớm là ngũ độc không thể xâm phạm, nhưng lúc này đây, thời điểm khi ngửi được mùi hương này thân thể của y liền không chút khí lực không thể khống chế nổi, đến kiếm cũng bất động không thể dùng, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ.
Bỗng nhiên cảnh sắc trước mặt dần dần biến ảo, y mơ hồ nhìn thấy một bóng người, bóng người kia ăn mặc lòe loẹt, luôn luôn đi theo bên cạnh y ồn ào.
Rõ ràng cách rất gần, nhưng Chu Tử Thư lại không nhìn rõ tướng mạo hắn, chỉ biết là bất kể cảnh tượng thay đổi như thế nào thì người này vẫn luôn luôn ở bên cạnh y, sau cùng cảnh sắc dừng lại đến một thôn trang khắp núi đồi đều là hoa tươi.
Chu Tử Thư mặc áo choàng thật dày, cầm lấy bình nước nóng ngồi ở trong sân cắn hạt dưa, người kia đứng trong bếp một tay giơ dao, phẫn nộ hướng về phía y kháng nghị: Thầy trò hai người các ngươi, cả ngày tứ chi không cần, ngũ cốc không phân, hết ăn lại nằm, hóa ra là lừa ta đến làm nô tài à!
Người kia lời nói rõ ràng là đang tức giận, nhưng toàn thân trên dưới đều viết đầy hai chữ cưng chiều, Chu Tử Thư vô tội nhún vai, nhưng đến tối vẫn là hắn tự mình làm xong cả một bàn đồ ăn ngon.
Hắn là ai?
Chu Tử Thư có nghĩ thế nào cũng không ra, cho dù là mơ, hắn lại chưa từng xuất hiện trong bất kì giấc mơ nào của y. Chu Tử Thư chú ý tới chiếc trâm trên búi tóc hắn, đúng là chiếc trâm y đã đeo tám trăm năm, tưởng rằng đó là tín vật đính ước của mình với cô nương nọ.
Sao lại như vậy, hóa ra lại là nam nhân?
Vẫn là nói, vừa rồi là do tác dụng của mùi hương kia, nhìn thấy một vài thứ ảo giác mà thôi?
Đợi khi Ôn Khách Hành chạy ra khỏi từ đường, mới phát hiện Chu Tử Thư đã không còn ở chỗ cũ, trên mặt đất trống trải chỉ để lại một đóa hoa tàn, thân hoa đỏ máu, cánh hoa dài nhỏ uốn lượn, rơi trên mặt đất xinh đẹp quỷ dị.
Bỉ Ngạn Hoa.
Sau lưng Ôn Khách Hành lạnh toát, đột nhiên nhớ tới mấy canh giờ trước gặp bà lão bán hoa ở Cẩm Quan Thành. Thuật che mắt, là thuật che mắt, hoa mà bà lão bán cho hắn không phải là hoa dại bình thường, mà là mạn châu sa hoa trên đường hoàng tuyền.
Thiệt thòi Chu Tử Thư còn bị bắt phải một mực mang theo, sợ là y đã bị hãm lại trong ảo cảnh!
"A Nhứ!" Ôn Khách Hành gọi lớn trong đêm đen, lần theo dấu chân trên đất vội vàng chạy vào trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro