Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Ngày hôm sau.

Vừa qua giờ thìn, Yến Nhi dẫn theo một đám nha hoàn đến nhà ngang phía sau gọi thiếu phu nhân rời giường đi dâng trà cho vợ chồng Ôn gia, nhưng khi đẩy cửa nhà ngang ra, đến cái bóng của Chu Tử Thư cũng không thấy đâu.

Yến Nhi dò xét đi vào, vừa tìm vừa gọi một lúc lâu, vẫn không thể tìm thấy người. Nàng mặc dù sốt ruột, nhưng lại cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể cầu một lát nữa Ôn phu nhân sẽ không nổi giận với Thiếu phu nhân. Thở dài, sai người nấu nước nóng xong liền vội vàng hướng về nhà chính hầu hạ tiểu thiếu gia rời giường.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống, cả trong viện đều ấm áp, mở cửa ra đang muốn gọi người, đã thấy trên giường của tiểu thiếu gia hai người đang yên lành nằm ngủ.

Những nha hoàn đến đây đều giật mình ngơ ngẩn, Yến Nhi cho là mình bị hoa mắt giữa trời nắng, dùng sức dụi dụi mắt, một hồi lâu sau mới xác định mình không nhìn lầm cũng không có nằm mơ, Chu Tử Thư thật sự là đang cùng với tiểu thiếu gia nhà nàng nằm trên một cái giường đắp chung một cái chăn.

Tiểu thiếu gia có bệnh thích sạch sẽ, lại cực kỳ không thích tiếp xúc với người ngoài, Chu Tử Thư này nhất định là hôm qua nhân lúc tiểu thiếu gia bệnh nặng không cách nào phản kháng cho nên cưỡng ép leo lên trên giường cùng ngủ với người đi!

Xong đời xong đời rồi, nhân lúc thiếu gia còn chưa tỉnh gọi thiếu phu nhân dậy, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cố gắng để không bị thiếu gia trách tội.

"Thiếu phu nhân!" Yến Nhi cố gắng hồi phục lại tâm tình của mình, rón rén đi tới bên giường, vốn định nhỏ giọng gọi, nhưng thời điểm phát hiện hai người bọn họ ôm nhau rất chặt, bấy giờ không thể nhịn xuống được tâm tình vừa kích động vừa sợ hãi, không khống chế được mình mà la lên.

Chu Tử Thư bị tiếng hét bên tai đánh thức, vốn đêm qua bởi vì hai lượng rượu mà phải bái đường tâm tình đã không vui, sáng sớm nay lại bị cái miệng rộng của Yến Nhi đánh thức, sắc mặt đen như than, không nhịn được nói: "Làm sao vậy?"

"Làm sao?" Yến Nhi gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, dậm chân, "Thiếu phu nhân, người mau xuống khỏi giường của thiếu gia đi, chờ thiếu gia tỉnh rồi, không biết là có định lột da người không nữa!"

"Ta..." Chu Tử Thư trợn mắt, "Ngươi có ý gì?"

"Người phải biết rõ rồi chứ còn hỏi nô tỳ? Có phải hôm qua người thừa lúc thiếu gia nhà ta bệnh không có ý thức, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thiếu gia nên mới trèo lên giường của thiếu gia?"

"??" Liệt nữ Chu Tử Thư kinh hãi.

"Được rồi, ta biết thiếu gia nhà ta ngày thường rất đẹp, nam nhân nữ nhân gặp được thiếu gia đều như gặp được thần tiên mà ngốc nghếch, ta hiểu người, chúng ta đừng nhiều lời nữa, người dậy trước đi, lão gia và phu nhân vẫn đang chờ người tới dâng trà."

...

.

Chu Tử Thư lắc đầu, lười giải thích.

"Ta dậy rồi ta dậy rồi, ai mà thèm ngủ chung cùng hắn." Cũng không thể nói rõ ràng cho Yến Nhi, Chu Tử Thư ngủ cũng không quá ngon, vén chăn lên, nhìn lướt qua móng vuốt của Ôn Khách Hành còn trên lưng mình, nắm lấy ngón tay hắn, muốn nhấc lên để hắn buông mình ra.

Vừa lấy tay ra, ngồi dậy, chỉ cảm thấy trên lưng lại hơi nặng, Ôn Khách Hành không biết tỉnh từ lúc nào, một tay túm lấy tiểu kiều thê đang định bỏ trốn nhà mình, trầm giọng hỏi một câu: "Đi đâu?"

Chu Tử Thư biểu lộ biểu cảm biết ngay mà, bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng người sang, cười khan hai tiếng: "Rời giường, rửa mặt, sau đó còn đi dâng trà cho phụ mẫu ngươi." Tiếp theo lại kháng nghị nói, "Ôn Khách Hành, trời đã sáng rồi, ngươi có thể buông ta ra chưa?"

Trong không khí lạnh buốt của tháng giêng, Yến Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, mãi mới có thể phản ứng lại: Hóa ra là tiểu thiếu gia nhà nàng thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Chu Tử Thư, ép buộc tiểu ăn mày kia ngủ cùng mình.

Thế giới này sụp đổ rồi.

"Tân nương tử muốn đi gặp mặt phụ mẫu của tướng công, vi phu đương nhiên không thể ngăn cản." Ôn Khách Hành buông tay ra, chống thân mình ngồi dậy, mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, "A Nhứ, biểu hiện tốt một chút!"

Bộ dáng của Ôn Khách Hành hôm nay cùng với tối hôm qua hoàn toàn khác biệt, thần thanh khí sảng một chút thần sắc ốm yếu cũng không có.

Chu Tử Thư nghiêng qua hắn một chút, "Ngươi rốt cuộc là có bệnh không?"

"Có." Ôn Khách Hành trả lời dứt khoát, cuối cùng nhướn lông mày lên, giảo hoạt nói, "Nhưng ngươi là thuốc của ta."

...

Đây là cái lời tâm tình kiểu quái gì?

Ôn tiểu thiếu gia Thần Long Các lại nói mấy lời nhảm nhí này?

Chu Tử Thư thở rất dài, đang muốn rời đi rửa mặt, nhưng lại bị Ôn Khách Hành kéo lại.

"Yến Nhi, cầm lược tới đây."

"...A?"

Ôn Khách Hành vuốt ve mái tóc đang xõa xuống của Chu Tử Thư, lại phân phó lần nữa, "Cầm lược đến đây, ta muốn búi tóc cho A Nhứ."

"Này – Không cần không cần đâu, tự ta..." Chu Tử Thư lại khẽ run rẩy, muốn cự tuyệt nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt ôn nhu thâm thúy của Ôn Khách Hành, trong con ngươi trong trẻo của người kia lại khóa chặt bóng hình mình, Chu Tử Thư nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xuống, ngồi ngay ngắn để hắn giúp mình chải đầu.

"A Nhứ, đã rất lâu rồi ta không có giúp huynh búi tóc, chỉ mong tay của ta không vụng về, sẽ không làm đau huynh."

Chu Tử Thư nghe không hiểu, khả năng là Ôn đại thiện nhân lại học được ở đâu mấy lời càn rở này rồi.

Ôn Khách Hành rất nhẹ tay, bàn tay nhẹ lướt trên tóc so với chính mình tự chải đầu thoải mái hơn rất nhiều, hắn chăm chú quấn một cái búi tóc, thời điểm nắm chặt cây trâm động tác vô cùng chậm.

Cảm giác được tay của hắn cứng đờ dừng trên đầu mình, Chu Tử Thư nghi ngờ hỏi một câu: "Sao vậy?"

Ôn Khách Hành gật đầu cười yếu ớt, "Không sao." Tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng đẩy, trâm ngọc gài vào trong mái tóc đen kia.

Cây trâm trắng nhạt cài lên trên tóc Chu Tử Thư, giống như một tia sáng trên bầu trời đêm, chiếu lên toàn bộ thế giới đều trở nên mỹ lệ.

Ôn Khách Hành không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngác đứng đó nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi Yến Nhi ho khan hai tiếng, nhắc nhở chủ tử nhà mình, "Thiếu gia, thiếu phu nhân nếu vẫn chưa tới đại sảnh, làm lỡ giờ sợ rằng sẽ bị lão gia cùng phu nhân trách tội." Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Cũng đúng." Ôn Khách Hành như gà mổ thóc gật đầu, dùng sức đẩy y, "A Nhứ, ta gọi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho huynh, chờ huynh đi dâng trà về, chúng ta cùng nhau dùng bữa."

Chu Tử Thư vô cớ lại nhận được sự ân cần không thể hiểu được này, rất là không được tự nhiên, vội vàng vẩy vẩy tay thoát khỏi bầu không khí mập mờ quỷ dị, "Biết rồi."

Lúc ra cửa đụng phải một cô nương đang vội vã, Yến Nhi thấy nàng cố ý dừng lại một chút, cung kính vái chào, "Biểu tiểu thư."

Biểu tiểu thư không có phản ứng, đôi mắt khóa chặt vào Ôn Khách Hành ở trong phòng, nhìn thấy hạ nhân khác đang hầu hạ hắn rời giường, vội vàng chạy tới, "Ca, muội tới rồi, những hạ nhân này tay chân vụng về, muội sợ hầu hạ huynh không tốt."

"Biểu tiểu thư?" Chu Tử Thư nhỏ giọng hỏi.

Yến Nhi nhẹ gật đầu, tiến tới bên tai Chu Tử Thư, "Biểu tiểu thư Tô Cửu Diệu, chính là cháu gái của phu nhân nhà chúng ta, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở chỗ này, lão gia nhà chúng ta cũng giống như phu nhân rất nuông chiều nàng, vốn đang muốn để Biểu tiểu thư cùng thiếu gia thân càng thêm thân, nếu không phải thiếu gia bệnh nặng cần nam nhân đến xung hỷ, việc xuất giá này căn bản không tới lượt người." Quay lại đưa mắt liếc nhìn mỹ nhân như hoa Tô Cửu Diệu, nhỏ giọng thở dài, "Bất quá, thiếu gia thật tốt, Biểu tiểu thư vẫn là sẽ vào cửa thôi, nhưng mà ta sớm nói cho người biết một chút, đến lúc đó nàng thành bình thê, cuộc sống của người sợ là sẽ không dễ chịu lắm."

"Vậy thì có cái gì phải vội vàng." Chu Tử Thư mặt mũi tràn đầy không quan trọng, "Hắn thật tốt muốn cưới biểu muội của hắn, ta tự mình giúp hắn viết một cái hưu thư*, ta cầm bạc nhà các ngươi cho ta đi làm ăn mày uống rượu, khoái hoạt cực kỳ!"

(*Hưu thư: thư bỏ vợ.)

"Thiếu phu nhân!" Yến Nhi dậm chân, hận cái bản tính không tranh chấp này của y, "Người thật sự là...Ài!"

Tô Cửu Diệu trong phòng tự mình dìu Ôn Khách Hành đi, bỗng nhiên nghiêng đầu qua, hàn ý dày đặc nhìn Chu Tử Thư và Yến Nhi, đáy mắt điên cuồng chảy ra ghen tỵ cùng hận ý, răng ngà cắn lên môi hồng, giống như muốn cắn người.

Tiến vào tiền phòng, Ôn các chủ cùng phu nhân đã rửa mặt xong, đoan đoan chính chính ngồi trong phòng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhược Phong gặp Chu Tử Thư, ông chỉ biết phu nhân tìm cho nhi tử bảo bối nhà mình một người có thể xung hỷ bái đường thành thân, về phần là nam hay nữ xấu hay đẹp, ông đều cảm thấy không quan trọng.

Cho nên hôm nay gặp Chu Tử Thư, ông cũng không có bất kỳ chờ mong gì, chỉ lịch sự hướng về phía y gật đầu, xem như là đã gặp.

Chu Tử Thư lần đầu gặp trường hợp như vậy, tân nương tử gặp phụ mẫu của phu quân? Y chẳng qua chỉ là nghĩ muốn kiếm mấy ngụm rượu uống, làm sao mà ngoài xuất giá ra, còn phải bổ sung nhiều nghiệp vụ như vậy, thua lỗ, thật sự là quá thua thiệt.

Bất kể người ở đây như thế nào, cũng chỉ có thể kiên trì.

Bưng lên chén trà từ trên tay nha hoàn, hai tay y dâng đến trước mặt Ôn phu nhân, "Uống trà."

Ôn phu nhân ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên một chút, chỉ há to miệng, hỏi: "Hành Nhi nhà ta đêm qua có tốt không?"

Khom người kính trà cho người nhỏ hơn mình mấy trăm tuổi vốn đã làm cho Chu Tử Thư cảm thấy không được tự nhiên, Ôn phu nhân kia thậm chí còn bày ra bộ dáng đương gia chủ mẫu, muốn thị uy với nàng dâu rẻ tiền này, Chu Tử Thư đương nhiên là không chịu, dứt khoát đứng thẳng người lên, uống tách trà trong tay mình kia, sau đó khoan thai ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không nhanh không chậm nói: "Tạm được, chính là có chút không biết xấu hổ."

Ôn phu nhân căn bản không nghĩ tới thái độ của Chu Tử Thư sẽ như vậy, bỗng nhiên vỗ xuống bàn, giận dữ mắng mỏ: "Làm phản à, thái độ của ngươi bây giờ là gì?"

Yến Nhi hầu ở bên cạnh hít sâu một hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Chu Tử Thư, tiếp theo yên lặng xoay người lại, nhân lúc Ôn Nhược Phong và Ôn phu nhân không chú ý, vắt chân lên cổ chạy về phía hậu viện.

Thiếu phu nhân không biết sợ, nàng phải mau chóng mời thiếu gia đến!

Chu Tử Thư ném chén trà trong tay lên bàn, vẻ mặt như một kẻ ăm mày vô lại, "Ôn phu nhân lời này của bà nói rất thú vị, lúc trước ta tiến vào cửa nhà bà, bà nói ta chỉ cần chiếu cố Ôn Khách Hành cho tốt, cũng không có nói muốn ta phải hầu hạ hai vị."

"Ngươi!" Ôn phu nhân bị sặc đến một câu cũng không nói lên lời, ngược lại Ôn Nhược Phong bên cạnh tiến lên một bước dàn xếp, "Được rồi, ta vốn đã nói Chu Tử Thư cũng không phải nghiêm chỉnh kết hôn cùng Hành Nhi, chỉ cần có thể để cho Hành Nhi tốt hơn, mấy cái lễ tiết gì đó kỳ thật cũng không quan trọng."

Mấy lời này Ôn Nhược Phong nói quả cũng có chút đạo lý, Chu Tử Thư nhẹ gật đầu phụ họa, lại nói: "Ôn các chủ nói có lý, lại nói, mỗi tháng hai lượng bạc, để cho ta hầu hạ Ôn Khách Hành thì cũng thôi đi, còn phải thêm các người nữa, nha hoàn trong Thần Long Các mấy người cũng không có rẻ mạt như vậy đi?"

Ôn phu nhân đã tức giận đến mặt mũi trắng bệch, dường như trong khoảnh khắc đó tất cả mọi giáo dưỡng gia giáo đều muốn ném hết đi, cơ hồ muốn lấy nhuyễn tiên* bên hông giáo huấn cái đồ không lễ phép này một trận, ai ngờ chỉ vừa mới nắm tới, liền bị người ngoài cửa vừa tới chặn lại.

(*nhuyễn tiên: roi mềm, để chỉ một loại vũ khí được nối thành một dây tròn.)

"Dì." Tô Cửu Diệu toàn thân áo trắng, liếc qua chỗ ngồi của Chu Tử Thư, nở một nụ cười đi đến bên cạnh Ôn phu nhân, "Dì, vì một người ngoài như này mà nổi giận, không đáng đâu."

Người ngoài.

Chu Tử Thư híp mắt, không dấu vết lắc đầu.

Tô Cửu Diệu kéo Ôn phu nhân ngồi xuống, ngước mắt nhìn lướt qua Chu Tử Thư, nhìn thấy gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân kia mà sửng sốt, lại quét đến cái trâm ngọc trên đầu y, không biết là nghĩ đến cái gì, ngừng lại một chút sau đó hất cằm lên thái độ bề trên mà nói: "Cái trâm ngọc trên đầu ngươi từ đâu tới?"

Tiểu nha đầu bối phận nhỏ lại không biết lễ phép, Chu Tử Thư đối với nàng không có một chút hảo cảm, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà, vờ như không nghe thấy.

Tô Cửu Diệu bị ăn quả đắng, vẻ mặt cũng kịch liệt khó coi, quay đầu nói với Ôn phu nhân: "Dì, hắn ta vốn là một kẻ ăn mày, toàn thân trên dưới ngay cả hai lượng bạc cũng không có, con nhìn cái trâm trên đầu hắn cực kỳ quý báu, giống như là cái trâm của Tiền Tam thiếu gia hôm qua tới Thần Long Các chúc mừng bị rơi mất."

Chu Tử Thư vẫn ngồi uống trà bên này, đột nhiên nghe xong, thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.

Tô tiểu thư đây là muốn xem tiết mục trạch đấu hả, lại muốn ở trước mặt lão hồ ly ngàn năm Chu Tử Thư đóng cái vai gì vậy.

Chu Tử Thư vất vả thuận khí, nghiêng người nhìn Tô Cửu Diệu, "Ta nói này cô nương, sao cô lại có thể quan sát cẩn thận đến vậy, hôm qua tân khách tới nhiều, thế mà cô lại chú ý tới cây trâm trên đầu Tiền công tử kia? Người ta bị mất cây trâm, dựa vào cái gì mà lại nói cho cô? Hai người quan hệ thế nào với nhau?"

Chỉ với ba câu hỏi này đã đổi thủ thành công, triệt để làm Tô Cửu Diệu nghẹn lời, nàng trong lúc nhất thời ngẩn người tại chỗ không biết phải đáp sao, đến cuối cùng mới đỏ mặt, tức giận nói: "Ta muốn hỏi cái trâm ngọc trên đầu ngươi từ đâu tới, ngươi kéo người không liên quan vào làm cái gì?"

Tiểu ăn mày lông mày nhướn lên, "Người khác tặng."

"Cái tên ăn mày như ngươi, ai sẽ đưa cho ngươi thứ này, rõ ràng là nói láo!" Nắm ống tay áo Ôn phu nhân, làm nũng nói, "Dì, cái tên này phẩm hạnh không đoan chính, làm sao có thể gả cho ca ca?"

Cô nương này thật sự địch ý đối với mình quá nặng, Chu Tử Thư một chút cũng không hiểu nổi tâm tư yêu đương của các tiểu cô nương, hướng trên ghế nghiêng người một cái, đáp lại: "Đương nhiên là người mỹ tâm đại thiện nhân tặng."

Tô Cửu Diệu bị cái thái độ trả lời vân đạm phong khinh này của y chọc tức, vừa định tiếp tục lên tiếng phản bác lại, thì nghe được một thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền tới.

"Ta tặng."

Nghe tiếng, Chu Tử Thư gảy móng tay quay đầu lại.

Cái tên phu quân đen đủi ma bệnh Ôn Khách Hành kia, vừa vặn lúc này đứng ở ngoài cửa.

Dường như là sợ người trong phòng không nghe rõ, Ôn Khách Hành lại bồi thêm một câu, "Trâm ngọc của A Nhứ là ta tặng." Cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ, cố ý trực tiếp nhìn chằm chằm Tô Cửu Diệu nói, "Một cây trâm có tính là gì, ta hận không thể đem tất cả những đồ tốt nhất trên thế gian này đều đưa hết cho A Nhứ nhà ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro