Chương 24 - Kết thúc
Ôn Khách Hành tỉnh lại.
Tuyết rơi mấy ngày nay cuối cùng cũng đã ngừng, hắn nằm ở trên giường mở to mắt, nắng ấm chiếu lên trên gương mặt hắn, bên hàng lông mi lưu lại một vòng sáng màu nâu nhạt, núi tuyết trắng ngần ngoài cửa sổ cũng được dát lên một lớp viền vàng.
Ôn Khách Hành vén chăn lên, mệt mỏi mấy ngày liên tiếp bỗng nhiên bị quét sạch sành sanh, hắn ngồi xuống, hơi hoạt động gân cốt một chút.
Đi đứng ổn, cánh tay cũng rất linh hoạt.
Hắn ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, nhắm mắt lại, ngưng tụ một cỗ nội lực. Tất cả gân mạch đều thuông suốt, huyết dịch lưu chuyển bình thường.
Bệnh của mình khỏi rồi?
Vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, nghe được giọng nói của Trương Cảnh Hiên ngoài cửa, xông lên phía trước mở cửa ra, gọi cậu lại: "Cảnh Hiên."
"Tổ sư công." Trương Cảnh Hiên dừng bước, quay đầu quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó tiến lại gần nâng cánh tay của hắn lên nhìn qua nhìn lại, nhón chân nhìn nhìn khí sắc của hắn, mừng rỡ nói, "Bệnh của người tốt lên rồi?"
Ôn Khách Hành gật gật đầu, thay đổi chủ đề hỏi, "Tổ sư gia của con đâu?"
"Tổ sư gia không phải đi lên núi rồi sao?" Trương Cảnh Hiên mở to hai mắt nhìn hắn, "Người thật sự tìm thấy Huyết Diên rồi sao? Quá tốt rồi, chờ tổ sư gia quay lại, chúng ta lập tức cùng nhau trở về Tứ Quý Sơn Trang!"
Ánh mắt của Ôn Khách Hành chăm chú nhìn về hướng Trường Minh Sơn, ngọn núi tuyết kia dưới ánh mặt trời chói mắt lộ ra vẻ hoang vu, tim của hắn đập rất nhanh, "Ta đi tìm huynh ấy."
"Nhưng..."
"Cảnh Hiên, con đợi ta mười ngày, nếu ta cùng tổ sư gia của con vẫn chưa trở lại, con liền tự mình trở về Tứ Quý Sơn Trang, ta đã cùng A Nhứ biên soạn lại các công pháp tâm huyết, giấu ở hốc tối trong phòng của ta, con đi lấy nó đem theo người." Dứt lời, cũng không quay đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài.
"Tổ sư công!" Trương Cảnh Hiên một tay kéo tay áo của hắn lại, trong mắt không hiểu sao đã rơi đầy nước mắt, "Sao con lại cảm giác giống như người giao phó hậu sự cho con vậy? Có phải sư phụ xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nhìn dáng vẻ của Trương Cảnh Hiên, Ôn Khách Hành miệng khô khốc, đưa tay sờ lên đầu của cậu nhóc, "Không có việc gì, ta ở đây." Quyết định dứt khoát, tránh khỏi cánh tay của cậu, "Núi cao nước xa, Trương Cảnh Hiên, chúng ta sẽ gặp lại."
Khí lạnh của núi tuyết đánh tới, Ôn Khách Hành bất giác xiết chặt nắm đấm: A Nhứ, huynh ngàn vạn lần không thể có chuyện gì được.
Trên Trường Minh Sơn trống trải tịch liêu, một chút bóng người cũng không có. Ôn Khách Hành nhíu nhíu mày, nhạy bén ngửi thấy một cỗ hương hoa kỳ dị cùng quanh quẩn bên hương hoa là mùi máu, thần kinhh hắn đột nhiên căng thẳng, đi theo mùi hương kia.
Hắn đi tới bên trong một hang đá, dọc theo ánh dạ minh châu màu máu đi đến, càng đi hắn càng cảm thấy dự cảm không tốt. Giọt nước có quy luật rơi xuống, phát ra âm thanh quanh quẩn tại bốn phía vách tường như trong lao tù.
Mùi máu tươi quá nồng, tay của hắn chống trên cửa đá, do dự muốn đẩy ra, phải ngừng lại một chút, mới lấy đủ dũng khỉ để đẩy cánh cửa kia ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu son, một căn phòng bừa bộn quỷ dị, nhưng lực chú ý của hắn bị cái người đang trôi nổi ở trung tâm kia hấp dẫn tầm mắt.
A Nhứ của hắn, cái người mà hắn yêu đời đời kiếp kiếp đang nằm tại nơi đó, bị một hàng rào trong suốt bao quanh, màu da tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có.
Đầu óc Ôn Khách Hành trống rỗng, hắn cuống quít gọi tên của y, liều lĩnh chạy vội lại.
Đụng phải cái kết giới trong suốt kia, bị bắn ngược lại quẳng mạnh xuống đất. Chu Tử Thư bên trong vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không biết đến tất cả những gì đang xảy ra.
"A Nhứ!" Ôn Khách Hành lại gào lớn một lần nữa, vẫn không đáp lại.
"Đừng phí sức." Lương Thần không biết xông ra từ nơi nào, tiến lên một bước ngăn cản trước mặt Ôn Khách Hành, "Y chết rồi. Lạnh toát."
"Ngươi nói cái gì?" Đuôi mắt Ôn Khách Hành đỏ bừng, giống như ác quỷ La Sát nhìn chằm chằm Lương Thần, biểu tình lạnh lùng kia, như muốn quyết tuyệt ăn tươi nuốt sống nàng.
Ánh mắt như vậy quá lạnh, dù có là Lương Thần cũng không thể chống đỡ được, nàng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cố giả bộ trấn định nói: "Ngươi đã có thể tung tăng sống, còn trông mong gì y cũng có thể sống nữa hả?"
"Ngươi có ý gì?" Ôn Khách Hành run lên một khắc, lập tức phản ứng lại, hàm răng cắn chặt vào nhau đến kẽo kẹt nghèn nghẹn, "Cái gọi là Huyết Diên, chính là A Nhứ?"
"Huyết Diên là cái tế đàn, Chu Tử Thư là tế phẩm không thể thiếu mà thôi. Ngươi sống, y chết, một giao dịch công bằng."
"Lương - Thần -" Ôn Khách Hành siết chặt nắm đấm, từ trong hàm răng phun ra mấy chữ này, "Ngươi không nên ép ta!"
Việc đã đến nước này, lúc đầu Lương Thần còn bị cơn thịnh nộ của Ôn Khách Hành làm cho sợ hãi, bây giờ lại thản nhiên, "Ôn Khách Hành, tám trăm năm trước ngươi dùng mạng mình đổi lấy mạng y, tám trăm năm sau y đổi lại cho ngươi, đây chính là nhân quả báo ứng, đã chú định!" Không biết lấy dũng khí từ nơi nào, dán lên cơn thịnh nộ của Ôn Khách Hành, "Y chết không tốt sao, bây giờ ngươi có thể đứng vững ở chỗ này, cảm nhận nhân gian này, ngươi ở tại ngục quỷ trăm năm vẫn tâm tâm niệm niệm về nhân gian, ta có thể tiếp tục ở bên ngươi, cùng nhìn núi non sông suối, nhìn ngắm nhân sinh muôn màu, ngươi không buông bỏ được y, ta có thể cho ngươi một chén vong ưu, giống như Chu Tử Thư mấy trăm năm trước, quên đi tất cả những ký ức giữa các ngươi. Chúng ta..."
Lương Thần lải nhải một đống thứ, Ôn Khách Hành nghe vào tai chỉ cảm thấy ồn ào lại buồn nôn, mở ra cây quạt vung về phía nàng, lạnh nhạt quát lên: "Cút."
Lương Thần không tránh kịp, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một vết rách.
Nàng lập tức ngẩn cả người, đưa tay run rẩy sờ sờ lên vết thương trên mặt, đau quá, máu nhuộm đỏ đầu ngón tay, Lương Thần không kiềm được lửa giận, siết chặt nắm đấm tức giận gào lên, "Ôn Khách Hành, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
"Khinh ngươi thì sao, ngươi có thể làm gì được ta?" Cả người Ôn Khách Hành đều đang đắm chìm trong nỗi bi thương cùng cực, thống khổ như ngập tràn toàn thân hắn, hắn không thể nào suy nghĩ, đem tất cả hận ý của mình đều đặt lên người nữ nhân áo đỏ này.
"Ta chính là Quỷ Mẫu!" Hốc mắt Lương Thần đỏ hồng, chuông đồng trên người đang rung động kịch liệt, phát ra âm thanh làm cho lòng người hoang mang rối loạn.
"Quỷ Mẫu?" Ôn Khách Hành nghiêng đầu liếc nhìn nàng, ánh mắt tàn nhẫn, khóe miệng của hắn bỗng nhiên giương lên, nhìn chăm chú nữ nhân trước mặt vươn tay ra giữ chặt cổ của nàng, dùng lực nâng cả người nàng lên khỏi mặt đất.
Lương Thần mở to hai mắt, dùng sức muốn đẩy tay Ôn Khách Hành ra, nhưng mãi cũng không làm được gì, con mắt trợn tròn cảm nhận được bất lực cùng tuyệt vọng lúc sắp bỏ mạng.
Ôn Khách Hành vẫn không có ý định muốn bỏ tay ra, gân xanh trên trán nổi đầy, cắn hàm răng gằn từng chữ: "Nếu như ta muốn làm Quỷ Chủ, thì làm sao có thể đến phiên ngươi?"
Lương Thần không còn nói lên lời, sắc mặt từ từ biến đỏ, như thể chỉ cần sau đó một giây có thể ngay lập tức tuyệt khí mà chết.
Ôn Khách Hành cau mày, cảm thấy nàng có điểm không thích hợp, ngay tại khắc cuối cùng một tay hất nàng ra, tự nói một tiếng, "Xác thịt?"
Lương Thần ngã trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bỗng nhiên nghiêng người về phía hắn, "Ngươi cho rằng ngươi làm thế nào có thể trốn khỏi Quỷ Ngục, làm thế nào mà luân hồi chuyển thế, là ta..." Lời đến bên miệng, nhưng lại không tiếp tục nói ra.
Là ta từ bỏ thần tịch, lấy một cái thân thể này để làm người, độ tử kiếp để đánh đổi cầu xin.
Ôn Khách Hành đoán được tâm tư của nàng đối với mình, lại chỉ chán ghét nghiêng qua người nàng, không muốn lại quan tâm đến chuyện của nàng, một lần nữa quay đầu nhìn chăm chú Chu Tử Thư đang trong kết giới. Nam nhân áo trắng cả một lưng áo đều đã bị nhuộm đỏ, như thế này, cực kỳ giống bộ dáng ban đầu khi y cùng hắn thành hôn ở Thần Long Các.
Hồng Y Cát Phục, là Đại Hỉ.
Nước mắt Ôn Khách Hành bỗng nhiên lăn dài, si ngốc nhìn A Nhứ của hắn, một nụ cười quyết tuyệt treo bên khóe miệng hắn.
Hắn đạp mạnh hai chân, cơ hồ đã dùng hết toàn lực muốn phá bỏ tầng kết giới trong suốt kia, lao tới bên cạnh Chu Tử Thư.
Tế đàn Huyết Uyên đã thành hình, một phàm nhân như hắn không thể tùy tiện phá giải. Ôn Khách Hành cảm thấy một cỗ lực trước nay chưa từng có đối kháng với mình, nhưng hắn nhất định không từ bỏ, liền dùng thêm sức cắt đứt xé nát cỗ lực này.
"Ôn Khách Hành!" Lương Thần vươn tay, điên cuồng gọi hắn, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi cưỡng ép phá giới sẽ chết!"
Ôn Khách Hành không mảy may dao động, dứt khoát kiên quyết muốn xông vào tầng cấm thuật này, đi đến bên cạnh Chu Tử Thư.
"Không phải ngươi luôn ngóng trông về nhân gian này sao? Ôn Khách Hành, lần ngày ngươi chết rồi, ta cũng không lại cứu ngươi được nữa, ngươi sẽ không còn gặp được nắng ấm cùng với ánh sáng trong nhân thế nữa, vĩnh viễn ngươi sẽ bị vây ở bên trong bóng tối!" Sắc mặt Lương Thần trắng bệch, muốn làm cái gì đó để ngăn cản tất cả, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình ngoại trừ việc thuyết phục, tựa hồ không thể làm được cái gì khác.
Nghe đến mấy câu này, Ôn Khách Hành có một tia phản ứng, hắn không hề quay đầu lại, ngắm nhìn Chu Tử Thư, trong con ngươi là lưu luyến triền miên cả vạn năm, "Y chính là ánh sáng của ta." Từng chút từng chút xông phá kết giới, có lẽ đã hao hết tất cả nội lực, tóc của hắn bạc trắng trong nháy mắt.
Cuối cùng Ôn Khách Hành cũng phá vỡ kết giới, chạm đến Chu Tử Thư. Hắn cũng lơ lửng giữa không trung, cẩn thận từng li từng tí ôm Chu Tử Thư vào trong ngực, nắm chặt tay của y, cùng đem trâm ngọc đặt giữa lòng bàn tay hai người, nói khẽ: "Ta yêu y, đã từng chỉ muốn hi sinh chính mình để y được sống, bây giờ ta đã hiểu, vô luận là ở nhân gian hay ở Quỷ Ngục, chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau là đủ rồi. Y là ánh sáng của ta, ta phải đuổi theo ánh sáng."
Đầu tóc trắng kia cùng với tóc xanh của Chu Tử Thư dây dưa, không thể phân biệt, cũng không chia tách.
Lương Thần kinh ngạc nhìn thẳng, qua thật lâu sau mới lớn tiếng cười.
Chỉ là cười cười một chút liền khóc.
Tóc xanh đến đầu bạc.
--- Đại Hỉ.
End.
.
.
.
Mấy chục năm sau.
Bên trong chợ quỷ phi thường náo nhiệt, một gian lại một gian cửa hàng lớn nhỏ tọa lạc hai bên đường phố, ngư dân bên trên sông Vong Xuyên chèo thuyền tới lui đón đưa quỷ hồn, đèn hoa bày khắp mặt sông, chiếu lên làn nước đẹp mà thanh tịnh.
Quỷ Sai áp giải một linh hồn vừa mới chết đi qua, tân quỷ cảm thấy mới lạ, liền nhón chân duỗi cổ nhìn vào bên trong.
"Nhìn cái gì vậy? Ngươi đó nha, khi còn sống làm nhiều việc thiện, đợi lát nữa là có thể luân hồi tới nhà giàu sang rồi, nơi này là nơi của quỷ hồn phạm tội, ngươi đừng có nhìn lung tung." Quỷ Sai giật giật tay áo của hắn, ra hiệu cho hắn mau đi đi.
Tân hồn không nhúc nhích, nháy mắt một chút, "Quỷ phạm tội sao lại sinh hoạt đa dạng như vậy?"
Quỷ Sai cười ra tiếng, "Đây cũng là bởi vì vài thập niên trước đổi Quỷ Chủ nên mới như vậy, không phải Quỷ Vực là một nơi khiến cho người ta vừa nghe tới đã sợ mất mật sao, nhưng mà cũng không phải tất cả quỷ hồn phạm tội đều có thể tới đây sinh hoạt, bình thường làm ác ở nhân gian, Quỷ Chủ sẽ thẩm tra trước, căn cứ vào việc phạm tội lớn hay nhỏ mà quyết định phải chịu loại cực hình gì, mất một năm, cũng có khi là hơn mấy trăm năm, những cái kẻ tội ác tày trời, phần lớn là những cực hình đều không thể chịu nổi, liền biến thành tro bụi, gắng gượng qua được thì mới có tư cách tới đây."
Nói đang nói, một Quỷ Sai khác mang theo một bộ y phục nam nhân màu đen đi tới, tân hồn cảm thấy người kia nhìn quen mắt, không chịu được nhìn thêm mấy lần, lại bị Quỷ Sai phát hiện ra, Quỷ Sai lắc đầu, "Không có nghĩ rằng hắn ta thật đúng là có thể gắng gượng qua nổi, người này dáng dấp là hình người dáng chó, nghe nói ở nhân gian phạm phải sai lầm lớn, bị ném thẳng vào Huyết Trì Địa Ngục mấy chục năm, thế mà hắn vẫn có thể bò ra ngoài. Ta nhớ được thời điểm hắn ta luôn mơ mơ màng màng hô hào 'A Huynh' 'A Huynh', cũng không biết cái vị ca ca này của hắn đã vì hắn mà làm cái gì, đáng giá để hắn nhớ tới như thế."
Tân hồn rốt cuộc cũng phản ứng lại được, kinh ngạc nhìn bóng lưng người kia, thì thào kêu lên một tiếng: "Nam Sở?"
Quỷ Sai nhíu mày, "Các ngươi quen nhau à?" Hít mũi một cái, nói, "Vậy là ngươi biết chuyện của ca ca hắn phải không, nếu không ngươi cung cấp một chút manh mối về ca ca của hắn đi, không thì Quỷ Vực lớn đến như thế này, hắn có khi mãi cũng chẳng thể gặp được ca ca của mình để mà nói chuyện đâu."
Tân hồn tròn mắt, trầm mặc một khắc, ánh mắt rơi vào sợi dây đỏ phía trên tay hắn, cười một tiếng, lắc đầu, "Bọn họ nhất định sẽ gặp lại."
Quỷ Sai cũng cười cười, "Là ta hồ đồ rồi, cái người tốt như ngươi làm sao có thể quen biết kẻ tội ác tày trời được, đi thôi, đi luân hồi thôi, làm chậm trễ giờ thì ta không đảm đương nổi trách nhiệm đâu."
Tân hồn mới đến cúi đầu, lại nghĩ tới cái gì, muốn nói lại thôi, "Ta còn muốn nghe ngóng về một người...ta..."
"Mau quay đầu lại!" Quỷ Sai không biết nhìn thấy cái đồ vật gì đáng sợ, vội vàng kéo tay tân hồn kia quay lại, để hắn đưa lưng về phía sau, "Quỷ Chủ của chúng ta tới, để ngài nhìn thấy ta đưa linh hồn không phạm lỗi lầm gì tới Chợ Quỷ, thể nào cũng cho ta một bàn tay đập dính lên tường đến bóc cũng không thể bóc ra được đấy!"
Tân hồn vẫn còn điều muốn nói, khóe mắt bỗng nhiên liếc về Quỷ Chủ mặc bộ y phục đỏ như lửa, hắn nắm vuốt cây quạt, ngón tay thon dài, tóc trắng rơi xuống đung đưa theo từng bước chân.
Tân hồn sau một khắc trố mắt, chờ khi lấy lại tinh thần Quỷ Chủ kia đã đi xa. Hắn xoay người, nhìn thấy một con bướm hoa.
Một nam nhân mang theo một ngọn đèn nhỏ màu lam từ điểm cuối cùng của Chợ Quỷ kia bước đến bên cạnh Quỷ Chủ, y mặc áo trắng, một đôi mắt ôn nhu xinh đẹp, người xung quanh gặp y cũng cung cung kính kính thay đổi âm điệu "Chu tiên sinh."
Chu tiên sinh mang theo đèn nâng đến trước mặt Quỷ Chủ, "Ta vừa mới nghịch cái đồ chơi hiếm lạ này, nhưng không thấy túi tiền của ta đâu, ghi sổ nợ rồi, ngươi nhớ kỹ giúp ta đem tiền trả."
"Tiền ta cũng không có." Quỷ chủ nói đến chững chạc đàng hoàng, "Vừa rồi ngươi nợ nam quỷ hay nữ quỷ?"
"Nữ quỷ."
"Vậy dễ thôi." Quỷ Chủ lấn người đưa tới, "Bản tọa liền hi sinh nhan sắc, bán nụ cười cho tiểu thư kia, đó đã là giúp A Nhứ nhà ta thanh toán rồi."
...Chu tiên sinh mặt tối sầm, vứt ngọn đèn kia xuống đất, trừng tròng mắt hô: "Ôn Khách Hành, ta nhìn thấy ngươi lại ngứa da rồi đấy!"
Một đỏ một trắng hai con...à không, hai quỷ hồn ầm ĩ chạy xa, trên mặt tân hồn chẳng biết tại sao lại phủ lên ý cười ấm áp. Quỷ sai lấy lại tinh thần, "Đúng rồi, Trương Cảnh Hiên, ngươi vừa nói muốn theo ta nghe ngóng ai?"
Trương Cảnh Hiên ngước mắt nhìn thoáng qua Chợ Quỷ náo nhiệt, yếu ớt cười.
"Không ai cả."
.
.
.
***
Cuối cùng tôi cũng có thể hoàn cái fic tôi ngâm lâu nhất này rồi, mặc dù cái kết giống như đấm vào mặt tôi vậy ý 😥
Cảm ơn mọi người đã đọc, theo dõi và cùng đồng hành với tôi ở fic này nha!
Yêu mọi người, mãi yêu Ôn Chu ❤️💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro