Chương 23
Thời gian lại trôi qua từng giây từng phút, Chu Tử Thư nặng nề thở gấp, xem xét tất cả những thứ xung quanh người. Thế gian vạn vật đều có phản tắc, những sợi bạc này chắc hẳn là vẫn có thể phá vỡ, mình cũng không thể cứ thế ở trong tình trạng bó tay chịu trói này. Nửa khắc suy tư, y bỗng nhiên đưa tay dùng kiếm chém lên một sợi dây.
"Tốn công vô ích mà thôi." Lương Thần cảm thấy không thú vị, "Bạch Y Kiếm của ngươi không thể cắt đứt Thiên Cơ Tuyến của ta."
Khoan thai bước đi, nhàn nhã như đang tản bộ, cũng không quá để tâm, nhưng một giây sau nàng liền biết mình chủ quan, trận pháp các sợi dây này, sẽ ứng biến tùy theo chiêu thức của người bị nhốt, Chu Tử Thư chủ động chọn đi, những sợi dây này cũng lập tức đánh trả, tùy vào sự thay đổi phương hướng nó nhanh chóng đánh trả về phía Chu Tử Thư.
Lão Nhân Sâm Tinh tìm đúng thời cơ nhảy lên, những sợi bạc này không thể làm y bị thương một chút xíu nào, nhưng lại cắt đứt một cây cột phía sau y.
"Rầm" một tiếng, hai sợi bạc cũng bị đứt đoạn, vừa xuất hiện vết đứt, Chu Tử Thư nhắm về phía Lương Thần xông ra khỏi trận Thiên Cơ Tuyến.
Chu Tử Thư cầm theo Bạch Y Kiếm từ trong trận phi ra, trong nháy mắt nhắm ngay cổ của Lương Thần.
Lưỡi kiếm lạnh buốt kề trên da thịt tuyết trắng của nàng, Lương Thần chỉ hơi chút luống cuống, ngay lập tức đã bình tĩnh lại. Muốn gỡ lưỡi kiếm ra, nhưng ngay thời khắc cuối cùng lại từ bỏ, vừa lui lại vừa mở miệng, "Chu Tử Thư, ngươi mặc kệ Ôn Khách Hành sao?"
Chu Tử Thư bị câu nói uy hiếp này đâm trúng, thật sự dừng bước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không tiến về phía trước cũng không thu kiếm lại.
Lương Thần ngửa cao cổ lên, tựa như để Chu Tử Thư dễ dàng ra tay hơn một chút, lại nhìn y không hề có ý muốn ra tay, nàng lộ ra nụ cười trong dự liệu, "Ngươi có thể phá trận của ta, cũng có thể giết được ta, nhưng ta chết rồi, Ôn Khách Hành cũng sẽ chôn cùng ta, ta không sợ, chỉ sợ là ngươi không nỡ thôi."
Chu Tử Thư cố nén không để mình quá xúc động mà kết liễu nàng, từng câu từng chữ hỏi: "Đến cùng ngươi là ai?"
"Ta là ai không quant rọng, quan trọng hơn Ôn Khách Hành là ai, ngươi...là ai."
Chu Tử Thư run lên, lời này của Lương Thần giống như một cây đao, đâm vào nơi sâu nhất trong trái tim y. Trong nháy mắt y mất đi khí thế, nắm chặt Bạch Y Kiếm hơn cố gắng để mình nhìn có vẻ cường thế hơn một chút.
Nhưng e rằng cái việc phô trương thanh thế lúc này cũng chẳng có tác dụng gì, Lương Thần đã khám phá ra tâm tư của y, đương nhiên cũng đã nắm được rằng y sẽ không dễ dàng giết nàng. Thế là chẳng chút nào hoảng hốt tránh đi mũi kiếm của Bạch Y Kiếm, không nhanh không chậm tiến gần về phía người Chu Tử Thư. Tiến tới đủ gần, lúc này mới dừng bước, "Chu Tử Thư, tám trăm năm trước ngươi luyện Lục Hợp Thần Công, từ đó không bệnh không già, nhưng có phải ngươi đã quên đi cái người si tình vì ngươi trở thành lô đỉnh mà mất mạng hay không?"
Tí tách ~
Tiếng từng giọt máu nhỏ xuống trong khe đá, phát ra tiếng vang ngột ngạt.
Chu Tử Thư đã đoán được một chút, cả người như không thể chống đỡ nổi mà đổ xuống, vành mắt đỏ bừng lên run rẩy mở miệng, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Lương Thần cười tươi như hoa, nhón chân lên ghé vào bên cạnh lỗ tai Chu Tử Thư, nhẹ giọng hà hơi, "Ôn Khách Hành chính là lô đỉnh của ngươi nha."
...
Bên trong hang đá yên tĩnh, Chu Tử Thư không chút phòng bị lui về phía sau một bước, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
[A Nhứ ngốc, người đưa cây trâm đó cho ngươi chính là ta.]
Ở giữa giường tre, lời tâm tình này lại vờn quanh bên tai y, Chu Tử Thư lạnh cả người, những ký ức trước đây cùng với Ôn Khách Hành từng cái từng cái đều hiện lên trước mắt, y khi đó không biết gì về tình yêu sâu đậm, cũng chẳng hiểu được lời thề nguyện tình yêu, tất cả như hàng vạn mũi tên ghim vào trái tim Chu Tử Thư.
Chân tướng tới quá vội vàng không kịp chuẩn bị, máu me đầm đìa.
"Hắn cam tâm tình nguyện đem cả tính mạng mình cho ngươi, ngươi đảo mắt một cái liền quên hết, ở tại nhân gian khoái hoạt tiêu dao tám trăm năm, ngưới có biết mấy trăm năm này hắn đã trải qua thế nào không? Khi còn sống hắn là Cốc Chủ của Quỷ Cốc, làm quá nhiều điều ác, sau khi chết liền xuống Địa Ngục, bị một đám quỷ thật sự hành hạ tám trăm năm!"
"Hắn không yên lòng, nghĩ tới cái người Thủ lĩnh Thiên Song là ngươi sau khi chết cũng sẽ phải chịu tra tấn giống như vậy, hắn đã tự mình tổn hại chính linh hồn mình vì ngươi mà bổ sung vào khuyết thiếu của Lục Hợp Tâm Pháp, để ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không phải chịu Thiên Nhân Ngũ Suy, cứ như vậy không lo mất mặt mà sống sót, còn sống thật tốt nữa."
"Vì muốn gặp mặt ngươi, hắn trốn khỏi Địa Phủ khi đang chịu cực hình, mình đầy thương tích, một thân suy nhược triền miên nằm trên giường bệnh, ngươi rõ ràng có thể cứu hắn, nhưng lại sợ hãi lui bước, đàn ông phụ bạc trong thiên hạ không ít, nhưng bạc tình bạc nghĩa đến mức này ta đúng là lần đầu tiên gặp được!"
Ngay cả kiếm Chu Tử Thư cũng không thể nắm chặt, trước mặt Lương Thần đang hùng hùng hổ hổ dọa nạt lại càng không chống đỡ nổi, chỉ có thể thì thào phủ nhận, "Ta không có."
Nhưng Lương Thần dường như lại không nghe thấy y nói gì, biểu tình bình tĩnh như che giấu tâm tư càng lúc càng kích động, nắm chặt ngón tay thành quyền, móng tay thật dài như muốn đâm xuyên vào da thịt, nhìn chằm chằm Chu Tử Thư như thể muốn ăn tươi nuốt sống y, hít sâu một hơi, thật vất vả mới bình ổn lại tâm trạng, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Chu Tử Thư, ta đến giúp ngươi, giúp ngươi nhìn một chút cái kẻ bạc tình nhà ngươi, để ngươi nhìn kỹ xem ngươi đã quên đi cái gì?!"
Một loại hương hoa quỷ dị bỗng nhiên chui vào lỗ mũi Chu Tử Thư, mùi thơm này y vẫn còn nhớ, là mùi hương lần trước y ngửi được trong ảo cảnh tại thôn Mai Phô.
Vách đá dưới chân phát ra tiếng vang đè ép vỡ tan, Chu Tử Thư theo tiếng động nhìn sang, vị trí bên chân sinh ra từng đóa hoa đỏ sậm, điên cuồng sinh trưởng dính sát vào nhau. Đầu y ong lên một tiếng, trước mắt là một màu đen kịt, cả người giống như rơi xuống một không gian hư vô.
Thời không thay đổi, luân hồi lưu chuyển.
Tất cả ký ức mất đi mãnh liệt quay lại, giang hồ hỗn loạn, người người tranh đoạt Lưu Ly Giáp, âm mưu xảo trá, bản tính con người...Còn có tình yêu khắc sâu vào máu thịt.
Nam nhân sống ở trong vũng bùn tăm tối, vượt mọi chông gai một đường lảo đảo bất ngờ hướng về phía y, khắp người toàn là vết thương đầy máu me, hắn vươn tay về phía y, hắn nói y là ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng nhân sinh mù mịt tuyệt vọng của hắn.
Hình ảnh ký ức dừng lại tại kho vũ khí hoang vu, y nhìn thấy một Ôn Khách Hành tóc bạc trắng, ôn hòa yếu ớt cười ngã xuống trong ngực y.
- Người sống mới khổ, huynh là sư huynh của ta, huynh nhường ta lần này đi.
Tóc trắng của hắn rối loạn, Chu Tử Thư cuối cùng cũng thoát ra từ trong ảo cảnh nhưng hồi ức vẫn như thủy triều, ăn mòn cốt nhục y, dường như việc Ôn Khách Hành chết đi của kiếp trước không phải là hồi ức, mà là chuyện đang xảy ra, Chu Tử Thư hoàn toàn trống rỗng, điên cuồng mà gào lớn không được.
Không được.
Luân hồi chuyển thế, lại một lần, y lại phải trải qua thống khổ người y yêu nhất chết đi trước mắt mình.
Không được.
Huyết Diên trong tế đàn, tám cỗ thi thể an nhiên bình tĩnh nhắm mắt lại, ánh mắt Chu Tử Thư không tự chủ được rơi xuống trên thân người Nam Sở. Y hiểu gã.
Thế gian vạn vật, thiên nhiên có quy tắc của nó. Y vốn có chút oán gã, trách gã, vì tư dục của bản thân mà làm tổn thương nhiều người vô tội như vậy, nhưng bây giờ, Chu Tử Thư lại hiểu rõ.
Người không phải thánh nhân, thất tình lục dục yêu hận dây dưa, vì nỗi lòng đắng khổ, vì yêu mà trầm luân. Việc cấp bách trăm năm, ngây ngô cả đời, vì tình cảm chân thành của một người, quả thực là nhất niệm thành ma.
"Lương Thần." Chu Tử Thư bỗng nhiên mở miệng cứng đờ gọi nàng.
Nữ nhân áo đỏ dáng người lung lay, chuông đồng rung lên, "Ngươi nói đi."
"Mệnh của ta, thật sự có thể đổi cho hắn đời này bình an suôn sẻ, khỏe mạnh vui vẻ?"
"Đương nhiên." Lương Thần nhẹ gật đầu, "Ngươi cho rằng ta thiên tâm vạn khổ làm cái tế đàn này là vì cái gì? Người có Lục Hợp Thần Công duy nhất trên đời này chính là ngươi, nhưng linh hồn của hắn bị tổn hại, chịu không nổi công lực của ngươi, tùy tiện truyền vào người sẽ chỉ làm hắn phản phệ. Tế đàn Huyết Uyên chính là cấm thuật thượng cổ, tám người làm dẫn, một người vì Diên, lấy máu từ trời xanh, giúp hắn bù đắp linh hồn."
"Được." Chu Tử Thư xoay người, từng bước từng bước kiên định hướng về phía hồ Uyên Điểu, "Ta nợ hắn tính mạng cùng tình cảm, lại chẳng nhớ gì, nếu một chút huyết nhục của ta có thể đổi lại hắn khỏe mạnh, vậy cũng đã là đáng giá." Đứng ở bên cạnh hồ, một sợi dây bạc cắt đứt giày của y, máu chảy ra, chảy thành một khối màu đỏ son mờ mịt, y chậm rãi quay đầu lại, "Cuối cùng trả lời ta một vấn đề, ngươi là ai, làm sao ta có thể tin được ngươi có thể cứu Ôn Khách Hành?"
"Ta?" Lương Thần nhướn lông mày, quả nhiên là vẻ đẹp khuynh thế tuyệt sắc, "Ta là Quỷ Sát Tu La Địa Ngục, thế nhân cũng gọi ta là Quỷ Mẫu."
Được một câu trả lời như thế, Chu Tử Thư cúi đầu thoải mái cười, thấp giọng tự nói với mình một câu được, quả quyết tiến vào trong hồ Uyên Điểu.
Chuông đồng rung lên từng tiếng, Lương Thần lãnh đạm nhìn làn da từng chút từng chút trở nên tái nhợt của Chu Tử Thư. Huyết dẫn diên khởi, mỹ nhân bên trong huyết trì chậm rãi nổi lên giữa không trung, tóc xanh lộn xộn, y phục bay múa.
Đẹp thì đẹp vậy.
Lương Thần lộ ra vẻ mặt tươi cười, y phục màu son của nàng bên trong nơi toàn là màu máu này lại có vẻ lẻ loi không hợp nhau. Nhìn chung quanh cái tế đàn rộng lớn này, nàng chậm rãi mở miệng, "Ta đánh cược cùng với hắn, cược một đời này ngươi còn yêu hắn hay không, hắn nếu thua liền trở về làm quỷ, từ nay về sau bị vây khốn nơi Địa Ngục, vĩnh viễn không thể ra ngoài, nếu như hắn thắng, ta hứa cho hắn một lần nữa được sống tại nhân gian..."
"Thế nhưng hắn rất ngu ngốc, không nghĩ được đến việc trộm lấy vài năm ở nhân gian, lại cần dùng đến mệnh của người để đổi?" Chợt thấy Chu Tử Thư còn nắm chặt cây trâm ngọc kia trong tay, mắt miệng trở nên khô khốc, tự giễu chính mình nhưng lại cười đến bi thương, "Tám trăm năm làm quỷ, không đánh bại được vài năm hắn cùng ngươi ở nhân gian này, thật sự là rất đáng buồn, buồn cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro