Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22


Nam Sở đột nhiên xuất hiện, làm cho Chu Tử Thư không kịp phòng bị.

Cái gọi là truyền thuyết, tế đàn quỷ dị, trải qua những chuyện phát sinh mấy ngày nay dường như từng cái từng cái đều là để dụ Chu Tử Thư đến nơi này. Thông minh như y, một khắc khi nhìn thấy Nam Sở liền rõ ràng rất nhiều chuyện.

"A Sở, bẫy này do ngươi đặt ra?"

Nam Sở từ chối cho ý kiến chỉ cười, đi vòng qua Chu Tử Thư, lướt qua từng cái thi thể, nhìn từ trên xuống dưới, rồi đứng cách đó không xa nhìn qua phía trung tâm rỗng tuếch của hồ.

Đứng ở đằng xa nhìn hồ máu tươi kia, mới phát hiện nó được làm thành hình chim uyên.

Huyết Uyên, hóa ra là ý tứ này.

"Chu Tử Thư, ta thật sự rất yêu rất yêu hắn." Nam Sở bỗng nhiên mở miệng, lại nói một câu chẳng thể nào hiểu nổi như vậy, "A huynh là tất cả của ta, là tính mạng của ta, là chấp niệm đời đời kiếp kiếp của ta."

Nhuyễn kiếm trong tay Chu Tử Thư run lên, quả nhiên gã là vì Nam Triệt. Nếu là bất cứ người nào làm ra cái tế đàn điên rồ này, y đều sẽ không chút do dự cầm kiếm lau cổ của kẻ đó. Nhưng đối mặt với Nam Sở, y không xuống tay được, đôi huynh đệ này bị số mệnh chi phối, bọn họ vốn nên sống ở Nam Cương vô ưu vô lự, lại bởi vì cái gọi là truyền thống của tộc mà bị đẩy vào đường cùng, một con đường không có lối về. Gã làm sai rồi sao? Chẳng qua gã chỉ muốn cứu a huynh của gã mà thôi.

Thấy Chu Tử Thư im lặng, Nam Sở quay đầu lại, trong mắt toàn là nước mắt, "Ngươi có thể hiểu được ta đúng không?" Rút đoản đao từ bên hông ra, giơ ngang ra trước mặt Chu Tử Thư, "Liệt Bạch (Vải Rách), đây là đao của ta." Dùng hết sức nở một nụ cười chua chát, "Liệt Bạch, Toái Ngọc (Vải Rách và Ngọc Vỡ), ngay từ đầu đã chú định đó là kết cục của ta và a huynh."

"Liệt bạch cái con mẹ nó." Nam Sở có chút kích động, dùng sức ném đoản đao ra, rơi xuống trong khe máu, tóe lên một gợn máu sóng, tiếp đó chậm rãi nhìn vào nguồn máu. Nhìn Liệt Bạch từ từ chìm vào biến mất, Nam Sở vừa cười lên liền khóc, "Ngươi biết ta tuyệt vọng đến thế nào không? Trơ mắt nhìn a huynh ở trước mặt ta từng chút từng chút bị xâm chiếm, từ trong tới ngoài, ngay cả một bộ hài cốt hoàn chỉnh cũng không có, đây là loại cực mình mà con người phải làm ra loại chuyện độc ác đến thế nào mới có thể gặp phải?"

"Chuyện ác độc đến mức nào?" Nam Sở tự hỏi tự lên tiếng đáp lại, rất giống một người điên, gã tự mình lẩm bẩm câu nói này, tiếp đó bỗng nhiên như bửng tỉnh mà gật gật đầu, "Đúng, sinh ra làm a huynh của ta chính là loại chuyện ác nhất trên đời này, muốn bảo vệ ta chính là chuyện ác độc nhất đời này!"

Bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi, dùng tay gạt đi, cô đơn mà lạnh lẽo nói: "Thế nhưng kẻ đáng chết chẳng phải chính là ta sao."

Lời này của gã làm cho phía sau Chu Tử Thư phát lạnh, y không cách nào đoán được gã muốn làm gì, có lẽ chỉ loáng thoáng hiểu được một chút, liếc qua khe đá trống không cuối cùng, hít sâu một hơi, nhẹ giọng hô: "A Sở."

Nam Sở tựa hồ không hề nghe thấy tiếng y, vẫn như cũ tự mình quyết định, "Nàng nói, chỉ cần ta làm theo những gì nàng nói, ta cùng a huynh liền có thể trở lại tất cả trước khi bắt đầu, tất cả đều có thể trở lại trước khi bắt đầu."

"Hắn?"

"Đúng, như vậy thì ta cùng a huynh vĩnh viễn sẽ không tới Thất Ngữ Lâm, chúng ta sẽ chỉ là một người bình thường, sẽ cùng bên nhau sống cuộc sống vô lo vô nghĩ."

Nam Sở vừa nói vừa đi về phía khe đá cuối cùng, lông tơ trên người Chu Tử Thư bỗng nhiên dựng ngược, lắc đầu, một lần cuối cùng cầu khẩn nói: "A Sở, không được."

Nam Sở nghe y nói như thế thì dừng lại, bóng lưng thê lương màu đen giữa ánh đèn đỏ cùng màu máu, gã chậm rãi quay đầu lại, há to miệng, nói lại câu nói bằng tiếng Nam Cương hôm đó gã đã nói với Chu Tử Thư tại Thất Ngữ Lâm.

Phát âm giống nhau.

Xin lỗi.

Đây là câu nói cuối cùng của gã, sau đó gã nhắm mắt lại, một bước cuối cùng thản nhiên lui về phía sau.

Trong nháy mắt Nam Sở đã không còn sức sống, trên mặt gã vẫn là nụ cười chẳng màng danh lợi, như thể được tiến vào mộng đẹp xuyên qua thời không, nói lời tạm biệt với thế giới đục ngầu này. Có máu chảy ra từ trong thân thể gã, thuận theo đầu ngón tay chảy vào trong khe.

Tí tách tí tách.

"A Sở!" Chu Tử Thư lớn tiếng hô tên của gã, ra sức muốn xông về phía trước. Nhưng mới đi được hai bước, không biết từ nơi nào lại truyền đến tiếng chuông thanh thúy, một sợi bạc mỏng như sợi tóc phóng về phía y, Chu Tử Thư cuống quít dùng kiếm ngăn cản lại.

Thứ này mặc dù mảnh, nhưng lại cứng dị thường, một sợi bạc mỏng như sợ tóc, lại làm cho Bạch Y Kiếm cong thành một đường cong, Chu Tử Thư cũng bị ép lui về phía sau mấy bước. Y lại thử tìm tới Nam Sở ở bên cạnh, nhưng theo tiếng chuông càng ngày càng gần, những sợi bạc này tích tụ càng lúc càng nhiều, một sợi lại tiếp tới một sợi, làm cho Chu Tử Thư liên tiếp bị lui về phía sau. Bất tri bất giác y đã bị buộc tiến tới bên cạnh trung tâm hồ.

Một đầu dây nhỏ đột nhiên phóng qua, Chu Tử Thư không kịp phòng bị, bị sợi dây mỏng manh này cắt vào mu bàn tay.

Một giọt máu rơi xuống từ vết thương trên mu bàn tay Chu Tử Thư, rơi vào trong cái hồ Uyên Điểu kia, đột ngột chói mắt nằm ở nơi đó, yên tĩnh mà cô độc.

Thời gian như ngừng lại, Chu Tử Thư nhìn về phía giọt máu kia, lại nhìn thi thể Nam Sở bên trong khe đá, nhớ tới câu "Xin lỗi" kia của gã, tựa hồ đã hiểu rõ ràng đó là vì cái gì.

Sợi bạc vây xung quanh hồ Uyên Điểu, không gian có thể hoạt động quá nhỏ. Âm thanh chuông đồng linh hoạt kỳ ảo lại vang tới, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt Chu Tử Thư.

Nữ nhân này cực đẹp, mặc trường sam màu đỏ thắm, trên mắt cá chân treo một cái chuông đồng, theo động tác của nàng phát ra tiếng vang có quy luật. Chu Tử Thư không biết nàng tới từ lúc nào, làm sao tới, càng không có cách nào tưởng tượng trên thế gian này còn có người nào có thể khiến cho y ngay cả năng lực đánh trả cũng không có.

[Nàng nói, chỉ cần ta làm theo những gì nàng nói, ta cùng a huynh liền có thể trở lại tất cả trước khi bắt đầu, tất cả đều có thể trở lại trước khi bắt đầu.]

"Là ngươi?"

"Ngươi biết ta?" Nữ nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Là ngươi lừa gạt Nam Sở làm những chuyện này."

"À." Nữ nhân vội vàng không kịp chuẩn bị cười lên, "Ta còn tưởng rằng ngươi biết ta đấy." Giả bộ oán trách chép miệng, "Làm quen một chút đi, ta là Lương Thần."

Chu Tử Thư không có tâm tình gọi tên nàng, vẫn lớn tiếng chất vấn: "Ngươi làm âm mưu dạng này rốt cuộc là muốn gì?"

"Chỗ nào là âm mưu chứ hả." Lương Thần thật là có chút tức giận, "Huyết Uyên là trân bảo thế gian, có rất nhiều người có lòng đều hướng tới nó."

"Đây rõ ràng là một cái tế đàn, trân bảo có ở đâu hả?"

"Tế đàn." Lương Thần hào hứng, thu liễm ý cười chăm chú nhìn Chu Tử Thư, "Tám cỗ máu dẫn này đã vào vị trí của mình, Huyết Uyên chính là tế phẩm, thông minh như ngươi, ngươi đoán xem Huyết Uyên ở đâu?"

Giọt máu rơi vào trong hồ Uyên Điểu kia vẫn ấm áp tiên diễm ở nguyên vị trí, rõ ràng đây là một cái đầm đá, giọt máu này rơi xuống, thế mà lại không hề chảy xuống khe hở chỗ sâu hơn, mà vẫn còn nguyên ở đó.

Chu Tử Thư hít sâu một hơi, không hề lên tiếng.

"Ngươi đã biết." Lương Thần đi quanh hồ Uyên Điểu một vòng, chuông đồng trên mắt cá chân rung lên, nàng tựa hồ nhẫn nại giải thích nói, "Huyết Uyên, lấy máu làm dẫn, hợp lại tại hồ Uyên Điểu, máu nhuộm lên người, thi thể sẽ lơ lửng ở phía trên hồ Uyên, tung bay giống như Uyên, cực kỳ đẹp mắt, là vì Huyết - Uyên."

Lại một sợi bạc phóng tới, sượt qua trên mặt Chu Tử Thư, tạo thành một vết thương dài bằng ngón tay cái, máu chảy ra rơi vào bên trong hồ Uyên Điểu.

Lương Thần cười đến mê hoặc, nhìn Chu Tử Thư gằn từng chữ:

"Ngươi...chính là Huyết Uyên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro