Chương 21
Ngày hôm sau qua hỏi Trương Cảnh Hiên, không nghĩ tới một khối bản đồ thật sự ở trên người cậu nhóc. Đứa bé kia nói thứ này vẫn luôn được coi là bảo bối trong nhà, lúc trước khi cậu trốn khỏi nhà muốn đi xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang nhân tiện đã cầm theo nó. Nhìn thấy khối ngọc này trong suốt như vậy cứ tưởng rằng là thứ gì đáng tiền, ai biết sau khi xây dựng trang tử, cậu nhóc không có tiền mới đem thứ này đi cầm, người ở hiệu cầm đồ lại nói đây chỉ là một miếng đá trong suốt, không đổi cho cậu một đồng nào, thế là Trương Cảnh Hiên lại giữ lại.
Mặc dù hiệu cầm đồ nói không đáng tiền, nhưng nó lại được hưởng đãi ngộ như thể bảo vật trong Trương Gia, Trương Cảnh Hiên nhất định sẽ không ném nó đi, thế là tìm một sợi dây đỏ buộc lên, khối đá cứ sáng loáng treo trên cổ cậu.
May mà người từng tận mắt nhìn thấy hình dạng của bản đồ Huyết Uyên không nhiều, không thì Trương Cảnh Hiên đã bị giật mất rồi.
Nghe nói mảnh đá vụn trên cổ có thể cứu tổ sư công, Trương Cảnh Hiên không nói hai lời lập tức dâng hai tay cho Chu Tử Thư.
Đặt miếng đá kia vào trong cái hộp trong suốt, núi non sông ngòi lúc trước vẫn còn như ẩn như hiện lập tức rõ ràng. Một ngọn núi tuyết, trụi lủi, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Sông núi trên thế gian nếu thu nhỏ lại thì đều chẳng khác nhau mấy, huống chi cái nơi này toàn bộ thảm thực vật đều bị tuyết bao phủ. Ba người Chu Tử Thư thêm một Nam Triệt cùng đứng một chỗ, nhìn chằm chằm hơn nửa ngày cái bản đồ này nhưng cũng không nhìn ra cái gì, thời khắc hết đường xoay xở chiếc hộp bỗng nhiên phát sáng. Chu Tử Thư đem mặt có ánh sáng kia chuyển tới phía trước chân, ánh sáng kia lập tức dập tắt, một mặt khác lại sáng lên ánh sáng yếu ớt, nhưng lại cùng phương hướng với hướng ánh sáng vừa sáng lên lúc trước.
Đám người đột nhiên hiểu ra, cái hộp vuông nhỏ này là vật chỉ đường, mặt nào sáng lên, thì đi về hướng đó.
Sau khi tìm tòi cách sử dụng bản đồ này, nhóm người Chu Tử Thư cáo biệt Nam Sở cùng Thất Ngữ Lâm. Tất cả mọi thứ của Miêu Cương càng lúc càng xa, giữa màn mưa bụi mịt mù thần bí cất giấu bí mật cùng những câu chuyện cũ theo gió đi xa.
Chu Tử Thư vĩnh viễn nhớ kỹ người thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất chơi dế hôm đó, Trương Cảnh Hiên vĩnh viễn nhớ kỹ công tử áo trắng hai năm trước đã cứu mình, Ôn Khách Hành cũng vĩnh viễn nhớ kỹ hôn lễ đến muộn tại Nam Cương dị tộc.
Tạm biệt A Sở.
Kỳ thực ngươi mới là thiếu niên lương thiện rực rỡ nhất Nam Cương.
Theo hướng chỉ của bản đồ vừa đi vừa nghỉ, càng đi Chu Tử Thư càng cảm thấy kỳ quái. Thẳng đến khi càng lúc càng đến gần, y rốt cục cũng xác nhận phỏng đoán của mình.
Nơi giấu Huyết Uyên chẳng phải nơi nào khác, mà là Trường Minh Sơn quanh năm băng tuyết.
Huyết Uyên này tại sao lại ở Trường Minh Sơn? Là thật hay là giả, là thế nhân tham lam vọng tưởng hay là một khoảng không chẳng chút ý nghĩa nào? Chu Tử Thư không có cách nào nghiên cứu kỹ càng, chuyện cho tới bây giờ, y chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Thân thể Ôn Khách Hành càng ngày càng sa sút, núi sông đã vào đông, thêm nữa Trường Minh Sơn vốn là một nơi lạnh hơn những nơi khác rất nhiều, Ôn Khách Hành đã không thể gắng gượng nổi nữa, dưới tuyết rơi mùa đông, làm cho bệnh trong thân thể của hắn ngày càng nặng hơn, căn bản đã không thể đi tiếp được, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Chu Tử Thư nhìn bộ dáng này của hắn cực kỳ đau lòng, thật sự phải để hắn dừng lại trong một thôn xóm nhỏ dưới chân núi, tìm một nông gia gần đó để nghỉ chân, lại tìm thợ mộc làm cho hắn một chiếc xe lăn.
Lão Ôn ngồi trên xe lăn, thở dài sườn sượt, "Bây giờ không phải là giả vờ liệt nữa, mà là thật sự liệt rồi."
Đến lúc này, hắn vẫn còn có tâm tình nói đùa, Chu Tử Thư cảm thấy vừa buồn cười vừa tức, cuối cùng vẫn là giả bộ tức giận trách mắng: "Ôn Khách Hành, lão tử mặc dù đã gả cho ngươi, nhưng cũng không phải làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi sớm sớm khỏe lại một chút, chờ đến khi ta già rồi phải ngồi xe lăn, đến phiên ngươi hầu hạ ta đấy."
"Kiếm Tiên Trường Minh Sơn Chu Tử Thư, ngươi cứ thử già một cái cho ta nhìn xem đi."
"Ta..." Chu Tử Thư bị nghẹn nói không ra lời, thật lâu sau mới siết chặt nắm đấm nhìn hắn chằm chằm, "Chờ ta tìm tới Huyết Uyên sẽ phế đi Lục Hợp Công Pháp, sau đó ta sẽ cùng ngươi già đi, ta muốn nhìn xem đến khi ta vừa già vừa xấu, phu quân của ta có thể ghét bỏ ta hay không."
"Đương nhiên sẽ không." Ôn Khách Hành bị y chọc cười, "A Nhứ nhà ta chắc chắc sẽ là lão già đẹp nhất trên thế gian này, ngược lại là huynh ấy, sẽ không ghét bỏ ta chứ."
"Sẽ." Chu Tử Thư nhẹ gật đầu, "Ngươi phải sống đến lúc lão tử ghét bỏ ngươi, nghe rõ chưa hả!"
Ngoài phòng gió tuyết vi vu, củi lửa trong phòng cháy vang lên những tiếng đôm đốp, hai người bất giác lặng im.
Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư bằng ánh mắt dịu dàng mà lưu luyến, không giấu nổi bao thâm tình trong đó, vành mắt của hắn đỏ cả lên, khó khăn đáp lại, "Được."
Tám trăm năm bị dày vò nơi Địa Ngục, mới trộm được một kiếp nhân sinh. Có thể nhìn thấy Chu Tử Thư hoạt bát, cũng có thể cùng y thành thân chung chăn gối, còn có thể thu hoạch được những kỉ niệm trong lòng y, đối với Ôn Khành Hành đã không uổng cả đời này rồi.
Chu Tử Thư gắng sức kéo ra một nụ cười, "Vậy ngươi phải cố gắng chống đỡ, chờ ta trở về." Ngồi xổm xuống ghé vào bên đầu gối của hắn, "Ta rất vô tình, ngươi biết không có người đã từng rất yêu ta, nhưng khi nàng không có ở đây, ta nói quên liền ngay lập tức quên đi."
"Huynh chưa quên." Ôn Khách Hành không đầu không đuôi nói một câu như vậy, ấm áp cười lên, sau đó nhìn núi tuyết trắng ngần ngoài cửa sổ, nỉ non, "Huynh vẫn chưa quên."
Trong lòng Chu Tử Thư như có cái gì đó run lên, ngửa đầu nhìn Ôn Khách Hành, khuôn mặt nam nhân tái nhợt mà tinh xảo, y chợt nhớ tới ảo cảnh gặp phải khi ở thôn Mai Phô đã nhìn thấy người kia, Lão Nhân Sâm Tinh bỗng nhiên nghẹn ngào, run rẩy hỏi: "Rốt cục ngươi là ai?"
Ôn Khách Hành híp mắt, cười rạng ngời, "Ta chính là - Ôn Đại Thiện Nhân."
Cách nói kéo dài âm cuối quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy bóng người mơ hồ bên trong ảo cảnh kia càng lúc càng rõ ràng, như thể cách một lớp giấy mỏng trong suốt, chỉ cần đưa tay lên là có thể đâm thủng.
Nhưng mọi chuyện cho đến bây giờ y lại thấy sợ. Sợ hãi chân tướng khác biệt hoàn toàn với những gì y tưởng tượng, rằng đó chỉ là những mong muốn đơn phương của y. Cũng sợ hãi chân tướng hoàn toàn đúng với những gì y phỏng đoán, vậy là y đã phụ nam nhân trước mặt này tám trăm năm, bây giờ nên đối mặt với hắn thế nào đây.
Trầm mặc thật lâu, Chu Tử Thư mới đứng dậy, không muốn tiếp tục nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này, mặt hướng về phía Trường Minh Sơn, kiên định mà quyết tuyệt, "Ta nhất định sẽ cầm Huyết Uyên tới, cứu ngươi."
Dặn dò Trương Cảnh Hiên ở dưới chân núi chăm sóc Ôn Khách Hành, y lập tức cầm theo một ít hành trang lên núi.
Dựa theo phương hướng mà địa đồ hướng dẫn, y đi tới nơi đất trống trên đỉnh núi, một nơi trống không, ngoài tuyết ra thì ngay cả một viên sỏi nhỏ cũng đều không thể nhìn thấy.
Huyết Uyên, chẳng lẽ thật sự chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt. Thời khắc vẫn còn đang hoài nghi, bản đồ trong tay giống như hô ứng cùng với thứ gì đó dưới mặt đất phát tán ra ánh hào quang chói sáng, ánh sáng quá mạnh làm tầm mắt trở nên mơ hồ, sau đó dưới chân như không còn gì cả, không chút dấu hiệu nào cả người rơi xuống.
Rơi xuống thật lâu thật sâu, nhưng khi chạm xuống mặt đất Chu Tử Thư cũng không hề bị thương, ánh sáng mạnh mẽ qua đi, bản đồ Huyến Diên đang cầm trong tay đột nhiên biến mất, y rơi vào bên trong một cái hang đá cực lớn.
Bốn phía của hang đá phong kín, nhưng bên trong lại vẫn sáng rõ. Trên vách tường cứ cách một trượng lại có một viên dạ minh châu, tản ra ánh sáng màu đỏ sậm, chiếu lên trong động quỷ dị lại thê lương.
Không biết từ nơi nào thổi tới một cơn gió, từ gió mang tới một mùi máu tươi tanh nồng sền sệt. Chu Tử Thư nhăn nhăn lông mày, thuận theo ánh sáng của dạ minh châu đi về phía trước, mùi máu tươi kia lại càng lúc càng nặng.
Tựa như nghe được âm thanh trong đầm nước, đối diện với một cửa đá khép hờ. Chu Tử Thư đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra.
Cảnh tượng trước mắt làm cho y sợ ngây người.
Cái tưởng là đầm nước lại không hề tồn tại, mà là một hồ nước đầy đầu máu, máu thịt khuấy động bên trong bắn lên vách tường, phát ra tiếng va chạm nhè nhẹ, giống với âm thanh trong đầm nước.
Tổng cộng có tám cái đầu bên trong hồ đều lao về một phía, nơi trung tâm trong hồ lại không có đến một giọt máu, tám cái đầu máu dường như bị một hàng rào vô hình ngăn cản, không thể di chuyển về hướng trung tâm hồ.
Nhiều máu như vậy, là từ đâu tới?
Chu Tử Thư vẫn duy trì trấn tĩnh, bắt đầu nhìn xung quanh bốn phía. Lúc này y mới phát hiện, trên bốn vách tường có tám chỗ lõm tạo thành những rãnh nhỏ, mỗi một rãnh chứa một thi thể dựng thẳng đứng, tổng cộng có bảy cái, còn một cái trống không. Những thi thể này chính là thượng lưu của dòng máu chảy xuống.
Nhìn kỹ, thế mà y lại phát hiện ra mình biết một người trong đó, chính là người y đã cứu ở Thục Trung, Liễu Diệu Vân của Lưu Vân Sơn Trang. Hôm đó tại thôn Mai Phô, thi thể của nàng không cánh mà bay, không nghĩ rằng lại có thể thấy được ở nơi này.
Vậy thi thể còn lại ở đâu?
Y cố nén khó chịu, theo thứ tự nhìn sang, những người này hoặc nhiều hoặc ít y cũng đều đã gặp, dường như cũng là những gia tộc mà trên giang hồ đồn đại có mảnh bản đồ Huyết Uyên, trong bọn họ có người đã chết rất lâu rồi, gồm cả phụ thân của Ôn Khách Hành và ông nội của Trương Cảnh Hiên, nhưng thi thể bọn họ lại mới đến dị thường, được bảo tồn vô cùng tốt, còn có thể lưu lại huyết dịch nhỏ xuống.
Nơi này thật không giống nơi có bảo vật, mà là giống...
Chu Tử Thư tìm không ra từ ngữ, thật lâu sau mới bỗng nhiên lóa lên linh quang: Tế đàn.
Không sai, nơi này giống một cái tế đàn.
Tế đàn, đồ vật cúng tế là những người máu này, ở đây sở cầu cái gì? Mà người chủ tế là ai?
Tiếng động nhẹ vang lên, là âm thanh giày đạp trên đất đá. Chu Tử Thư rút kiếm ra phòng bị, quay người về hướng đang có người đi tới.
Trong tia sáng mờ tối, có bóng người từ từ tiến lại gần.
Gã bước từng bước thật chậm, y phục đen trên người ở nơi này nhìn càng quỷ mị.
Cuối cùng, hắn cũng đi tới trước mặt Chu Tử Thư.
Thiếu niên mặt mày trong veo, vẫn cứ sáng rỡ như gió xuân nắng ấm.
Chu Tử Thư nhíu chặt lông mày, không thể tin nổi mở miệng:
"A Sở?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro