Chương 2
Ôn phu nhân cũng không nghĩ tới, tên ăn mày hôi hám xung phong tới Thần Long Các xung hỷ, sau khi tắm rửa chỉnh trang lại đẹp đến như vậy.
Y có một đôi mắt ôn nhu như nước, những gợn sóng trong suối nước cũng không lấp lánh bằng đôi con ngươi của y, bên cạnh mắt phải điểm xuyết một nốt ruồi nhạt, thêm vài phần vũ mị phong tình.
Giống như là đem tất thảy những cảnh xuân dịu dàng tươi đẹp nghiền nát, ngấm vào mỗi tấc da thịt y, cả người dường như vô cùng long lanh.
Dù cho đã nhìn qua hết thảy các mỹ nhân trong cả Võ Lâm Trung Nguyên, Ôn phu nhân vẫn nhìn người này đến ngây dại, Chu Tử Thư vẫy vẫy tay trước mặt bà thật lâu mới khôi phục lại tinh thần.
"Chu...Chu Tử Thư phải không?" Ôn phu nhân ho khan hai tiếng, che giấu bối rối của mình.
"Phải."
"Ngày mai ngươi cùng con trai ta thành thân, sau này chính là người của Thần Long các Ôn gia chúng ta, việc duy nhất ngươi phải làm là chăm sóc tốt phu quân của mình, làm cho nó nhanh chóng khỏe lại." Ôn phu nhân lệnh cho hạ nhân đem đống y phục rách rưới của y ném ra ngoài, "Nếu số mệnh ngươi không tốt, hành cho con trai ta bệnh càng thêm nặng...Vậy ngươi cũng phải chuẩn bị cùng nó nằm dưới mặt đất, ngươi hiểu không?"
"Hiểu!" Chu Tử Thư trả lời dứt khoát, "Bất quá ta muốn hỏi bà, ta gả tới, nhà các người tính thù lao cho ta thế nào? Có cấp tiền hàng tháng cho ta không?"
"Ngươi..." Ôn phu nhân giây trước còn cảm thán y cái gì mà thần tiên, ai nghĩ đến nói hai câu liền trở thành tục vật như vậy, ăn mày chính là vẫn chỉ là ăn mày, bà phất tay áo, cố nén tức giận, "Thần Long Các chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ để cho ngươi ăn uống ngủ nghỉ thật tốt, mười lăm hàng tháng quản gia sẽ phát tiền đến tay ngươi, mỗi tháng sáu lượng, ngươi còn yêu cầu gì không?"
"Sáu lượng? Nhiều vậy sao?" Chu Tử Thư bộ dáng như chưa từng thấy qua sự đời, vỗ vỗ bụng, cười nói, "Phu nhân, ta không cần nhiều tiền như vậy, bà cho ta hai lượng là được rồi, nhưng mỗi ngày đều chuẩn bị cho ta hai bình rượu ngon, được không?"
Ôn phu nhân tràn đầy xem thường, "Ngươi chăm sóc tốt Hành nhi, chuyện gì cũng dễ nói."
Ngày mười tám tháng giêng, ngày lành tháng tốt.
Lễ đại hôn của Thần Long Các tiểu thiếu gia Ôn Khách Hành.
Hôm nay đại hỷ, quan lại cùng các nhân vật có mặt mũi ở Thục Trung đều có mặt, trong nội viện Thần Long Các lụa đỏ ngập trời, bày rất nhiều bàn tiệc rượu, ồn ào náo nhiệt, giống như là muốn đánh thức tất cả các vì sao đang im lặng trên bầu trời.
Chủ Tử Thư mặc vào một thân đỏ tươi, còn đóng cả khăn voan được người đến đỡ lấy đưa vào nội phòng.
Chỉ cách nhau một bức tường, buồng trong cùng ngoài viện quả nhiên là một trời một vực, phía ngoài náo nhiệt tương phản với nơi thanh lãnh lặng yên này, chỉ có tiếng nha hoàn ghé vào lỗ tai y ồn ào thật lâu vẫn chưa chịu đi.
"Thiếu phu nhân, ngài nhớ kỹ, đợi lát nữa hầu hạ tiểu thiếu gia nhà chúng ta dùng cơm xong, phải dùng khăn lau sạch sẽ miệng thiếu gia, người có bệnh thích sạch sẽ, rất sợ bẩn."
"Thiếu phu nhân, chúng ta đã tắm cho thiếu gia rồi, lát nữa đến giờ đi ngủ ngài lấy một chậu nước nóng giúp thiếu gia rửa chân là được."
"Thiếu phu nhân, thức ăn trên bàn cùng với rượu thiếu gia tuyệt đối không thể ăn được, chỉ có thể ăn bát cháo thuốc trước mặt kia."
"Thiếu phu nhân, lúc đi ngủ nhớ để lại một cái đèn, nếu không thiếu gia rất dễ gặp ác mộng, còn có còn có, thiếu phu nhân..."
"Dừng lại!" Chu Tử Thư hạ khoăn voan xuống, lỗ tai nghe nhiều đến độ muốn hóa kén, "Cái kia, đại tỷ..."
"Ta là Yến Nhi!"
"Không quan trọng!" Chu Tử Thư gào thét kháng nghị, "Cô có thể gọi tên ta hay không, ta không muốn nghe 'thiếu phu nhân' 'thiếu phu nhân' kia nữa."
"Được rồi." Yến Nhi dứt khoát nói được, nhưng nửa khắc đồng hồ sau lại đến líu ríu kêu lên, "Thiếu phu nhân, ngài còn phải nhớ giường của ngài ở bên phòng ngang, thiếu gia không cho ngài lên giường của người thì tuyệt đối không nên chui vào, nếu không thiếu gia nổi nóng, ai cũng không giúp ngài gánh nổi được đâu."
...
Thiếu . Phu . Nhân.
Khóe miệng Chu Tử Thư đều co quắp, được rồi được rồi, còn có thể trông cậy gì vào việc một con én nhỏ nghe lời người ta nói hay sao.
Thiếu Phu Nhân tráng hán thở dài.
Lắc đầu, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.
Bước vào phòng, nến đỏ ấm áp. Chu Tử Thư nhìn qua khe hở khăn voan chỉ thấy bóng lưng một bộ hỷ phục đỏ, Ôn tiểu thiếu gia giờ này đang ngồi trên xe lăn, không nhúc nhích, không biết là đang ngủ hay căn bản là không thể động đậy.
Bàn tròn bên cạnh hắn đặt một bình rượu nhỏ, hai cái chén ngọc, mười mấy món ăn ngon, còn có long nhãn và hạt sen xung quanh, rắc đầy bàn.
Chu Tử Thư xấu hổ cười khổ, thế nào, một đại nam nhân như y còn có công năng sinh con tiếp nối hương hỏa của Ôn gia hay sao? Long nhãn hạt sen cái quỷ gì, thật sự là buồn cười.
Y đi ra phía trước, một tay hất hết cái đống táo đỏ long nhãn hạt sen trên bàn xuống đất, Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh không hề nhúc nhích.
Chu Tử Thư run lên một hồi, nghĩ là hắn đã ngủ rồi, cả bàn ăn toàn là rượu ngon, thật sự không thể lãng phí được. Thế là y nắm lấy một góc khăn voan, tự giúp mình xốc lụa đỏ lên.
Rốt cục có thể nhìn rõ rồi.
Màu đỏ trước mắt rút đi, khắc sâu trong con ngươi y chính là vẻ mặt tái nhợt của Ôn tiểu thiếu gia.
Cái người gọi là phu quân này dáng dấp rất là đẹp mắt nha, đường viền khuôn mặt vô cùng tinh xảo, một đôi mắt đóng chặt, lông mi dài hạ trên sống mũi quá ưu việt, ở trên gương mặt hắn, chẳng khác nào tượng tạc. Da trắng môi mỏng, tám trăm năm, quả thực là Chu Tử Thư chưa từng thấy người nào đẹp hơn Ôn Khách Hành.
Y không tự giác được nuốt nước miếng một cái, trong mắt nhất thời lại giống mấy lão già háo sắc thèm nhỏ dãi dáng vẻ của các cô nương.
A~
Chu Tử Thư lấy lại tinh thần thấy mình có chút biến thái, liền run run người, đem việc cảm thán vẻ ngoài của người kia nuốt vào trong bụng, ở trước mặt hắn quơ quơ tay, "Này."
Không có phản ứng.
"Ôn Khách Hành?"
Vẫn không có phản ứng.
Nhưng dò xét khí tức của hắn, rõ ràng không hề ngủ, làm gì mà phải đem mình trở thành người trong suốt, giả bộ dáng vẻ không nhìn lại không nghe thấy.
Chu Tử Thư tự chuốc nhục nhã, nghĩ đến rất có thể người ta là thiếu niên dương quang tốt đẹp, đối với chuyện bị người trong nhà bắt cùng nam nhân xung hỷ không quá tình nguyện, cho nên đối với phu nhân vừa được đưa đến phòng, hắn ngại phiền cũng là phản ứng hết sức bình thường.
Được rồi. Người ta không muốn đếm xỉa đến mình, thì cũng không cần đánh thức người đang giả vờ ngủ. Huống hồ mục đích mình đến Ôn gia hết sức rõ ràng, chính là muốn lấy chút rượu ngon, uống đến say sưa mơ màng.
Chu Tử Thư nhún vai, đặt mông ngồi xuống phía đối diện Ôn Khách Hành, tự rót cho mình một chén, một hơi cạn sạch.
"Rượu ngon!" Lão bất tử hai mắt tỏa sáng, lại nhanh chóng rót cho mình mấy chén đầy.
Uống một lúc, tựa hồ như nhớ ra điều gì đó, rót đầy chén ngọc phía trước mặt Ôn Khách Hành, tự mình đụng vào chiếc ly kia một cái, "Một chén này kính cây non ốm yếu nhà ngươi, nếu không nhờ có ngươi, ta đi chỗ nào kiếm được rượu ngon thế này."
Ôn ma bệnh nhẹ chau mặt nhíu mày, cuối cùng cũng có một tia phản ứng.
Chu Tử Thư toàn bộ coi như không nhìn ra được tia khó chịu kia, vẫn như cũ tự mình uống rượu, cuối cùng ngay cả rượu trong chén của đối phương cũng uống hết, tự lẩm bẩm: "Nha hoàn nhà các ngươi nói, ngươi không được uống rượu, vậy ta đành phải thay ngươi ra sức."
Uống xong rượu trên bàn, Chu Tử Thư mới nhớ tới việc Yến Nhi nói phải cho tiểu thiếu gia ăn chén cháo thuốc, bưng lên chén cháo đưa tới bên miệng Ôn Khách Hành, cháo thuốc mùi vị quá khó ngửi, Chu Tử Thư ghét bỏ nhíu mày, qua loa nói: "Ta cho ngươi ăn."
Ôn Khách Hành y nguyên không có động tĩnh.
"Rất tốt." Chu Tử Thư nhanh chóng buông vật kia xuống, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Không uống thì không uống, ta ngửi mùi cũng buồn nôn, ngươi làm sao mà ăn được, đợi khi ngươi tốt hơn một chút, ta...đúng rồi ta không biết nấu ăn, vậy sẽ bảo nhà bếp nấu cho ngươi cái gì đó ngon ngon." Vừa cẩn thận ngửi một cái mùi kia, đều là trộn lẫn các loại dược liệu bổ quý hiếm lại với nhau, sợ là Ôn các chủ và Ôn phu nhân khi tuyệt vọng rồi cái gì cũng có thể thử, không biết nên làm thế nào để trị bệnh cho con trai chỉ có thể tìm chút thuốc quý hiếm nghiền nát cho vào trong cháo, nghĩ rằng điều này có thể giúp hắn kéo dài vài khắc sinh mệnh.
Nhìn lại tiếng hít thở yếu ớt cùng sắc mặt trắng bệch của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư không biết tại sao trong lòng lại sinh ra một chút khó chịu, mới hai mươi mấy tuổi xuân xanh, đã là bộ dáng bị liệt ngồi trên xe lăn rất nhiều năm, thật sự là...
"Thôi." Chu Tử Thư than thở một tiếng, đặt tay của hắn lên trên vai mình, giống như là muốn đỡ người kia đứng dậy.
Ôn Khách Hành từ trước tới nay đều chán ghét cùng người ngoài tiếp xúc, đột nhiên lại bị một nam nhân vừa mới bước vào nhà ôm, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục giả ngủ, bỗng nhiên mở mắt.
Chu Tử Thư cách hắn quá gần, thời điểm bốn mắt nhìn nhau hô hấp đan xen, như thể chỉ cần gần thêm chút nữa thôi là môi sẽ chạm vào nhau.
Ách.
Chu Tử Thư vừa cảm thấy không ổn muốn hạ móng vuốt của mình xuống, ai biết được tay lại bị Ôn Khách Hành giữ lại.
"A..." Ôn tiểu thiếu gia giống như có chút kích động, há to miệng a một tiếng liền bắt đầu kịch liệt ho khan, trong lúc nhất thời thở không ra hơi ho ra rất nhiều máu.
"Ngươi đừng kích động đừng kích động!" Chu Tử Thư luống cuống hoảng hốt, vội vàng không ngừng sờ loạn trên người hắn, sờ đến một chiếc khăn tay hốt hoảng đưa tới, giúp hắn lau sạch máu vừa phun ra, sau khi lau xong nhìn hắn ho đến rơi đầy nước mắt, đột nhiên run lên, nhanh chóng bắt mạch cho hắn: "Ôn thiếu gia, bệnh này của ngươi...không nhẹ đâu."
Ôn Khách Hành không biết suy nghĩ cái gì, dùng sức hô hấp, toàn thân đều kịch liệt phập phồng, nhưng tay một mực gắt gao nắm lấy Chu Tử Thư, một đôi mắt đỏ bừng, ngay cả con ngươi đều đang run rẩy.
Chu Tử Thư trong lòng do dự, nghĩ rằng ý muốn sinh tồn của tiểu thiếu gia này vẫn rất mạnh, vừa nhìn qua đã thấy rằng mình có thể cứu được tính mệnh hắn, cho nên mới nắm lấy mình tội nghiệp xin giúp đỡ.
"Ngươi đừng vội, ngươi yên tâm, nếu ta đã đến Ôn gia xung hỷ, nhất định không để cho ngươi tùy tiện chết, trước hết ngươi bình tĩnh một chút." Lòng bàn tay tụ khí đưa về phía sau lưng hắn, nội lực ấm áp mạnh mẽ liên tục tiến vào trong cơ thể Ôn Khách Hành.
Cuối cùng Ôn Khách Hành cũng tỉnh táo lại một chút, cũng không còn xúc động như vậy.
Chu Tử Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng may luôn mang theo bên mình túy sinh mộng tử, vừa rồi đập hắn một chưởng, nội lực cuốn lấy hương thuốc xông vào trong cơ thể hắn, sợ là sẽ lập tức ngủ.
Quả nhiên, mí mắt Ôn Khách Hành bắt đầu trầm xuống, Chu Tử Thư nhanh chóng đỡ hắn lên giường, nhìn khóe mắt người kia vẫn còn vương nước mắt, khe khẽ lắc đầu.
-ngài còn phải nhớ giường của ngài ở căn nhà ngang bên cạnh, thiếu gia không cho ngài lên giường của người thì tuyệt đối không nên chui vào, nếu không thiếu gia nổi nóng, ai cũng không giúp ngài gánh nổi được đâu.
Bỗng nhiên nhớ lại lời Yến Nhi căn dặn, Chu Tử Thư cẩn thận vén chăn cho Ôn Khách Hành xong, đứng dậy muốn đi tới nhà ngang.
"Đừng đi." Âm thanh của Ôn Khách Hành truyền tới, Chu Tử Thư dừng lại, cúi đầu xem xét, tiểu công tử áo đỏ kia nhắm mắt lại bắt lấy cổ tay y.
Dược hiệu của túy sinh mộng tử, hắn lúc này thật có thể an ổn ngủ rồi, lúc ngủ cũng không hề ho, chỉ là Chu Tử Thư không nghĩ tới, hắn trong mộng lại nói mớ những thứ này.
Đừng đi? Không phải là Ôn Khách Hành này đang mơ cùng các cô nương làm cái chuyện không thể miêu tả kia đó chứ?
Chu lão đầu nổi da gà rơi đầy đất, nhanh chóng đẩy từng ngón từng ngón tay của hắn ra, rón rén chuồn đi.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành lại tiếp tục nói mớ, lần này không đợi Chu Tử Thư kịp phản ứng, người kia bỗng nhiên ôm lấy eo y dùng sức kéo một cái.
Á...á á á!!!
Chu Tử Thư bị choáng rồi, tại sao ma bệnh non này lại kéo y tới bên giường, làm sao hắn có thể ôm mình? A! Mập mờ hay không mập mờ!? Khó chịu hay không khó chịu!?
Chu Tử Thư liệt nữ phản kháng, giống như châu chấu nhảy ở trên giường muốn đứng dậy.
Ai ngờ khí lực của Ôn Khách Hành lớn hơn hẳn tưởng tượng của y, một hồi lâu sau khi Chu Tử Thư vừa tránh thoát được, thanh âm khoan thai của tiểu thiếu gia truyền tới, "Lại chạy, sau này sẽ không có rượu uống nữa đâu."
...
Chu Tử Thư sợ.
Y nhắm hai mắt lại quyết tâm ra quyết định, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Ôn Khách Hành.
"Ma bệnh chết tiệt! Biến thái! Sắc quỷ! Không biết xấu hổ!"
Trên cổ hơi thở ấm áp vỗ về da thịt, hô hấp của Ôn Khách Hành dần ổn định, thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như là đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ thấy hắn như chó nhỏ co quắp ở sau lưng Chu Tử Thư, một đôi tay gắt gao ôm lấy y, "A Nhứ, ta không phải sắc quỷ, ta chính là...Ôn...Đại thiện nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro