Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17


Trương Cảnh Hiên tìm cả ngày vẫn không tìm thấy tổ sư gia bảo bối của mình, thế là hốt hoảng sốt ruột chạy tới báo cáo với tổ sư công. Thời điểm cậu nhóc ngây thơ vô tội phá tan sinh hoạt vợ chồng của Ôn Khách Hành, cả người choáng váng đứng yên tại chỗ.

Trong căn phòng tràn ngập mùi của hoa đỗ quyên, sư phụ tốt và sư công đang cuộn mình trên chiếc giường lộn xộn, ôm nhau ngủ, hình ảnh rất không phù hợp với trẻ nhỏ.

Trương Cảnh Hiên vô thức nuốt nước bọt.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư bị tiếng động lớn này đánh thức, sau khi Chu lão nhân sâm tinh nhìn thấy Trương Cảnh Hiên lập tức đỏ bừng mặt, kéo chăn ra chui vào trong. Ôn Khách Hành lại hoàn toàn ngược lại, chỉ hơi không tự nhiên chào hỏi, "Cảnh Hiên, vừa sáng sớm đã có việc gì?"

"Sáng sớm?" Trương Cảnh Hiên cũng miễn cương bày ra vẻ mặt tươi cười, "Tổ sư công, mặt trời đã sắp xuống núi rồi."

"Hả..." Ôn Khách Hành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên là mặt trời đã sắp lặn về tây, "Đêm xuân quá ngắn, nếu ngươi không nói thì ta cũng chưa phát giác ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi đâu."

Ánh mắt của Trương Cảnh Hiên rơi xuống cái đầu đang núp ở trong chăn của Chu Tử Thư, trong lòng tự than thở, tổ sư gia giống như thần tiên cứ như thể bị kẻ xấu khinh bạc, trong lúc nhất thời đã quên đáp lời, nếu không phải Ôn Khách Hành ho khan một tiếng nhắc nhở cậu không được thèm muốn lão bà của mình, đứa nhỏ này sợ rằng vẫn còn run sợ. Tiểu đồ nhi thu hồi ánh mắt, "Cái kia, trại tình nhân đêm nay có người thành hôn, con thấy bọn họ đang trang trí sân bãi, hẳn là rất náo nhiệt, nên là muốn hỏi tổ sư gia cùng tổ sư công có muốn đi xem một chút không?"

"Ta thích nhất là tham gia náo nhiệt." Ôn Khách Hành hưng phấn đến mức kích động, "Nghi lễ chừng nào thì bắt đầu?"

"Con xem chừng còn hai canh giờ nữa."

"Vậy vẫn còn sớm." Ôn Khách Hành nhíu mày, "Ngươi đi đun cho ta một thùng nước mang tới đây."

Cái khúc cua này quá lớn, Trương Cảnh Hiên chớp hai con mắt, "Nấu nước làm gì ạ?"

"Cùng tắm uyên ương với tổ sư gia của ngươi."

----------

Trương Cảnh Hiên vẫn còn là con nít, đột nhiên nghe thấy những lời cợt nhả như vậy xấu hổ không biết làm sao, mặt đỏ thành quả hồng, lại một lần nữa cứng đờ.

Chu Tử Thư núp ở trong chăn, vừa thẹn lại vừa giận, nhỏ giọng kháng nghị, "Ta không muốn tắm uyên ương."

Kháng nghị vô hiệu. Ôn Khách Hành đương nhiên nghe được câu này, hai tay trong chăn không an phậm ôm lấy người kéo vào trong ngực, trên mặt lại giả vờ giả vịt nói với Trương Cảnh Hiên: "Còn không mau đi đi."

"...Dạ!" Trương Cảnh Hiên chạy vội ra ngoài không dám quay đầu lại.

Khi người đã đi xa, Chu Tử Thư mới từ trong chăn thò đầu ra, sau khi hít một hơi thật sâu trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành, "Tắm uyên ương cái đầu nhà ngươi."

Ôn Đại Thiện nhân ủy khuất hít hít mũi mấy cái, "Giày vò cả ngày rồi, không tắm sẽ bị bệnh đó!"

Chu Tử Thư không hiểu nhiều, chỉ càm thấy mình bị lừa gạt cả một ngày, nhưng quả thực lại không tìm ra cái gì không đúng, lâu thật lâu sau mới thỏa hiệp nhỏ giọng nói: "Tắm rửa thì có thể, nhưng không tắm cùng ngươi."

Chờ khi hai người ở trong nhà tắm lằng nhà lằng nhằng tắm xong, đã là giờ Tuất, bầu trời đã tối đen, hôn lễ cũng đã bắt đầu. Ôn Khách Hành thần thanh khí sảng nắm tay Chu Tử Thư đi đến trung tâm trại.

Hôn lễ ở Nam Cương không có quá nhiều cấp bậc lễ nghi giống như Trung Nguyên, nói là nghi lễ, kỳ thật chính là một đám người tới góp náo nhiệt vừa múa vừa hát, thuận tiện tham gia hôn lễ mà thôi.

Ở giữa trại tình nhân đốt một đống lửa lớn, nam nữ già trẻ ăn mặc xinh đẹp đeo đầy trang sức vây quanh đống lửa hát một ca khúc nghe không hiểu lắm. Nam Triệt ngồi trên ghế chủ đài, đường đường chính chính gửi lời chúc phúc cho đôi tân nương tân lang.

Tân nương tử không đội khăn cô dâu, cũng không mặc mũ phượng khăn quàng vai như Trung Nguyên, trên người đeo một đống trang sức bạc, đinh đinh đang đang cũng cực kỳ mắt vui tai.

Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư ngồi xuống bên cạnh Trương Cảnh Hiên, A Sao còn nhiệt tình đổ đầy rượu cho bọn họ. Hôn lễ nơi màn trời chiếu đất, nghe tiếng ca Nam Cương cùng những điệu nhảy vui vẻ của bọn họ, thú vị hơn rất nhiều so với Trung Nguyên. Chu Tử Thư cầm chén uống một ngụm rượu, tròng mắt chuyển đến phía trên chủ đài. Tân lang tân lương còn đang nói nói cười cười, mỗi một động tác đều tràn đầy hạnh phúc. Y chợt nhớ tới hôm đó làm hôn lễ cùng với Ôn Khách Hành, lại sinh ra một chút cảm giác cực kỳ hâm mộ.

Nam Triệt cầm trên tay một hộp bạc tinh xảo, chậm rãi đi tới trước sân khấu. Những tộc nhân vẫn còn đang ca hát khiêu vũ nhìn thấy cái hộp kia lập tức bị hấp dẫn, vội vàng dừng lại động tác, cổ kéo tới thật dài.

Thấy mấy người này như vậy, sư đồ ba người cũng cảm thấy hào hứng, tò mò nhìn qua.

Nam Triệt mở hộp ra, bên trong là một đôi dây đỏ. Nửa điểm hiếm lạ cũng không có, Ôn Khách Hành lắc đầu, từ chối cho ý kiến cười lạnh một tiếng, nhún nhún vai, có chút hơi thất vọng.

Nhưng đám người Nam Cương này lại cực kỳ kích động, các thiếu nữ trẻ tuổi thẹn thùng nhìn sợi dây thừng kia, các thiếu niên thì kích động, như thể lúc nào cũng có thể vì sợi dây đỏ kia mà đánh nhau.

Chu Tử Thư không rõ nội tình, bắt lấy A Sao đang rót rượu cho mình hỏi: "Bà bà, hai sợi dây đỏ, sao mà mấy người thiếu nam thiếu nữ kia lại như nhìn thấy bảo bối vậy."

Bà bà không còn sự kích động của người trẻ tuổi, chỉ hòa ái cười cười, "Đây là truyền thống Nam Cương lưu lại, nghe nói sợi dây đỏ này là tiên nhân của Địa Phủ làm phép, tân lang tân nương đeo lên liền sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nhau, mỗi năm khi một cặp đôi trước cướp được dây đỏ trong hôn lễ, Vu Vương sẽ lấy ra đôi tiếp theo." Chỉ chỉ một cái thang tạo hình kỳ lạ bên cạnh đống lửa, "Đó, đợi lát nữa đám thiếu niên này sẽ muốn bò lên cái thang kia, người đầu tiên giật được băng lụa xuống liền có thể có được giải thưởng, nhóm thanh niên luôn muốn đời đời kiếp kiếp, nam hài tử thì lại muốn ở trước mặt cô nương mình thích thể hiện, vậy nên sẽ rất náo nhiệt nha."

Trương Cảnh Hiên nghe xong, mở to hai mắt nhìn, "Sợi dây đỏ kia thật là có thể làm cho tình nhân đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nhau sao?"

"Không biết." A Sao cười lớn tiếng, "Cái tập tục này chẳng qua chỉ là để cho khung cảnh hôn lễ thêm náo nhiệt vui vẻ một chút thôi, một đời một kiếp có thể ở bên nhau cũng đã không tệ rồi, đời đời kiếp kiếp, chẳng phải là quá tham lam sao." Liếc nhìn qua Trương Cảnh Hiên, "Tiểu công tử, ngươi có cô nương mà mình thích không, bất kỳ ai cũng có thể tham gia cái đoạt dây lụa này."

Trương Cảnh Hiên cuống quít lắc đầu, "Ta ta ta còn nhỏ, luyện võ công cho thật tốt đã rồi lại nói những cái này cũng không muộn."

A Sao nhiệt tình lại nhìn Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, ánh mắt kia chính là muốn nói: Đã trưởng thành rồi cũng không còn nhỏ nữa, các ngươi không muốn đi cướp đoạt hả?

Ôn Khách Hành vốn đã quen với việc suy đoán lòng người, mười ngón tay nắm chặt bàn tay Chu Tử Thư, lễ phép hướng A Sao cười cười: Đã kết hôn, chớ quấy rầy.

A Sao vẻ mặt đã hiểu rõ, ôm bình rượu cười hi hi rời đi.

Bên này chỉ nghe Nam Triệt trên sàn ra lệnh một tiếng: "Cướp lụa màu bắt đầu!" Một đám thiếu niên xông lên cái cầu thang kia, toàn cảnh hỗn loạn không chịu nổi.

Ôn Khách Hành bóc một hạt đậu phộng, nhìn đến mức say sưa ngon lành.

Chu Tử Thư sủng nịnh liếc qua Ôn Khách Hành, cười mà như không cười cũng nhìn lên chỗ náo nhiệt.

Có một tiểu cô nương đứng ngay bên cạnh chỗ bọn họ, hai tay mất tự nhiên vặn lấy góc áo, cố gắng khắc chế bản thân không nhìn về hướng cướp lụa màu kia, nhưng vẫn là không nhịn được mà vụng trộm liếc mắt một cái, toàn thân không giấu được cảm giác hâm mộ.

"Tình lang của ngươi ở đâu?" Chu Tử Thư chống một tay, xen vào việc của người khác hỏi.

"Không có." Cô nương ngại ngùng cười, "Không có ai vì ta mà đoạt thưởng cả."

Chu Tử Thư ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát người trước mặt, tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, chính là đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, môi hồng răng trắng, rất xinh đẹp. Nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng không có thiếu niên nào thích. Chu Tử Thư cảm thấy kỳ quái, "Vì sao?"

Cô nương cúi đầu xuống, yếu ớt mở miệng, "Ta sinh vào lễ Vu Lan, mọi người nói là quỷ hồn thác sinh*, điềm xấu, sẽ không ai thích ta."

(*Quỷ hồn thác sinh: linh hồn ma quỷ sinh vào người sống.)

Lời này vừa nói ra, Chu Tử Thư rõ ràng cảm thấy sắc mặt của Ôn Khách Hành bên cạnh mình thay đổi, Chu Tử Thư ngừng một chút, khuyên một câu, "Trên đời này người nào không phải là quỷ hồn thác sinh."

Ôn Khách Hành ngẩn người, lời này không biết là y nói cho ai nghe, tóm lại Ôn Khách Hành nghe thấy mình rất được lợi, thần sắc hòa hoãn không ít, không khỏi cảm động nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. Nhưng mà mới một cái chớp mắt đã lại dời ánh mắt, nhìn về phía cô nương sinh vào lễ Vu Lan kia, "Ngươi tên là gì?"

Cô nương nhát gan bị dọa sợ run run trả lời, "Tiểu Man."

"Tiểu Man." Ôn Khách Hành đọc lại một lần tên của nàng, bỗng nhiên đứng dậy, "Chờ chút, ta đi đoạt lụa màu cho ngươi, một cô nương tốt biết bao nhiêu, bọn họ không thích đúng là có mắt như mù." Nói xong lại trước mặt bao nhiêu người chạy vội tới phía thang dài.

"Ôn..." Ngay cả Chu Tử Thư cũng không kịp ngăn cản hắn. Y cảm giác trên đầu mình có chút màu xanh**, trong lòng càng tức giận hơn, trách không được trong mỗi vở kịch đều nói nam nhân bạc tình bạc nghĩa, mới vừa rồi còn cùng y lăn lộn trong phòng, nhanh như vậy đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt!

(**màu xanh: bị cắm sừng.)

Nhìn hắn mặc bộ y phục xanh xanh đỏ đỏ, một bộ dáng như con thiêu thân xông về phía trước, thật sự còn không nhận mình chính là cái đồ Hoa Hồ Điệp (Bướm hoa)!

Chu Tử Thư tích tụ một bụng tức giận, thở phì phì lẩm bẩm, làm một chén rượu lớn.

Tiểu Man cũng là không hiểu được, đợi đến khi kịp phản ứng lại mới lộ ra biểu cảm thẹn thùng của thiếu nữ, thuận tiện còn mở to mắt nhìn thoáng qua các tiểu tỷ muội mới vừa rồi còn chế giễu nàng.

Trương Cảnh Hiên cẩn thận từng li từng tí đẩy một đĩa hạt dưa nhỏ đến trước mặt Chu Tử Thư, trấn an nói: "Tổ sư gia, không sao đâu, cùng lắm thì chờ con lớn lên luyện võ công thật giỏi, con tới chăm sóc cho người."

Cái trấn an này còn không bằng đừng trấn an gì cả, Chu Tử Thư đem hạt dưa đẩy trở về, "Ăn hạt dưa của ngươi đi, đừng có cứ mồm miệng lung tung nữa."

Trương Cảnh Hiên nuốt một miệng nước bọt, không còn dám chọc lấy chú mèo hoang đang cáu kỉnh này nữa.

Bên kia vẫn còn đang đoạt lụa màu, Ôn Khách Hành là con ngựa đi đầu, mặc dù là nửa đường mới tham gia tranh đấu, nhưng mấy người thiếu niên Nam Cương này cầm côn trùng để chơi có hắn dùng quạt vẫn lợi hại hơn, hai ba lần liền giẫm lên đầu vai người khác bò tới đỉnh, xé mở chỗ dải lụa cao nhất, dải lụa màu rơi xuống đầy trời, bay lả tả, làm cho mọi người vỗ tay nhiệt liệt khen giỏi lắm.

Cầm dải lụa kia, Ôn Khách Hành cầm vật quý kia hướng về phía này vẫy vẫy, không biết là cho Tiểu Man xem hay là cho Chu Tử Thư xem, Chu Tử Thư một chút tâm tình đó đều không có, mắt trợn trắng lên, mặc kệ hắn.

Vẫy bên này xong, Ôn Khách Hành lại giơ cao dải lụa thưởng từ trong đám người đi vòng một vòng, người Miêu Cương đối với việc đang trong nghi lễ xuất hiện người Trung Nguyên cũng không có ác ý gì, trái lại vui vẻ lớn tiếng khen hắn giỏi. Dạo qua một vòng, hắn lại giơ lên hướng về phía Nam Triệt trên sàn chính, "Ban thưởng đâu?"

Mặt Nam Triệt đen xì xì, hướng về đám người vừa cùng nhau cướp đoạt kia mắng một câu, "Các ngươi đều là heo hết sao?" Tiếp theo cực không tình nguyện đem hộp bạc ném xuống. Ôn Khách Hành bắt lấy, ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía Nam Triệt, "Đa tạ."

Mở hộp ra, lấy ra hai cái dây đỏ, hắn cứ như vậy trước mặt tất cả mọi người rạng rỡ đi về phía trước Tiểu Man. Tiểu A Man đón lấy ánh mắt hâm mộ của chúng tỷ muội, thẹn thùng nhận lấy tặng thưởng mà Hoa Hồ Điệp này đã vì mình đoạt lấy.

Nhưng vừa tiếp nhận, nàng liền phát hiện không đúng lắm, làm sao Ôn Khách Hành lại đưa cho mình cả hai dây, không phải là hắn nên giữ lại một cái à?

"Tiểu Man, sinh vào Vu Lan thì có gì mà sợ, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được nam nhân của ngươi, người mà sẽ không quan tâm đến hết thảy những chỉ trích này, đây, dây đỏ này cho ngươi, ngày sau gặp gỡ được người mình thực sự thích thì hãy đeo lên cho hắn, cái đồ chơi này có phải còn tốt hơn độc tình của các ngươi không."

"Hả?"

Quanh đi quẩn lại như thế nửa ngày, Ôn đại thiện nhân là đang làm việc thiện, cũng không có thật sự cảm mến nha đầu này. Tâm tình Chu Tử Thư tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn tức giận.

Ôn Khách Hành cũng nhìn ra được lão bà nhà mình đang giận, tiến lại gần y, làm bộ ngửi ngửi xung quanh y, "Thật chua nha, A Nhứ, bên trong cái chén này của huynh có phải là rượu dấm không vậy?"

"Ta ăn dấm chỗ nào?!" Chu Tử Thư giảo biện, mặt lại vô thức đỏ lên một vòng lớn.

Điệu bộ ăn dấm của lão bà quá đáng yêu, Ôn Khách Hành nhịn không được cười lên, đợi làn gió thu ấm áp đã thổi qua, hắn bỗng nhiên thu liễm cái bộ dáng cợt nhả của mình lại, trở nên nghiêm túc mà chăm chú. Ôn đại thiện nhân hướng y đưa tay ra, nhẹ giọng dò hỏi: "A Nhứ, gả cho ta được không?"

Đống lửa sau lưng lốp bốp rung động, tất cả người đang tham gia nghi lễ đều yên tĩnh trở lại, ngay cả Nam Triệt nhìn Ôn Khách Hành không chút vừa mắt cũng đều nhìn về hướng bên này, trừng to mắt chờ đợi kết quả.

Gả không?

A Nhứ hồ đồ rồi, không hiểu sao hốc mắt có chút đỏ, lại há mồm hỏi, "Chúng ta không phải đã thành hôn rồi à."

"Mười tám tháng giêng, huynh đến Ôn Gia, ta không biết tân nương tử là ai, huynh cũng biết rất ít về ta, chẳng qua là vì hai lượng rượu mới gả cho con ma bệnh ta, lúc bái đường ta cũng không hề xuất hiện, nói cho cùng là do Ôn Gia đường đột, cũng là Ôn mỗ lễ nghĩa không chu toàn."

"Bây giờ Ôn Khách Hành trịnh trọng cầu hôn Chu Tử Thư, đợi một lời đồng ý của huynh, lập tức ở đây thành hôn, hai người chúng ta ký kết lương duyên, đời này không rời. Được chứ?"

Màn đêm ánh sáng lộng lẫy, ve kêu râm ran, nhưng lúc đó quanh mình Chu Tử Thư lại yên tĩnh không có một chút tiếng vang, chỉ có mỗi tiếng nhịp tim đập của y và Ôn Khách Hành.

Lão nhân sâm tinh ngừng lại một chút, vươn tay cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro