Chương 16
Đêm khuya ở Nam Cương tiếng gió vi vu, khiến lòng người tịch mịch.
Chu Tử Thư kinh ngạc nhận lấy trâm ngọc từ tay Nam Triệt, lẩm bẩm: "Sao lại như vậy?"
Nam Triệt cụp mắt, con mắt nhìn chằm chằm tựa hồ đang quan sát phản ứng của y, "Bởi vì linh hồn đã bị hỏng, không gánh chịu được thân thể của hắn, cho nên tình trạng thân thể của hắn mới đột ngột chuyển biến. Trước mười sáu tuổi còn có thể miễn cưỡng duy trì, số tuổi càng lớn, càng không chịu được."
"Hắn ta ngoan ngoãn co quắp trong nhà điều dưỡng, còn có thể chịu đựng được thêm mười mấy năm nữa, nhưng hôm qua gặp hắn dáng vẻ sinh long hoạt hổ như vậy, đây là muốn chết à."
Trách không được, trách không được trong quán trà ở Cẩm Quan Thành, người bên ngoài nói hắn từ năm mười sáu tuổi bắt đầu mắc phải quái bệnh. Trách không được sau khi y gả vào hắn bỗng nhiên tốt lên, hóa ra là làm bộ ráng chống đỡ lấy phần tàn hồn này mà thôi.
"Ta chỉ hỏi ngươi một việc, trả lời ta." Chu Tử Thư bỗng nhiên nhìn chằm chằm Nam Triệt, "Huyến Diên, đến tột cùng là có thể cứu hắn không?"
Tinh hà sáng chói, Chu Tử Thư cũng không biết tại sao mình lại tin cái tên Vu Vương này như thế. Y sống tám trăm năm, lại đối với một thiếu niên hơn hai mươi tuổi tin tưởng không chút nghi ngờ.
Con ngươi Nam Triệt hơi chút trấn động, "Nếu như ta nói có thể, ngươi tin không?"
Sau khi từ miệng Nam Triệt biết được tình trạng chân thực của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cảm thấy toàn bộ trái tim đều trở nên vắng lạnh, một loại cô độc trước nay chưa từng có bao vây lấy y, ma xui quỷ khiến vậy mà y lại đi vào gian phòng của Ôn Khách Hành.
Ôn đại thiện nhân đang ngủ, nằm nghiêng trên giường, hô hấp đều đều, mặt mày giãn ra, đã không còn giống với vài ngày trước gặp ác mộng đến độ không cách nào ngủ an ổn.
Chu Tử Thư mượn ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng, ngồi xuống mép giường. Nhìn đôi lông mày hơi rung và khuôn mặt như ngọc, Chu Tử Thư không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng chạm lên.
Xúc cảm bóng loáng mềm mại, tạm thời giúp y quên đi những bối rối cùng kinh hãi tối nay gặp phải. Y bình tĩnh lại, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn Ôn Khách Hành.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành trong mộng mở miệng nỉ non, nụ cười xấu xa bỗng nhiên xuất hiện bên khóe miệng, hắng ôm eo Chu Tử Thư, nhân lúc y còn chưa kịp phòng bị mà kéo y vào trong ngực, nhắm mắt lại nói, "A Nhứ, hơn nửa đêm rồi mà huynh vẫn còn nhớ tới phu quân ta, muốn tới làm ấm giường cho ta phải không?"
Lại là một câu cợt nhả, nhưng bây giờ Chu Tử Thư không cảm thấy chút phản cảm nào, ngược lại y còn tự nhiên giúp hắn kéo lại chăn, "Ngủ đi."
Hô hấp đan xen, kề mặt mà ngủ. Khoảng cách gần như vậy quá phạm quy, Ôn Khách Hành vốn muốn giả vờ ngủ, nhưng mà quả thật là không thể khống chế được, mở to mắt ôm lấy Chu Tử Thư, "A Nhứ, như thế này sẽ câu dẫn ta phạm tội đấy."
"À." Chu Tử Thư vô thức cười, "Bên trong đầu ngươi có thể nghĩ đến cái khác được không hả?"
"Không thể." Ôn Khách Hành tủi thân chu môi, "A Nhứ nhà ta phong thái thần tiên, huynh cứ như thế này ôm ấp với ta, ta làm sao còn có thể nghĩ tới chuyện khác được nữa."
Lời này làm cho Chu Tử Thư cười đến toàn thân run rẩy, cuối cùng lại lắc đầu, "Ôn Khách Hành, ta phải làm sao với ngươi cho phải đây."
Lão Ôn nhân cơ hội hướng xuống phía dưới eo lão nhân sâm tinh sờ soạng, lại bị Chu Tử Thư bắt tay lại, còn giả vờ giả vịt liếc hắn một cái.
Ôn Khách Hành hậm hực thu tay về, oán trách, "Chu Tử Thư, tám trăm năm huynh thật sự thành tinh, vô dục vô cầu rồi sao?"
Người này muốn khinh bạc mình, làm sao mà hắn còn ủy khuất trước cả mình?
Chu Tử Thư đang muốn giáo dục hắn, bỗng nhiên kịp phản ứng tới nội dung lời hắn nói.
Lão nhân sâm tinh mở to hai mắt nhìn, "Ngươi...Ngươi biết ta sống tám trăm năm."
"Trương Cảnh Hiên biết, Nam Triệt biết, dựa vào cái gì mà phu quân của huynh lại không thể biết?" Ôn Khách Hành vén tóc Chu Tử Thư, "A Nhứ, thời điểm huynh trúng độc cũng giống như uống say, đã nói cho ta biết tất cả mọi chuyện rồi."
"Ta...Thật sự đã nói?"
"Nói rồi. Trương Cảnh Hiên đã nhận huynh làm tổ sư gia, sao huynh lại cảm thấy là ta không biết gì được?"
"Ta còn nghĩ đó là vì, ngươi phối hợp cùng với ta qua loa lấy lệ với Trương Cảnh Hiên thôi."
"Chu Tử Thư huynh ngây thơ quá." Ôn Khách Hành nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, "A Nhứ, huynh có thể đừng nói sang chuyện khác không, ta nói với huynh chính là việc của người trưởng thành, tám trăm năm qua huynh giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào cái gì..." Lão Chu Tử Thư mặt đỏ lên, bất giác nuốt một miếng nước bọt. Nhiệt độ trong cơ thể lập tức tăng cao.
Cái này... nếu không phải Ôn Khách Hành đề cập với y, Chu Tử Thư quả thật cũng chưa từng thật sự cân nhắc qua vấn đề này. Nhiều năm như vậy, y cũng không có đi tìm nữ nhân, có lẽ là nghĩ tới chủ nhân của cây trâm kia, Chu Tử Thư lại cảm thấy áy náy, căn bản đối với mấy chuyện nam nữ này không sao có nổi hứng thú, càng không có cái gọi là phiền não vì "Giải quyết như thế nào". Đột nhiên Ôn Khách Hành hỏi tới, thật đúng là không biết nên trả lời ra sao.
Ánh mắt như có như không liếc nhìn Ôn Khách Hành, nam nhân trước mặt mái tóc xõa xuống, như thác nước chảy nơi đầu vai, dường như có mấy sợi tóc không nghe lời chạy tới bên môi hắn, Chu Tử Thư vô thức đưa tay giúp hắn chỉnh lý tốt đám tóc phiền toái, nhưng không cẩn thận lại chạm vào bên gò má, thời điểm lướt qua môi hắn, tay Chu Tử Thư cứng đờ.
Không khí khô nóng mập mờ không rõ.
Giải quyết như thế nào? Dường như là trúng phải độc tình Nam Cương, Chu Tử Thư nửa điểm ý thức đều chẳng còn, cũng không biết tại sao thế mà lại nhắm mắt lại nhè nhẹ hôn lên cánh môi Ôn Khách Hành.
Gió thu thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi đến khiến lòng người gợn sóng.
Cả Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều ngây ngẩn cả người, nụ hôn này ngắn đến độ ai cũng không kịp phản ứng. Ôn đại thiện nhân trong nháy mắt liền an tĩnh trở lại, đối mặt với đôi mắt vẫn còn kinh hoàng cùng chút thẹn thùng của Chu Tử Thư, mở to hai mắt, không nói một lời, chỉ là không cách nào khống chế được mà nuốt xuống từng ngụm nước bọt.
Thân thể Chu Tử Thư cực nóng giống như bị thiêu đốt, thời điểm sắp vượt qua ranh giới, y đột nhiên nhớ tới cây trâm vẫn còn ở trên đầu mình. Trong lòng nổi lên một loại áy náy cùng tự trách trước nay chưa từng có, sau khi phát hiện ra những chuyện đã xảy ra cùng với Ôn Khách Hành là không thể ngăn cản nữa, tất cả những luân lý đạo đức của y sụp đổ trong một đêm. Y muốn kết thúc phần hoang đường này.
Ôn Khách Hành bị khiêu khích, khắc chế siết chặt nắm đấm, nhưng chỉ một giây thôi đã bị phá vỡ, chó con tìm được vị thịt nào có thể không xông tới.
"Không được." Câu này của Chu Tử Thư không biết là đang nói với Ôn Khách Hành hay nói với chính mình, cuống quít lắc đầu, cau mày, "Ta thế này, đối với nàng thật không công bằng."
"Ai?"
"...Người đưa ta cây trâm này, chính nàng lấy tính mạng của mình đổi cho ta."
Ôn Khách Hành bỗng nhiên trầm mặc thật lâu, hốc mắt run rẩy đỏ lên, mím môi cười yếu ớt, "A Nhứ ngốc, người đưa cho huynh cây trâm này chính là ta."
Ôn đại háo sắc này vì chút ham vui nhất thời mà nói lời mê sảng cũng không thèm nháp trước, cây trâm này đã ở trên người y tám trăm năm, Ôn Khách Hành cũng không phải là y, sao mà có thể sống được tới tám trăm tuổi.
"Ôn Khách Hành, những lời trong miệng ngươi đến cùng có câu nào là nói thật không hả."
"Lời ta nói chính là thật." Ôn Khánh Hành bắt lấy tay y để lên lồng ngực mình, "Ta yêu huynh, Chu Tử Thư, thiên chân vạn xác (chính xác 100%). Quả tim này, vì huynh mà đập."
Bịch bịch, chập trùng mạnh mẽ.
Chu Tử Thư bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn đảo loạn thần trí, ngoại trừ lẳng lặng cảm thụ nhịp tim, cũng không biết nên làm cái gì.
Ánh trăng mông lung chiếu xuống, bao phủ Chu Tử Thư, lúc này y quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Người này rõ ràng không làm gì cả, nhưng Ôn Khách Hành lại cảm thấy toàn thân Chu Tử Thư mỗi nơi mỗi chỗ kể cả từng lỗ chân lông cũng đều đang dụ hoặc mình.
Đến mức này, Ôn Khách Hành mà còn không lên, vậy thì là không được rồi.
Không, Ôn Khách Hành nhất định phải lên!
Ôn lão háo sắc cũng không nhịn được nữa, sói đói lập tức nhào tới.
Chu Tử Thư run lên, "Ôn Khách Hành, ngươi muốn làm gì?"
Ôn Khách Hành đè lên trên người Chu Tử Thư, nặng nề thở gấp, đối với bờ môi ướt át kiều diễm của lão bà nhà mình, kiên định trả lời: "Viên phòng!"
...
[Kịch nhỏ viên phòng]
Ôn: Lão bà cọ cọ, lão bà hun hun, lão bà ôm một cái ~
Chu:... Hôn có thể hôn, ôm cũng có thể ôm, nhưng bây giờ ngươi nằm sấp trên người ta là ý gì? Lăn xuống mau.
Ôn: Ta không xuống, ta muốn ở trên.
Chu: Không được, cút ngay xuống cho ta.
Ôn: Không muốn, người ta sợ đau mà.
Chu: Lăn-Xuống, không xuống thì không được cọ cọ nữa!
Ôn (khóc): A Nhứ à...
Chu: Ngươi...im miệng, đừng có mà khóc.
Ôn: Vậy ta muốn ở trên nha.
Chu Tử Thư từ bỏ phản kháng, nhân sinh không còn gì lưu luyến nằm thẳng tưng: Thực sự là...không còn cách nào với ngươi nữa cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro