Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Ở Tứ Quý Sơn Trang đợi đến khi vào thu, ba người mới lên đường tiến về Nam Cương.

Thân thể của Ôn Khách Hành vào thời tiết xuân hạ cũng không có trở ngại gì, nhưng đến mùa thu, gió lạnh thổi, hắn lại không thể chịu nổi, rất nhiều lần ho ra máu, nếu như không phải lần gần đây nhất bị Chu Tử Thư bắt gặp tại chỗ, sợ rằng hắn vẫn sẽ tiếp tục giấu giếm, tự mình chống đỡ ngày này qua ngày khác.

Trong khoảng thời gian đó hoàng thất Đại Lý còn tới quấy rối hai lần, nhưng đụng phải Kiếm Tiên Trường Minh Sơn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, cả hai lần đều bị đánh đến hoa rơi nước chảy. Một tới hai đi này làm cho thanh danh của Tứ Quý Sơn Trang được truyền ra ngoài, người trên giang hồ đều biết Trương Cảnh Hiên ôm đươc một cái đùi là thế ngoại cao nhân Chu Tử Thư, ngoài việc đến nhà bái phỏng, còn người đến quyên góp cũng nối liền không dứt. Đây là muốn đặt cửa sớm, cược cho Trương Cảnh Hiên và Tứ Quý Sơn Trang ngày sau có thể có một chỗ đứng trên giang hồ.

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư hiếm khi đạt được nhất trí cao nhất về vấn đề quyên góp này, Chu Tử Thư làm ăn mày mấy trăm năm nay, đối với việc đòi tiền này vốn đã quen thuộc, vậy nên có người tới Tứ Quý Sơn Trang quyên tiền, ngoại trừ Trương Cảnh Hiên cảm thấy không thoải mái ra, hai người còn lại hoàn toàn không để trong lòng, ai đến cũng đều không cự tuyệt.

Có nhiều tiền như vậy, trước tiên Ôn Khách Hành ở trong điền trang thuê thêm mấy người tạp dịch cùng nha hoàn, cái tên "nô tài" là hắn cuối cùng cũng được giải phóng hai tay.

Sau khi phân phó tạp dịch và nha hoàn trông nom việc nhà, một đoàn người liền an tâm đi tới Nam Cương.

Đại Lý rất gần Nam Cương, không tới bảy ngày, đã tới biên giới Nam Cương.

Nam Cương cách Trung Nguyên rất xa, tập tục cũng không hề giống nhau, mấy năm gần đây Hoàng Đế Trung Nguyên có ý nghĩ muốn thu phục Nam Man, cũng đã đánh mấy trận nhỏ. Cho nên người Nam Cương đối với người Trung Nguyên đều rất không thân thiện, nếu không có thanh đao kia của Trương Cảnh Hiên, bọn họ ở Nam Cương sợ là đã bị kéo ra ngoài cho cổ trùng ăn rồi.

Cầm thanh đao ngắn kia, ba người tìm được chỗ ở của Vu Vương Nam Cương, được tin của người dẫn đường, ba người mới vòng qua nhà chính đi vào chỗ ở của Vu Vương phía sau.

Người thần thần bí bí kia, cái người được gọi là thiên hạ vô song cổ thuật, làm cho người ta nghe tới thôi đã sợ mất mật Vu Vương Miêu Cương, giờ phút này đang ngồi xổm trên mặt đất chơi dế.

Vu Vương đại nhân quay lưng về phía bọn họ, cầm một cây que gỗ, nói với dế trong lỗ: "Lên đi, cắn nó. Sao mày lại vô dụng như vậy, Đại Thí Cổ (Mông Lớn), mày không được rồi!"

----------

Cái người Vu Vương Nam Cương miệng đầy ô ngôn uế ngữ này cùng với miêu cả trong mồm Trương Cảnh Hiên một chút cũng không hề giống nhau.

Ôn Khách Hành mặt không biểu tình nhìn Trương Cảnh Hiên: "Ôn nhuận như ngọc?"

Chu Tử Thư bổ thêm một đao, "Thiếu niên nhanh nhẹn?"

Trương Cảnh Hiên:...

Trương tiểu công tử tự mình thể nghiệm một màn tử nạn ngay tại hiện trường quy mô lớn, công tử như ngọc trong trí nhớ sao lại biến thành cái bộ dạng quỷ quái này, chẳng lẽ chỉ có hai năm không gặp, Vu Vương Nam Cương đã đổi người rồi sao?

Trương Cảnh Hiên xấu hổ ho hai tiếng, tiến lên phía trước muốn thăm dò, vỗ vỗ phía sau lưng hắn, "A Triệt?"

Vu Vương cũng không quay đầu lại, "Đừng phiền ta, đang bận lắm."

Trương Cảnh Hiên vẫn chấp nhất như cũ, "A Triệt, là ta."

Lần này, Vu Vương cuối cùng cũng phản ứng lại cậu, bỗng nhiên xoay người lại, "Có phiền không vậy, ai đem ngươi bỏ vào đây?"

Người này quay lại, cuối cùng Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cũng nhìn rõ tướng mạo của gã. Cái người Vu Vương Nam Cương này nhìn cũng rất được, làn da không tối đen như dân bản xứ, da thịt trắng gần như trong suốt, hốc mắt rất nhạt, trang trí ngay bên trên là đôi mắt phượng hắc bạch phân minh, thật sự là có loại khí tức thiếu niên dịu dàng.

Cho nên là về phương diện tướng mạo, Trương Cảnh Hiên cũng không có nói láo.

Nhưng cái người Nam Triệt này đối với Trương Cảnh Hiên không hề thân mật giống như trong miêu tả, xoay người một cái chớp mắt nhìn Trương Cảnh Hiên ánh mắt rõ ràng hết sức lạ lẫm, chờ một khắc giống như là đợi Trương Cảnh Hiên lên tiếng lấy lòng, gã trên dưới nhìn Trương tiểu công tử một hồi, ánh mắt rơi xuống thanh đao bên hông cậu, lúc này thần sắc mới hòa hoãn lại, "Là ngươi à."

"Là ta!" Trương Cảnh Hiên vui vẻ nhẩy cẫng lên không thể giấu được, một tay kéo tay áo Nam Triệt, kéo gã ta đến trước mặt nhân sâm tinh cùng đại thiện nhân, "Hai vị này, là tổ sư gia cùng tổ sư công, Chu Tử...Chu Nhứ, Ôn Khách Hành."

Nam Triệt vừa đi vừa lướt qua hai người này, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười không rõ nghĩa, trêu chọc nói: "Trương Cảnh Hiên, ngươi đánh chỗ nào tim được một đôi...kỳ nhân thế này?"

Ôn Khách Hành giật mình, nhưng lại nghe được Nam Triệt nói: "Ờ, tùy ý chọn phòng đi, cơm cũng ăn tự nhiên, nhưng nếu là bản đồ Huyết Diên thì không có đâu, về vấn đề thi cổ ta cũng không biết. Tự nhiên đi."

Lời này vừa nói ra, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư bốn mắt nhìn nhau. Gã còn quá trẻ tựa hồ đã ở Nam Cương rất lâu cũng không ra ngoài, nhưng đối với mục đích của bọn họ lại biết tường tận rõ ràng.

Vu Vương Nam Cương, quả là thú vị.

Chu Tử Thư lễ phép cười cười, "Chu mỗ không vội, còn nhiều thời gian, Vu Vương đừng nói như vậy."

Vu Vương cười lạnh một cái, không phản ứng lại y. Cúi đầu xuống ánh mắt khóa lên thanh đao trên người Trương Cảnh Hiên, "Lấy ra cho ta xem một chút."

Không nói thêm một lời gã lấy xuống con dao đặt ở trước mặt cẩn thận xem xét, lộ ra nụ cười ôn hòa khó thấy được, rất nhanh sau đó lắc đầu có phần tiếc nuối: "Đồ tốt, sao lại đưa cái này cho kẻ ngốc cơ chứ."

Dứt lời, Nam Triệt bỗng nhiên nắm chặt chuôi đao, lao về phía Ôn Khách Hành. Đột nhiên xuất hiện một đao khiến cho Lão Ôn không kịp phản ứng, trên tay bị rạch ra một vết rách.

Máu tươi nhuộm đỏ lưỡi đao, Chu Tử Thư vội vàng tiếng lên một bước chắn ở phía trước, chất vấn: "Ngươi làm cái gì?"

Nam Triệt không nhìn y, chỉ chăm chú quan sát vết máu uốn lượn trên lưỡi đao, đưa tay chà xát một chút ở giữa ngón trỏ và ngón cái vừa nhìn vừa tìm tòi. Cuối cùng mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, "Không làm gì, mang về nghiên cứu một chút."

Dùng sức đụng vào người Trương Cảnh Hiên, "Đao này tối nay sẽ trả lại cho ngươi, trước tiên ta đem máu này đi cất giữ đã." Tiếp theo xoay người, đi vào nhà.

Chu Tử Thư không thể hiểu nổi, cái tên Vu Vương này kỳ thật không hề có sát tâm đối với Ôn Khách Hành, chỉ muốn một chút máu, rồi lải nhà lải nhải.

Nhưng gã càng như vậy, Chu Tử Thư càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, đến Nam Cương có thể giải quyết rất nhiều nghi vấn trong lòng.

Thở dài, quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, "Không sao chứ?"

"Không sao, bị thương ngoài da thôi." Ngừng một lát, mở miệng nói, "A Nhứ, chúng ta trở về đi, cái tên Vu Vương Nam Cương này rất quái đản, ở đây cùng gã hao phí thời gian, còn không bằng huynh cùng ta sống ở Tứ Quý Sơn Trang hết quãng đời còn lại."

"Cuộc đời còn rất dài, điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống đến lúc đó." Ngước mắt nhìn theo bóng lưng Nam Triệt đã đi xa, "Trên người hắn nhất định có đồ vật cùng đáp án mà chúng ta cần."

Nam Triệt dường như nghe được Chu Tử Thư, chậm chậm chạp chạp phun ra một câu, "Lão bất tử. Người không sống. Thật sự là một đôi kỳ nhân, kỳ nhân!"

Bất tử là chỉ mình, còn không sống kia, là chỉ ai?

Trong lòng Chu Tử Thư hơi chút sửng sốt, gục đầu xuống nhìn qua vết thương trên tay Ôn Khách Hành, cắn răng thật chặt.

Đêm đến, đợi Ôn Khách Hành cùng với đồ đệ ngốc đã ngủ say, Chu Tử Thư mới trùm áo lên ra ngoài tìm Nam Triệt.

Cảnh đêm ở Nam Cương rất đẹp, cũng bởi đang vào thu, trời cao khí sảng vạn dặm không mây, thiên hà sáng chói trải dài trên bầu trời, bầu trời đầy sao, chẳng hiểu sao cái sự đẹp đẽ này lại đem đến cảm giác tịch mịch.

Ngoặt vào trong viện của Nam Triệt, đúng lúc nhìn thấy gã cũng chưa ngủ.

Trong viện có một gốc hoa quế, hoa nở vào mùa thu, mùi thơm tản ra khắp nơi, thấm vào ruột gan.

Nam Triệt ngồi trên bàn nhỏ bên cạnh gốc quế, trên bàn bày một bầu rượu, hai cái chén. Thanh đao lấy từ chỗ Cảnh Hiên đang đặt bên góc bàn, rơi vào dưới ánh trăng, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nương theo ánh trăng mỏng như cánh ve, chữ trên chuôi đao lúc này mới hiện ra - Toái Ngọc (Ngọc vỡ).

Hóa ra là thanh đao kia cũng có tên.

Giờ phút này Nam Triệt rất yên tĩnh, gã dưới cây quế dường như đã đổi người, ánh trăng phủ đầy trên thân mình, thiếu niên như ngọc, phiên nhược kinh hồng (thân thể nhẹ nhàng).

Chu Tử Thư dừng lại một chút, tự mình tiến lên, ngồi xuống đối diện gã.

Nam Triệt một chút kinh ngạc cũng không có, giống như là biết rõ y sẽ tới, đem thanh đao đẩy về phía y, "Này, ngươi đã tới rồi, vậy đem cái này trả lại cho Trương Cảnh Hiên đi."

Chu Tử Thư nhận lấy đao, đặt ngay ngắn ở trước mặt, chữ trên thân đao lúc ẩn lúc hiện, y vô thức nói ra, "Toái Ngọc. Dễ nghe dễ nghe, nhưng mà ý nghĩa không tốt lắm."

Nam Triệt khẽ giật mình, sắc mặt có chút khó coi, "Đưa lễ vật cho đồ đệ ngươi, ngươi còn chọn đông nhặt tây, người Trung Nguyên không lễ phép như vậy hả?"

"Cũng do Chu mỗ đường đột." Chu Tử Thư đem thanh đao bỏ vào trong ngực, thứ này chính là vật bảo đảm để giúp bọn họ suôn sẻ ở Nam Cương không gặp trở ngại gì, là phải cất giữ cẩn thận, nhìn một chút chén rượu trên bàn, không khách khí cầm lên, "Vu Vương sớm biết ta sẽ tới, liền vì tại hạ mà chuẩn bị rượu rồi? Đa tạ đa tạ."

Nam Triệt một tay chặn lại tay y, "Rượu này không phải chuẩn bị vì ngươi, bỏ xuống." Biểu cảm lạnh lẽo, "Muốn uống rượu thì đi lấy trong hầm rượu, rượu hoa quế này ngươi không có tư cách uống."

Vẻ mặt của hắn quá lạnh, Chu Tử Thư tự chuốc lấy xấu hổ, trả lại chén rượu kia, hậm hực nhún vai.

Thần sắc Nam Triệt lúc này mới hòa hoãn lại một chút, ngước mắt nhìn y, "Nói đi, tìm ta có việc gì?"

"Bản đồ Huyết Uyên, thi nhân ở thôn Mai Phô, cổ độc trên người Trương Cảnh Hiên."

Nam Triệt từ chối cho ý kiến nở nụ cười, nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng, "Không biết."

"Thật?"

"Giả đó." Nam Triệt nhanh chóng phủ nhận, "Nhưng dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi." Uống một ngụm rượu, có chút hứng thú mà nhìn y, "Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi chút chuyện khác."

Rượu kia hương thơm rất thuần, hẳn là được chôn dưới gốc quế đã lâu, Chu Tử Thư cắn môi, cũng không cảm kích, "Ta đối với những cái khác không có hứng thú."

"Ngươi có hứng thú." Nam Triệt cầm chén rượu lên lung lay trước mắt Chu Tử Thư, như đã tính trước nói ra ba chữ, "Ôn Khách Hành."

Gió đêm thổi rơi những cánh hoa màu sữa trên cây.

Theo gió bay xuống, rơi trên đầu vai Chu Tử Thư và Nam Triệt, thiếu niên cùng nam nhân, đều có dung mạo kinh diễm chúng sinh, giống nhau đều được tô điểm để trở nên ưu tú giữa thế gian.

Thanh lãnh xa cách, nhưng lại cũng không nhịn được muốn thân mật.

Chỉ là bên trong cái cảm giác muốn thân mật này, Nam Triệt cho người ta cảm giác người lạ chớ tới gần, mà Chu Tử Tư lại thêm một phần dục vọng tham lam muốn chiếm hữu.

Nam Triệt không tim không phổi ồn áo nháo loạn, bên ngoài nhìn như ánh nắng mùa hạ nhưng lại ẩn giấu rất nhiều lạnh lùng cùng bí mật. Đến tột cùng gã có lai lịch thế nào, không người nào được biết.

Chu Tử Thư không có công phu tìm kiếm bí mật của người khác, tâm tư đều bị ba chữ 'Ôn Khách Hành' gã vừa nói ra hấp dẫn, mất đi phong thái, bóp chặt cổ tay gã, "Hắn thế nào?"

Nam Triệt bị đau ngưng lông mày, Chu Tử Thư vội vàng buông tay gã.

Con ngươi Vu Vương đảo một vòng, chậm chạp mở miệng, "Ngươi trả lời ta trước một vấn đề, ngươi tìm Huyết Uyên là vì muốn cứu tính mạng của Ôn Khách Hành?"

"Đúng."

"Nếu như không cứu được?"

"Không cứu được..." Chu Tử Thư chưa hề nghĩ tới những điều này, gió thổi khiến hốc mắt của y đỏ cả lên, không biết qua bao lâu, y mới chậm rãi nức nở nói: "Nếu như không cứu được, cùng lắm thì ta lại trông giữ hắn mấy chục năm, trông hắn luân hồi chuyển thế, kiếp sau ta cùng hắn sẽ không tiếp tục xui xẻo như vậy nữa, sẽ không mắc phải căn bệnh nan y không thể hiểu nổi này nữa."

Nghe lời này, Nam Triệt bỗng nhiên ngửa bụng cười ha hả, cười tới mức không thể giải thích nổi, Chu Tử Thư không hiểu được ý của gã, nhưng trong lòng luôn luôn có loại dự cảm không tốt, liền không nhúc nhích gắt gao nhìn chằm chằm gã.

Nam Triệt cười xong, dùng sức xoa xoa khóe mắt vừa cười ra nước mắt, nói: "Chu Tử Thư ơi là Chu Tử Thư, ta muốn nói với ngươi chính là cái này."

"Ngươi cho rằng ngươi là lão bất tử Kiếm Tiên Trường Minh Sơn thì có thể đợi được hắn luân hồi, lại ở gần nhau sao?"

Chu Tử Thư? Vu Vương Nam Cương, sớm đã biết thân phận của mình, mất công đứa ngốc Trương Cảnh Hiên còn phải giấu giếm.

Nhưng gã vẫn làm cho người ta không thể hiểu thấu, Chu Tử Thư nắm tay thành quyền, "Ngươi có ý gì?"

"Ôn Khách Hành khác biệt hoàn toàn với người khác, linh hồn của hắn bị hỏng rồi, không có luân hồi."

"Một đời này, là một đời duy nhất của hắn."

"Một đời này khi chết đi rồi, cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Địa Ngục, ngàn năm vạn năm đời đời kiếp kiếp bị dày vò tại Quỷ Vực."

Một ngôi sao băng từ chân trời xẹt qua, bầu trời đêm như bị cắt đứt.

Chu Tử Thư có chút ngồi không vững, đầu ong lên một tiếng, toàn thân như rơi vào trong hầm băng lạnh lẽo.

Ôn Khách Hành, không có luân hồi không có chuyển thế.

AAA.

Hoang đường.

Cây trâm trên búi tóc chẳng hề báo trước rơi xuống, được Nam Triệt nhanh tay lẹ mắt đón được.

Vu Vương Nam Cương siết chặt cây trâm, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, "Chu công tử cẩn thận chút, cái này rơi xuống, mới thật sự là 'Ngọc vỡ'."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro