Chương 14
Thời điểm Ôn Khách Hành chạy về Nam viện Tứ Quý Sơn Trang, nghe được tiếng hô hoán hoảng hốt của Chu Tử Thư.
Mùi máu tươi càng lúc càng dày đặc, bên trong hơi nước mờ mịt hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng một người quỳ gối bên suối nước nóng, thấy không rõ tướng mạo cũng không nhìn thấy người kia đang làm gì.
"A Nhứ!" Ôn Khách Hành đi vào, nhìn thấy người quỳ dưới đất kia là Chu Tử Thư, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Lão Ôn." Hai tay Chu Tử Thư đầy máu quay đầu lại, gấp đến độ hai mắt đỏ lên: "Giúp ta một chút."
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỗn loạn, Ôn Khách Hành không chịu được trong lòng run lên.
Trước ngực Trương Cảnh Hiên có vết thương nhìn mà giật mình, máu đỏ thẫm ngay tại vị trí trái tim tuôn ra, cậu nhóc hôn mê ngã xuống bên ao nước nóng, nắm trong tay một thanh đao ngắn đầy máu.
Chu Tử Thư cả người luống cuống, hoang mang lo sợ nhấn lên miệng vết thương của Trương Cảnh Hiên, liều mạng muốn ngăn cản dòng máu kia tiếp tục chảy xuống.
Không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, Ôn Khách Hành vội vàng nhào tới, cấp tốc điểm mấy huyệt vị trên người Trương Cảnh Hiên, tạm thời kiềm chế máu tiếp tục chảy. Tiếp đó xé mở y phục của cậu, cẩn thận kiểm tra một chút.
Miệng dao kia cắm rất sâu, căn bản không phải vị trí khi cùng người khác đánh nhau, nhìn tư thế cầm dao của Trương Cảnh Hiên, đứa nhỏ này, là tự mình đâm mình! Nhắm vào trái tim mà đâm xuống, đứa nhóc này không phải điên thì cũng là đồ ngốc.
May mắn chính là, vết thương kia nhìn như đâm vào chính giữa trái tim, nhưng cái đứa nhóc xui xẻo này trái tim lại lệch trái so với người bình thường, một đao kia đâm xuống phía trái tim, nhưng lại cắm ở trên xương sườn, nên không đến mức bị lấy mạng.
Trong vòng một ngày, không phải bị đuổi giết trúng độc thì là tự mình hại mình, nhóc con này bây giờ vẫn còn hơi thở, thật sự là kỳ tích.
"A Nhứ, trong phòng nhỏ phía trước có hòm thuốc, bên trong còn có băng gạc sạch sẽ cùng thuốc, huynh giúp ta mang lại đây, trước tiên ta giúp nó xử lý vết thương."
Chu Tử Thư kinh ngạc nhẹ gật đầu, nhưng không có thêm động tác gì, vẫn như cũ lo lắng nhìn chằm chằm Trương Cảnh Hiên.
"Yên tâm, nó đâm lệch, không chết được."
Nhận được một câu khẳng định này, Chu Tử Thư mới từ trên mặt đất bò lên, cuống quít chạy về phía trước viện.
Y chỉ lung tung mặc vào một kiện áo trong, vớ giày cũng không đeo, đi chân đất giẫm lên nền đất lạnh buốt.
Ôn Khách Hành khẽ cau mày. A Nhứ nhà hắn, gặp chuyện thế này lẽ ra không nên hoảng hốt như vậy, những chuyện như điểm huyệt cầm máu kiểm tra vết thương hoàn toàn quên mất, căn bản không giống với phong cách xử lý mọi việc thường ngày của y. Tình hình trước mắt, ước chừng chỉ có một loại giải thích, đứa nhỏ Trương Cảnh Hiên này bị Lương Thần khống chế, thanh đao kia là dùng để giết Chu Tử Thư, nhưng bây giờ Trương Cảnh Hiên ngã trên mặt đất, tự mình làm mình bị thương. Nên có lẽ là cậu đã dùng ý thức của mình phản kháng lại khống chế của Lương Thần, sau đó thực sự không thể kiềm chế nổi nữa sợ làm tổn thương Chu Tử Thư, thế là tàn nhẫn đâm đao lên người mình. Ngay tại trái tim, bởi nghĩ rằng một đao mất mạng, sẽ không còn cơ hội tổn thương đến Chu Tử Thư.
A Nhứ nhà hắn nhất định đã nhìn thấy một màn này, kinh ngạc cùng tự trách trào lên trong tim, liền rối tung rối mù.
Y vẫn luôn như thế, tám trăm năm trước cũng là ở chỗ này, y đem cái chết của tám mươi mốt huynh đệ Tứ Quý Sơn Trang đều đặt hết lên người mình, hối hận cùng tự trách ép y đến vỡ tan, Ôn Khách Hành lại một lần nữa gặp bộ dáng yếu ớt kia của y.
Giống như lần này, y có thể vì người ngoài mà đánh cược tính mạng của mình, nhưng một ai đó mà vì y bị thương, y liền không chịu nổi.
Chu Tử Thư dịu dàng lại mạnh mẽ, là đem tất cả dịu dàng cùng mạnh mẽ để lại cho người khác, lưu lại cho chính mình một phần cố chấp cùng yếu ớt.
Thấy Chu Tử Thư đã tìm được hòm thuốc vội vàng chạy tới, bộ dáng hốt hoảng này làm cho Ôn Khách Hành có chút bất mãn, hắn nhận lấy hòm thuốc, dặn dò: "Đêm lạnh như nước, huynh đeo giày vào đi." Ngừng lại một chút, "Trương Cảnh Hiên nhà huynh đã có ta chiếu cố, nó mà chết huynh cứ để ta bồi mạng."
"Lão Ôn, ta không có ý đó." Chu Tử Thư không rõ Ôn Khách Hành uống nhầm thuốc gì rồi, nhìn gương mặt lạnh băng của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn mang giày vào, đem áo ngoài mặc lên.
Miệng vết thương của Trương Cảnh Hiên đã được xử lý xong, nhưng bởi vì cậu bị mất máu quá nhiều nên vẫn còn hôn mê, Chu Tử Thư bất an tiến tới: "Có cần ta đi nấu chút thuốc không?"
Ôn Khách Hành lắc đầu, "Không cần, đợi lát nữa ta đi."
Chu Tử Thư ngậm miệng, do dự một hồi, lúc này mới lên tiếng, "Nó...Vì sao đột nhiên lại thành như thế này?"
Một cơn gió thổi tới, thổi lên lục lạc bên hông Trương Cảnh Hiên. Tiếng vang này làm phân tán lực chú ý của Ôn Khách Hành, hắn một tay kéo lục lạc xuống, nắm ở trong tay vận công lắc lư một chút.
Chu Tử Thư nhướng mày, "Đây là?"
Sau đó, một con côn trùng toàn thân đen xì từ trong lục lạc rơi ra, hắc trùng tử lăn trên mặt đất hai vòng, ngọ nguậy thân thể tìm hướng của lục lạc để bò lên.
Ôn Khách Hành nhấc chân giẫm lên trên thân con côn trùng, ngay lập tức côn trùng kia biến thành một vũng máu. Ôn Khách Hành nhìn thấy vật kia bị giẫm nát nhưng vẫn chưa hết giận, nhìn đến cái lục lạc vẫn phát ra âm thanh kia, bóp nát.
Là cổ trùng.
Chu Tử Thư gật đầu, tập trung nghiêm túc nói: "Lại là Miêu Cương?"
"Miêu Cương?" Trương Cảnh Hiên tỉnh lại, ngủ mê ba ngày ba đêm, lúc nghe được suy đoán là người của Miêu Cương mê hoặc cậu, lập tức không bình tĩnh, dùng sức lắc lắc đầu: "Tuyệt đối không phải người của Miêu Cương."
"Làm sao ngươi lại khẳng định như vậy?" Chu Tử Thư cảm thấy phản ứng này có chút khác thường.
Trương Cảnh Hiên mặt đỏ lên, đáp lại: "Dù sao con cũng không tin là người Miêu Cương." Nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư, "Tổ sư gia, sao nói đến vu cổ mọi người liền kết luận là người Miêu cương, chẳng lẽ người bên ngoài không có chi thuật vu cổ sao?"
"Ta cũng chỉ đoán thôi, người Miêu Cương giỏi dùng cổ, người bình thường đều sẽ liên tưởng như thế, nhưng ngươi một mực bác bỏ, có nội tình gì sao?"
"Vâng." Trương Cảnh Hiên nhẹ gật đầu, "Con cùng với Vu Vương Miêu Cương có quen biết, hắn tặng con một con dao găm." Vừa nói vừa tìm kiếm một vòng, cuối cùng từ dưới gối sờ đến cây đao kia, "Chính là cái này, con đêm đó là dùng cái này đâm người, thứ này là tín vật của Vu Vương, người Miêu Cương nhất định không dám hạ cổ lên người con."
"Này, tiểu Trương Cảnh Hiên ngươi lại có mạch quan hệ với người lợi hại như thế nữa hả." Ôn Khách Hành từ cửa đi vào, bưng thuốc vừa nấu xong ngồi xuống, "Uống cái này đi."
Trương Cảnh Hiên bưng lấy bát, ực một cái uống cạn thuốc kia, lau miệng, lại tiếp tục nói: "Không phải là con vẫn muốn xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang sao, khi đó dựa theo tư liệu tổ tiên để lại đi chọn vị trí, cũng từng tới Nam Cương hỏi thăm. Con không cẩn thận đánh bậy đánh bạ lại tiến vào động Miêu Cương Vạn Cổ, nếu không phải Vu Vương đến cứu con, e là con đã sớm bị đống cổ trùng kia gặm đến một mảnh xương vụn cũng không còn."
"Về sau con ở lại Miêu Cương một đoạn thời gian, Miêu Cương Vu Vương gọi là A Triệt, là một công tử cực kỳ dịu dàng, chúng con mới quen đã thân, hắn tặng con đao, nói là đám người Miêu Cương nhìn thấy đao này sẽ không dám thương tổn con, nếu con gặp nạn, tộc nhân của bọn hắn nhìn thấy cũng chắc chắn sẽ đến cứu."
Trương Cảnh Hiên nói đến cái tên Vu Vương A Triệt này trong mắt đều có ánh sáng, còn sợ hai cái người bất tử này không tin, giơ lên hai đầu ngón tay tư thế kiên định chém đinh chặt sắt nói: "Hai người tin con đi, khẳng định chắc chắn không phải người Nam Cương."
Chu Tử Thư bên này còn chưa lên tiếng, cái miệng của Ôn Khách Hành đã không nhịn được, nín cười nói: "Tiểu Cảnh Hiên này, ngươi cứ như vậy mà tin vị Vu Vương A Triệt kia hả? Chậc chậc chậc, đao cũng tặng rồi...Nên không phải..."
Nghe xong lời này của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cùng Trương Cảnh Hiên liền hiểu.
Hắn thật sự là một ngày không ăn dưa trong lòng liền không thể chịu nổi.
Chiến thuật của Trương Cảnh Hiên là giả bộ ho khan hai tiếng, "Tổ sư công, con cùng với A Triệt là bạn tốt, không phải quan hệ giống người cùng tổ sư gia."
Cái tên Ôn Khách Hành này thích nam nhân, cho nên trong mắt hắn nhìn bất kỳ ai cũng cảm thấy không bình thường.
Chu Tử Thư trợn mắt nhìn Ôn Khách Hành, bất đắc dĩ hít một tiếng, đỡ lấy phía sau lưng Trương Cảnh Hiên để cậu nằm xuống nghỉ ngơi, "Ngươi đừng để ý đến tổ sư..." Cái chữ 'công' kia quả thực là không nói nên lời, lăn qua lộn lại một lúc sau mới phun ra một chữ "thúc", "Đức hạnh của hắn chỉ đến thế thôi."
Tổ sư thúc đối với xưng hô thế này dường như cũng không bài xích, lại có tâm tư cười nói nhẹ nhàng, "Trương Cảnh Hiên, ngươi nói rõ ràng ra một chút, ta cùng tổ sư gia của ngươi là quan hệ như thế nào?"
"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư gào thét.
Trương Cảnh Hiên ngược lại cực kỳ trung thực, ngoan ngoãn trả lời, "Cầm sắt hòa minh, kiêm điệp tình thâm.*"
(*Cầm sắt hòa minh, kiêm điệp tình thâm: đàn cầm và đàn sắt cùng reo vang, kiêm điệp tình thâm (Kiêm là loài chim chỉ có một mắt và một cánh, nên hai con chim lúc nào cũng phải bay cạnh nhau): Vợ chồng hòa hợp, tình cảm đậm sâu.)
Ôn Khách Hành thu quạt lại, mừng thầm, vỗ nhẹ một cái lên đầu Trương Cảnh Hiên, "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Ngược lại Chu Tử Thư nổi giận đến không ổn, tức giận quát lớn: "Ôn Khách Hành!" Tiếp đó giơ tay lên liền muốn làm một trận dạy chồng.
Ôn Khách Hành ôm đầu điên cuồng chạy trốn, vừa trốn vẫn không quên mồm mép hoan hỉ, "Phu nhân đêm nay chúng ta lập tức cùng nhau reo vang được chứ?"
"Ôn Khách Hành, ta thấy ngươi ngứa đòn rồi đấy!" Chu Tử Thư vừa thẹn lại vừa giận, đuổi theo Ôn Khách Hành chạy ra ngoài, cuối cùng chợt nhớ tới cái gì, thò đầu vào nhắc nhở, "Cảnh Hiên, đợi ngươi khỏe hoàn toàn, chúng ta cùng đi Nam Cương tìm Vu Vương kia." Lại rụt đầu về, "Ôn Khách Hành, ngươi đừng hòng chạy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro