Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13




Suối nước nóng trong Nam Viện hơi nước mờ mịt, từng đám sương mù lượn quanh.

Chu Tử Thư trúng kịch độc giờ phút này đã hôn mê bất tỉnh, cả người bởi vì cực lạnh mà run rẩy, luôn miệng nói mớ lung tung kêu "Lạnh", túm lấy Ôn Khách Hành giống như là người chết chìm bắt lấy một gốc cây cứu mạng không chịu buông tay, như con thú nhỏ chui vào trong ngực hắn.

Ôn Khách Hành nhíu mày, hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi cởi bỏ toàn bộ y phục của mình cùng Chu Tử Thư, dính sát vào y, bước từng bước, ôm y đi vào bên trong ao suối nước nóng.

Dưới tác dụng của suối nước ấm áp này, cuối cùng Chu Tử Thư cũng không còn khó chịu như lúc đầu. Nước chảy đập lên trên người, y ôm lấy Ôn Khách Hành bỗng nhiên nhíu mày, "Ngươi thật là mát nha."

Ôn Khách Hành bỗng nhiên trì trệ, nhanh chóng buông y ra, để một mình y ngồi ở đáy ao, mình thì lui về sau một chút, cẩn thận từng chút từng chút cách xa y mấy mét, vô thức nhìn một chút bàn tay tái nhợt của mình, im lặng cười khổ một tiếng.

Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước róc rách. Từng đợt nước nóng kia vỗ lên trên làn da bóng loáng của Chu Tử Thư, hơi nước bốc lên như lẻn vào trong tóc y, gặp lạnh lại biến thành bọt nước rơi xuống, ở trên da thịt tạo thành từng dòng nước nhỏ, thuận theo đường cổ, theo hình dáng hàm dưới mà chảy xuống. Da của y bởi vì hơi nóng mà hơi phiếm hồng, lão bà cởi sạch ngâm mình trong suối nước nóng thế này, kỳ thật là có một loại kiều diễm xuân sắc không cách nào nói thành lời. Ôn Khách Hành rất không hợp thời mà sinh ra một tia dục vọng mạnh mẽ. Ánh mắt của hắn không khống chế được mà hướng xuống phía dưới, rơi xuống nơi cấm địa thấp thoáng trong nước, hai cánh tay như không chịu nghe lời muốn ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh kia.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Ôn Khách Hành liền thanh tỉnh.

Hắn giống như bị bỏng mà rút tay trở về, sau đó gắt gao siết chặt nắm đấm.

Đệt. Đồ thô lỗ không biết xấu hổ.

Nhìn thấy Chu Tử Thư bị Ô Nam Tử kịch độc dày vò, thế mà hắn còn nghĩ tới mấy cái thứ tà ác kia, thật sự là không có mặt mũi. Dùng hết sức lắc lắc đầu, tựa hồ muốn lắc cho mấy thứ phế phẩm háo sắc kia rơi ra ngoài, hầu kết lăn một vòng, nuốt nước miếng một cái, chìm vào trong không gian yên tĩnh, chậm rãi đem chân khí tụ lại trên tay, tự mình cũng khoanh chân ngồi ở bên trong ao nước nóng. Tiếp theo một chưởng nhẹ nhàng hướng về phía trên lưng Chu Tử Thư, vận công giúp Chu Tử Thư bức độc.

Ô Nam Tử Độc này không giống bình thường, mặc dù A Nhứ nhà hắn có Lục Hợp Thần Công hộ thể, nhưng độc này muốn bức đi, cũng không phải chỉ một lát là có thể làm được. Lại nói bản thân Ôn Khách Hành cũng có thương tích trong người, vết thương lúc ở thôn Mai Phô kia cũng chưa khỏi hoàn toàn, lúc này đột nhiên lại muốn động một lượng lớn chân khí giúp Chu Tử Thư bức độc, việc này thật sự là cần một khoảng thời gian dài.

Nam viện của Tứ Quý Sơn Trang gần một rừng cây bụi lớn, tiếng gió rừng gào thét, tiếng gió thổi qua cành cây, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, hơn nửa đêm, quả thực có một chút quỷ dị dọa người.

Ôn Khách Hành không sợ quỷ, nhưng lúc này lại nghe được âm thanh như vậy khó tránh khỏi phân tâm, chỉ có thể tận lực phong bế ngũ giác của mình. Nghe không được nhìn không thấy, những thứ dọa người kia hoặc cả những tâm tư bẩn thỉu sẽ không xuất hiện lại nữa, mình có thể an tâm ổn định giúp Chu Tử Thư vượt qua cửa ải khó khăn này.

Không có ngũ giác, liền không biết thời gian trôi qua bao lâu. Cả người giống như bị mắc kẹt trong một sa mạc hoang vắng, vô biên vô ngần vô thanh vô tức*.

(*Vô biên vô ngần vô thanh vô tức: không giới hạn, mênh mang, không âm thanh không tiếng động)

Bỗng nhiên giữa lúc đó, trong biển cả mênh mông này, truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Chủ nhân.

[Đinh]

Một thứ gì đó nặng nề bị quăng xuống, đập trúng trái tim đang hỗn loạn của Ôn Khách Hành, in xuống một vết thương không thể nào chữa lành.

Chủ nhân.

Âm thanh quen thuộc này lại vang lên một lần nữa, Ôn Khách Hành mở choàng mắt.

Bên trong ao nước nóng sóng nước dập dờn, ánh trăng bị mây đen che kín. Chu Tử Thư vẫn còn hôn mê, nhưng cảm nhận được hô hấp của y dần dần ổn định lại, có nghĩa là đã tốt lên một chút.

Trở về hiện thực, Ôn Khách Hành cảm nhận được vừa rồi mồ hôi của mình chảy đầy trán.

A Tương.

Hai tiếng "Chủ nhân" kia Ôn Khách Hành nghe rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ Chu Tử Thư, để cho hắn phải để tâm, chính là muội muội một tay hắn nuôi nấng từ nhỏ này.

Thế nhưng A Tương đã sớm luân hồi, mình sao mà còn có thể gặp gỡ nàng.

Coi như gặp, cô nương ngốc kia làm sao có thể nhớ được chủ nhân không tốt này.

"Chủ nhân."

Bụi cây ở giữa nhẹ nhàng lung lay, một thân ảnh mày tím chợt lóe lên trước mắt Ôn Khách Hành, biến mất vào trong rừng cây đen nhánh.

Ôn Khách Hành giật mình, mặc dù lý trí nói với mình không thể nào là nàng, nhưng thời điểm nghe được tiếng gọi quen thuộc cùng màu y phục tím của nàng, hắn vẫn như mất đi tất cả suy nghĩ.

"A Tương!" Ôn Khách Hành gọi to một tiếng từ trong nước đứng lên, cuống quít mặc y phục, đuổi theo sắc tím kia.

***

Trương Cảnh Hiên không biết sao, một giấc ngủ này lại ngủ không an ổn, trong lòng luôn luôn hoang mang rối loạn.

Dải lụa ban ngày cậu nhặt được tiện tay ném lên trên móc áo, một trận gió phất phơ thổi qua, tiếng lục lạc bên trên dải lụa vang vọng.

Lục lạc nhẹ nhàng vang lên, trong đêm đen yên tĩnh biến ảo khôn lường.

Trương Cảnh Hiên bỗng nhiên mở lớn mắt, vén chăn lên, đem dải lụa kia thắt ở bên hông, tiếp theo thần sắc lạnh lùng đẩy cửa ra.

Con ngươi của cậu màu trắng, cả người không có một tia sinh khí. Đứng trước cửa ra vào một hồi mới cứng đờ xoay người, mặt hướng về phía Nam viện, mở bước chân, từng bước một đi về hướng suối nước nóng.

Đi một bước, tiếng lục lạc theo chấn động vang lên một tiếng.

Bên trong Nam viện một mình Chu Tử Thư ngồi trong ao nước nóng, Ô Nam Tử Độc đã lui không ít, nhưng y vẫn còn rất suy yếu, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Trương Cảnh Hiên đến gần, Chu Tử Thư không có một chút cảm giác, vẫn như cũng không nhúc nhích ngồi ở đằng xa.

Lục lạc đang vang lên, Trương Cảnh Hiên rút ra một cây dao găm, nhắm ngay phía sau Chu Tử Thư, muốn dùng sức đâm mạnh xuống.

[Tổ sư gia, nhanh tỉnh lại!]

Nội tâm Trương Cảnh Hiên bất lực hò hét, thế nhưng cậu làm thế nào cũng không thể khống chế nổi động tác trên người mình.

Đến tột cùng là làm sao vậy, vì sao lại như thế này, tổ sư công đâu? Tại sao người lại không ở đây, tiếp tục như vậy, mình sẽ giết tổ sư gia!

Không thể!

[Người nhanh tỉnh lại đi!]

Trương Cảnh Hiên liều mạng dùng ý chí của mình phản kháng lại hành vi thân thể, dao găm lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không có hạ xuống.

Trong rừng có gió thổi tới, lại một lần nữa thổi đến lục lạc trên dải lụa bên hông.

Đing --- Đing đing ---

Thân thể càng thêm không thể khống chế nổi, Trương Cảnh Hiên có loại dục vọng mãnh liệt muốn đâm xuống. Toàn thân như có ngàn vạn con kiến đang bò, chui vào mỗi một mạch máu cùng lỗ chân lông, gặm nuốt lấy huyết nhục cùng làn da của cậu, bên trong đau đớn cùng tự mình đau khổ, bên tai vẫn còn có thanh âm nữ nhân đang thì thào: Đâm xuống, đâm xuống rồi thì ngươi sẽ không còn thống khổ, ra tay đi!

Không thể! Không thể!

[Tổ sư gia, người mau tỉnh lại đi, con thật sự không thể khống chế nổi mình!]

Một ánh đao lạnh lẽo lướt qua, dao găm sắc bén đâm xuyên qua da thịt, phát ra âm thanh trầm đục.

Màu máu son nhiễm xuống ao nước nóng, bị nước hòa tan nhạt dần, lại thuận theo lối ra chảy ra ngoài.

Phía sau núi trong rừng cây âm u mịt mù, cành lá quá um tùm, chỉ có ánh trăng thưa thớt rọi xuống, chiếu sáng một vùng nho nhỏ.

A Tương đưa lưng về phía Ôn Khánh Hành đang đứng dưới ánh trăng, Ôn Khách Hành chỉ cần hơi vươn tay liền có thể chạm đến nàng.

Khoảng cách gần như vậy lại làm hắn luống cuống, chờ mong cùng sợ hãi đan xen, lập tức trở thành tâm tình thấp thỏm.

"A Tương." Cuối cùng, hắn thăm dò mà mở miệng gọi.

A Tương không có nửa khắc do dự quay lại, trên người mang theo tiếng chuông nhỏ đinh đinh đang đang.

"Chủ nhân!" Tiểu nha đầu vẫn nhảy nhót giống như trước đây, hai cái từ bình thường này từ trong miệng nàng gọi ra, lại vô cùng êm tai.

Mấy trăm năm, từ trận đánh ở Quỷ Cốc hắn vẫn chưa từng gặp qua nha đầu này, dù là chết rồi, trên cầu Nại Hà hắn cũng chưa từng gặp lại nàng. Cuộc trùng phùng vượt qua mấy trăm năm này như thể là một cái rãnh trời to lớn.

A Tương cười sáng rỡ, nghiêng đầu bước về phía hắn, "Chủ nhân."

Hốc mắt Ôn Khách Hành đỏ lên, khẽ vuốt cằm, cười cười, "Ngươi làm sao...lại ở đây?"

"Nhớ người, liền tới." Tiểu A Tương níu y phục hắn, "Chủ nhân, ta đói, chúng ta đi bắt thỏ ăn đi."

Ôn Khách Hành nghĩ muốn đáp lời, nhưng thời điểm cúi đầu thấy được rõ ràng cổ tay nhỏ gầy của nàng, thoáng ngẩn người. Ôn Đại thiện nhân cuối cùng cũng đã nhận ra không thích hợp, nhanh chóng giữ lại tay trái của nàng, hỏi: "Dây đỏ của ngươi đâu?"

"Cái dây đỏ gì?"

Câu trả lời này của A Tương rất tệ, Ôn Khành Hành chăm chú nhìn tròng mắt của nàng, tiểu nha đầu thế nhưng không có một chút né tránh, ngược lại là cong lên khóe môi, cười quỷ dị.

"Là ngươi?!" Ôn Khách Hành trợn mắt tròn xoe, cây quạt trong tay văng ra ngoài, tìm thẳng tới cổ của người bên cạnh.

Nữ nhân nháy mắt hai lần, hướng về phía sau ngửa mặt lên, tránh quạt của hắn, tiếp theo rút lui về phía sau, tự hồ như ảo ảnh đã biến mất.

Qua không đến một khắc, sắc tím liền tan biến, trong sương khói chui ra một thân ảnh đỏ tươi, nữ nhân trên mắt cá chân treo một chiếc lục lạc vang vọng. Nàng cười một tiếng nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, nhảy lên một cành cây cách đó không xa, nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống.

"Ôn Khách Hành, biệt lai vô dạng*."

(**Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc "Bạn vẫn khỏe từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại" hoặc "lâu rồi không gặp".)

Nữ nhân kia toàn thân tái nhợt, mặt mày như vẽ, đẹp thì đẹp vậy, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ, giống như yêu không phải người, lại giống như ma không phải thần.

Toàn thân tà khí.

Ôn Khách Hành nhận ra nàng, âm hồn bất tán không phải lương nhân, hắn nghiến răng đến kẽo kẹt rung động, nắm chặt nắm đấm: "Lại là ngươi?!"

Nữ nhân cười khanh khách, lông mày nhướn lên, trêu đùa nói: "Ngươi nhớ ta rồi hả?" Tiện tay ném ra một chiếc khăn, ôm cánh tay vẻ mặt xem kịch vui chăm chú nhìn chiếc khăn tay màu hồng lượn đến trong tay Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành bắt lấy vật kia, nghi hoặc liếc qua.

Một góc khăn thêu chữ "Diệu" tỉ mỉ.

Con ngươi Ôn Khách Hành run lên, đối mặt với nữ nhân áo đỏ đang ngồi trên cành cây.

Thứ này là của Tô Cửu Diệu, biểu muội tùy tiện kia không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải kẻ có tội ác tày trời. Nàng đã có thể đưa tới chiếc khăn này, tình cảnh của cô nương kia cũng là lành ít dữ nhiều.

Nữ nhân đoán được tâm tư của Ôn Khách Hành, che mặt khẽ cười, mở miệng nói trước: "Không cần cảm ơn."

Ôn Khách Hành ném khăn tay đi, ánh mắt nhìn nữ nhân áo đỏ như muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Lương Thần, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lương Thần miễn cưỡng vẩy vẩy tay áo, đột nhiên nghiêm túc nhìn hắn, thu lại khí tức lỗ mãng, nghiêm túc trả lời: "Ngươi nói xem?"

Gió lạnh gào thét thổi qua, mang theo hơi nóng ẩm ướt cùng mùi máu tanh từ suối nước nóng đập vào mặt.

Ôn Khách Hành nhanh chóng lấy lại tinh thần.

A Nhứ!

Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi. Nàng dẫn hắn ra ngoài, để lại một mình Chu Tử Thư đang hôn mê ở nơi đó...

Ôn Khách Hành bực bội tự trách chính mình, trái tim co quắt như sắp chảy máu.

Lương Thần cười tươi như hoa, tiếng cười kia mang theo khí lạnh mùa xuân. Ôn Khách Hành không rảnh tiếp tục dây dưa cùng nàng, quay người lần theo mùi máu tanh chạy như bay.

Tiếng cười nữ nhân theo gió tiêu tán, chỉ nghe tiếng vang thanh âm của nàng từ trong núi rừng:

"Ôn Khách Hành, trận này ta đánh cược ngươi nhất định thua!" Lời nói phiêu tán, cuối cùng là một lời oán thán thì thầm: "Ta ở Địa Ngục chờ ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro