Chương 12
Nghe thấy đứa nhỏ ngốc Trương Cảnh Hiên này còn nói mình quen biết người Nam cương, Chu Tử Thư nhìn cậu thuận mắt hơn rất nhiều, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp ứng yêu cầu cùng nhau trở về Tứ Quý Sơn Trang ngồi một chút của cậu.
Đi đường lâu như vậy, lại còn đánh nhau một trận, y còn nuốt vào một chút độc, tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng vẫn tốt hơn. Lại nói, y đối với việc xây dựng lại Tứ Quý Sơn Trang của Trương Cảnh Hiên không hiểu sao cũng có chút hứng thú, thế là nhẹ gật đầu, ra vẻ kiêu căng khổ sở nói: "Được rồi, trời đã không còn sớm, xác thực không nên đi nữa."
Ôn Khách Hành hai mắt tỏa sáng, một tay kéo y vào trong ngực mình, "A Nhứ ơi A Nhứ à, ta nghĩ nếu không chúng ta không đi tìm Huyết Diên kia nữa, cùng Cảnh Hiên tới Tứ Quý Sơn Trang dưỡng lão đi."
Chu Tử Thư kéo Trương Cảnh Hiên lên lưng ngựa, liếc qua Ôn Khách Hành: "Ta chính là lão thật, nhưng ngươi vẫn còn là thanh niên."
Ôn Khách Hành nghe lời này, vội vàng không cần mặt mũi nữa giải thích: "Ta cũng già, thật đấy!"
Nói phét không chớp mắt Ôn thiếu gia mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, Chu Tử Thư phát cáu, cưỡi lên lưng ngựa ngồi ở sau lưng Trương Cảnh Hiên, hung hăng trừng mắt liếc cái người lão Ôn không cần mặt mũi kia, "Chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói tiếp."
Ánh mắt này quá sắc bén, lão bà quản nghiêm Ôn tiểu thiếu gia không tự giác nuốt nước miếng, xấu hổ cười cười, rụt cổ một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Phu nhân nói gì cũng đúng."
..........
Trương Cảnh Hiên nâng đầu lên, bát quái nói: "Tổ sư gia, tình cảm của người và tổ sư công thật tốt."
Chu Tử Thư: ...
"Hai ngươi câm miệng lại cho ta." Thở phì phì vỗ vỗ mông ngựa, "Đi."
Đến tòa nhà trước mặt, Chu Tử Thư mới biết được là mình chủ quan.
Tiểu Cảnh Hiên cầm tiền trong nhà để xây lại là xây một cái trang tử lớn đến như vậy, ở Đại Lý này hoa nở khắp nơi cũng thật đẹp mắt, nhưng tòa nhà này giống như là vừa bị người cướp qua, đồ vật bị ném loạn thất bát tao, ngay cả khối bảng hiệu cũng bị lệch, lung lay sắp đổ, giống như bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Cảnh Hiên...Đêm hôm qua gió to đến thế nào, mà cái Tứ Quý Sơn Trang này sao lại bị ngươi giày xéo thành dạng này rồi?" Ôn Khách Hành cũng nhìn không được, một quạt đập lên trên đầu Trương Cảnh Hiên, phàn nàn nói.
Chu Tử Thư thở dài một hơi, biểu thị đồng ý.
Trương Cảnh Hiên miệng méo xệch, nhỏ giọng nói: "Tiền từ trong nhà con mang tới khó khăn lắm mới đủ để xây một cái trang tử thế này, con cũng không còn một phân tiền nào để mời nha hoàn đến dọn dẹp..." Ngượng ngùng xoa xoa tay, "Võ công của con lại thấp, trước đó vài ngày có phát thiệp trong giang hồ, nói là Tứ Quý Sơn Trang nhận người, nhưng không ai nguyện ý đến cả. Con con con từ nhỏ cũng chưa từng làm qua, cho nên trang tử có chút lộn xộn." Bỗng nhiên chắp hai ngón tay chỉ thẳng lên trời, chân thành nói: "Nhưng con thề, biến thành dạng này thật sự không phải bởi vì con lười đâu, mà là do trước đó vài ngày người của hoàng thất Đại Lý tìm đến gây phiền phức, nhất định bắt con phải giao ra cái gọi là Lục Hợp Tâm Pháp, chúng con đánh một trận, lúc này mới làm cho nhà bị biến thành như vậy."
Lông mày Ôn Khách Hành xoắn vặn, "Tứ Quý Sơn Trang đã thành cái dạng này, thế thì cũng không được nghỉ ngơi nữa." Quay đầu nhìn chằm chằm Trương Cảnh Hiên.
Trương Cảnh Hiên nuốt nước miếng một cái, cuống quít lắc đầu, "Con sẽ không dọn dẹp đâu."
Ôn Khách Hành quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Tử Thư.
Lão nhân sâm tinh che lấy lồng ngực mình, làm ra vẻ nói: "Vừa nuốt một ngụm máu độc vào người, ai da, ta không thoải mái lắm." Nói xong cả người nghiêng nghiêng đổ về hướng Trương Cảnh Hiên.
Trương Cảnh Hiên vội vàng đỡ lấy y, khoa trương kêu to: "Tổ sư gia, tổ sư gia người không sao chứ?"
Hai sư đồ nhà này, thật sự là...
Ôn Khách Hành có lửa muốn phát, ôm cánh tay tức giận bất bình nói: "Được, lại dùng tình cảm lừa ta tới làm nô tài!"
Chu Tử Thư lặng lẽ mở ra một con mắt, nhỏ giọng nói với Trương Cảnh Hiên: "Đi vào nhanh đi, đợi lát nữa hắn đổi ý thì cũng không biết phải làm sao cho phải!"
Trương Cảnh Hiên nhẹ gật đầu, dìu Chu Tử Thư bước vào đại môn trang tử.
Tám trăm năm, gặp gỡ hậu nhân Trương gia quả nhiên vẫn là không đáng tin cậy.
Ôn Khách Hành thở dài lắc đầu nhẹ đến không thể nghe được, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, Ôn Khách Hành hắng giọng hô lên sau bóng lưng hai người kia: "Trương Cảnh Hiên, ngươi mua thức ăn không, đợi chút nữa ta dọn dẹp xong ngươi cùng A Nhứ nhà ta đói bụng thì ăn cái gì?"
Trương Cảnh Hiên cũng không quay đầu lại trả lời: "Hậu viện con có nuôi gà, trong hồ nước còn có cá, chính là cùng Đoạn Trường Phong đánh một trận, sợ là chuồng gà bị hỏng rồi, tổ sư công nếu muốn làm gà, chỉ có thể lên núi bắt."
Làm cái đầu gà nhà ngươi!
Ôn Khách Hành lần này có thể hiểu rõ được bất mãn của Chu Tử Thư bởi những lời nói của Trương Cảnh Hiên, thật sự là một đứa nhỏ không nên mở miệng ra, nói cũng như không nói.
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, Ôn Khách Hành cứ thế đè ép một bụng cáu kỉnh của mình vén tay áo lên đi làm việc.
Thật sự là thiên đạo luân hồi, thương thiên...thương thiên chưa từng bỏ qua cho hắn.
Thôi đi.
Nhìn bóng lưng của cặp sư đồ kia, Ôn Khách Hành sinh ra một loại cảm giác giật mình cách cả một thế hệ, tám trăm năm còn có thể trở lại Tứ Quý Sơn Trang này, gặp gỡ một đứa nhỏ ngốc giống như Thành Lĩnh, còn có thể bị sư đồ nhà này kẻ xướng người họa lừa bịp một trận, chịu dày vò cả trăm năm, cũng coi như đáng giá.
Lúc muốn ăn cơm tối, tổ sư đồ hai người kia không hẹn mà cùng từ trong phòng đi ra, ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ được ăn.
Ôn Khách Hành liếc qua hai ngươi này, bất đắc dĩ lại mở miệng, "Hai người tự mình xới cơm đi, trong bếp vẫn còn canh gà, ta đi bưng tới."
Trương Cảnh Hiên nhanh chóng đáp lời, xới cơm đưa đến trước mặt Chu Tử Thư: "Tổ sư gia, ăn cơm thôi."
Cái bàn cách quá xa, cậu nhóc phải hơi đứng lên mới có thể đẩy được bát cơm đến trước mặt Chu Tử Thư, thời điểm đứng dậy bên hông có một cái túi lưới treo đụng vào góc bàn, dường như bên trong túi lưới có một chiếc lục lạc nhỏ đang phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chu Tử Thư hiếu kì nhìn sang, "Cái này là gì?"
"Tổ sư gia, người nói cái này?" Trương Cảnh Hiên kéo cái lục lạc nhỏ kia lên, "Lúc dọn phòng con mới nhặt được, hẳn là nó do Đoạn Trường Phong đánh rơi lúc đánh nhau."
Chu Tử Thư gắp một đũa mộc nhĩ, vừa ăn bên cạnh vừa nói: "Trách không được nhìn không giống đồ của người Trung Nguyên." Ngừng lại một chút, nhắc nhở nói, "Ôn Khách Hành sợ là không thích mấy thứ đồ chơi không rõ lai lịch này, ngươi cất về cẩn thận, chớ để hắn nhìn thấy."
Trương Cảnh Hiên a một tiếng, nhanh chóng đem dải lụa nhét vào trong quần áo, "Vậy con giấu kỹ, không cho tổ sư công phát hiện."
"Được rồi, ăn cơm đi."
[Đing---]
Trong phòng bếp canh gà bốc hơi nóng sôi sùng sục, Ôn Khách Hành cẩn thận múc canh ra, dường như vừa rồi nghe được một tiếng lục lạc rất nhỏ.
Hắn cứng đờ một khắc, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe nhưng lại không nghe thấy gì nữa.
Lão Ôn nhíu nhíu mày, thầm nghĩ là hôm nay bận rộn lâu như vậy chỉ sợ là mệt mỏi, tám phần là nghe nhầm rồi.
Trong nồi canh gà một màu vàng ươm, nhìn qua chính là màu sắc không hề tệ, Ôn thiếu gia nóng lòng muốn cho vợ mình thử món này, huyễn âm vừa rồi cũng đã không còn để ở trong lòng, bưng nồi nước nóng kia vội vàng đi về phía bàn ăn.
Tám trăm năm sau, Chu Tử Thư lần đầu cảm thấy ăn cơm có thể ăn đến thoải mái như thế. Trước đây ít năm y làm ăn mày, luôn muốn đổi được vài ngụm rượu, không ăn cơm y cũng không chết được, nên cũng chẳng để ý, bây giờ ăn cơm Ôn Khách Hành nấu, y đột nhiên cảm giác được cuộc sống trước kia của mình sống vô nghĩa rồi, đồ ăn thơm như vậy, làm sao lại cứ chỉ cố lấy rượu uống thôi?
Hai sư đồ chỉ chốc lát đã ăn sạch mấy đĩa đồ ăn, Trương Cảnh Hiên bị giày vò mấy đêm cũng đã mệt mỏi, ăn cơm xong hai cái mí mắt liền muốn chụm lại đánh nhau, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư để cho cậu nhóc nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, loại chuyện rửa chén dọn dẹp này...lại rơi xuống trên đầu nô tài không công Ôn Khách Hành.
Cuộc sống quả không dễ dàng, lão Ôn thở dài.
Ôn Khách Hành còn có thể có cách nào khác nữa, hắn không nỡ để Chu Tử Thư làm chút xíu việc gì, ánh trăng đẹp đẽ nhường ấy, hắn chỉ có thể đau khổ dọn dẹp lại đống bừa bộn trên bàn.
Trên bàn cơm, Chu Tử Thư uống một ít rượu. Tửu sắc đương nồng, trăng sáng sao thưa, ánh trăng mỏng như cánh ve từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng ấm áp khắp phòng.
Lại nhìn Ôn Khách Hành trước mắt, ánh sáng chiếu lên một bên mặt, ánh trăng như đang đẽo ra từng đường nét gương mặt hắn, một đao gọt lên gương mặt tinh xảo lại hiện ra mấy phần dịu dàng, Chu Tử Thư nhìn hơi chút ngây dại, híp mắt nửa tỉnh nửa say mở miệng, "Lão Ôn."
Động tác đang lau bàn của Lão Ôn dừng lại, nhếch miệng lên thành một đường cong cong, "Làm gì vậy?"
"Lão Ôn."
"Ừm."
"Lão Ôn."
"Nào!" Ôn Khách Hành vứt bỏ khăn lau, ngồi xuống bên cạnh y, "A Nhứ, huynh gọi ta làm gì vậy?"
"Không làm gì." Lão nhân sâm tinh vô thức xích lại gần Ôn Khách Hành, gối đầu lên vai hắn, "Chính là muốn gọi ngươi. Ta đột nhiêm cảm thấy, mỗi ngày trôi qua, có người để cho ta gọi tên như vậy, thật tốt." Hít sâu một hơi, tựa hồ như là mê luyến mùi hương trên người Ôn Khách Hành, nhàn nhạt cười cười, lại gọi thêm một tiếng, "Lão Ôn."
Thời gian thay đổi, luân hồi nghịch chuyển. Trong nháy mắt đó ký ức cùng thực tại hỗn loạn đan xen. Ngũ vị tạp trần, đôi mắt Ôn Khách Hành khô khốc, dựa đầu tới gần y, thanh âm mang theo hơi ấm đáp lại, "Ta đây."
Chu Tử Thư thỏa mãn nhắm mắt lại, muốn cứ thế gối đầu lên vai hắn ngủ thật say.
Thế nhưng là không biết thế nào, y đột nhiên cảm giác ngực bị xiết chặt, lạnh lẽo từ đầu ngón tay tức khắc truyền khắp toàn bộ thân thể, lục phủ ngũ tạng đảo lộn khó chịu như thể dời sông lấp biển, sau đó yết hầu lờ lợ, không chút dấu hiệu ọe ra một ngụm máu đen.
Ôn Khách Hành cảm thấy bả vai ẩm ướt lại lành lạnh, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện lão bà thổ huyết, bờ môi bị nhuộm máu đen tựa ở trên vai hắn hôn mê.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành hoảng hốt đánh thức y.
Chu Tử Thư dùng sức mở to mắt, sau đó cảm thấy không ổn, cau mày cười khổ nói: "Sao ta lại thổ huyết rồi?"
"Đừng nhúc nhích." Ôn Khách Hành ôm y vào trong ngực mình, cẩn thận nhìn y, vẻ mặt đều trở lên vô cùng nghiêm túc, "Huynh trúng Ô Nam Tử Độc? Sao có thể?"
Chu Tử Thư sờ khóe miệng mình, đem máu vừa phun ra đến trước mắt xem xét, kinh ngạc cười một tiếng, "Ta...Trúng độc?" Thờ ơ lắc đầu, "Không sao cả, nhiều lắm là ta khó chịu một chút thôi, sau khi bức độc ra là sẽ khỏe lại."
Nhìn bộ dáng này của y, có vẻ như y đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, Ôn Khách Hành trầm mặc một hồi lâu, nghĩ muốn quở trách y vài câu, nhưng lời nói lại kẹt trong cổ họng, chỉ đỡ y dậy, một tay ôm ngang y lên, "Ta giúp huynh bức độc ra."
Sau khi trúng độc Chu Tử Thư vô cùng nhu thuận, cũng không mắng Ôn Khách Hành, yên lặng nắm lấy y phục hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đưa ta tới đâu?"
"Lúc ta dọn dẹp trang tử phát hiện phía nam viện có một suối nước nóng thiên nhiên, trúng Ô Nam Tử Độc toàn thân sẽ phát lạnh, đến đó ngâm, huynh sẽ dễ chịu hơn một chút."
Nghe xong lời này, lão nhân sâm tinh nhắm mắt lại lầm bầm, "Trúng độc thật tốt, còn lời được một lần ngâm suối nước nóng." Thần trí tựa hồ có chút mơ hồ, tựa vào trong ngực Ôn Khách Hành, "Tám trăm năm, lần đầu tiên có người để dựa vào, cảm giác này không tệ."
"Lão Ôn này."
"Ừm."
"Ta đã từng luôn chỉ có một mình lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, chuyện bị thương vẫn luôn thường xảy ra. Nhưng mà Chu Tử Thư ta là ai cơ chứ, là Kiếm Tiên Trường Minh Sơn, là thần thoại võ lâm, bị thương cũng chỉ có thể tự mình kiên trì, căng cứng nhiều năm như vậy, ta cũng sẽ mệt." Bất động thanh sắc vòng tay qua eo Ôn Khách Hành, "Ngươi nói xem cô nương không may đưa cho ta cây trâm khi còn tại thế, lúc đó ta có phải tự mình mang vác mọi thứ không? Có đôi khi ta cũng nhớ đến nàng, tự hỏi có phải tám trăm năm này nàng đang chờ ta ở Địa Phủ luân hồi hay không?" Trên người càng thêm rét lạnh, thần trí cũng càng lúc càng không rõ ràng, miệng cười khổ mà nước mắt lăn dài, "Kỳ thật ta cảm thấy mình không xứng, không xứng để nàng phải dùng tính mạng của mình đổi cho ta quãng thời gian vô nghĩa này, cô nương ngốc, đồ ngốc."
Dứt lời, Chu Tử Thư ngất đi dưới tác dụng của kịch độc.
Ôn Khách Hành ôm lấy thân thể đang run rẩy của y, qua hồi lâu mới nhìn khuôn mặt kia, nhẹ giọng nói: "Ta làm sao cam lòng luân hồi, tám trăm năm ở Địa Ngục dày vò, có huynh cả đời này nhớ mong, ta không bao giờ hối hận."
"Chỉ là xin lỗi huynh, không đến sớm hơn một chút, để cho huynh phải mệt mỏi rồi."
"Nhưng mà A Nhứ huynh yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không rời xa huynh nửa bước."
.
.
.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi, một năm gặp gỡ Tuấn Triết vậy mà đã trôi qua rồi, mong rằng năm mới đến sẽ thật nhiều những tin tốt lành 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro