Chương 10
Cốc Vũ* hôm đó, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành lên đường tiến về phía Nam Cương.
(*Cốc Vũ: Tiết Cốc vũ là một trong 24 tiết khí theo nông lịch. Cốc vũ là tiết khí thứ 6 trong năm, 'cốc' có nghĩa là hạt ngũ cốc nói chung, 'vũ' nghĩa là mưa, cốc vũ là mưa rào, mưa nặng hạt như những hạt ngũ cốc. Theo lịch tiết khí thì Tiết Cốc Vũ bắt đầu từ ngày 20 hoặc 21 tháng 4 và kết thúc vào ngày 5-5 dương lịch.)
Ôn phu nhân khóc đến lê hoa đái vũ, nhưng ở trên người bà Chu Tử Thư không cảm giác được một chút cảm giác bi thương nào, ngược lại là Ôn Nhược Phong, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Chu Tử Thư lại thấy được ông không nỡ.
Dường như từ lúc Tô Cửu Diệu được gả đến Tiền gia, cảm giác của Ôn phu nhân đối với Ôn Khách Hành đã bắt đầu không đúng. Hóa ra là có một cô cháu gái ruột dự bị gả cho Ôn Khách Hành, bây giờ tâm nguyện thất bại, Ôn phu nhân đối với nhi tử không có quan hệ máu mủ này thành tùy ý, cũng chẳng có bao nhiêu thật tâm.
Cũng may Ôn Khách Hành không thèm để ý đến những điều này, nghĩ đến việc cùng Chu Tử Thư du sơn ngoạn thủy, à không đúng, là đi tìm thầy y hỏi thuốc, hắn liền vui vẻ, trong lòng ngập tràn chờ mong, một đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm trên lưng ngựa lão bà nhà mình, cười đến mức thiếu điều chảy nước miếng rơi đầy trên mặt đất.
Chu Tử Thư nhìn bộ dạng này của hắn mà run rẩy một hồi lâu, bất đắc dĩ liếc mắt, "Ta đi là được rồi, ngươi còn đi cùng ta làm cái gì, ta còn có thể chạy đi đâu hay sao?"
"Ta đương nhiên không sợ huynh chạy, tín vật đính ước huynh cũng cầm rồi, huynh không có vô lại như vậy đâu." Liếc qua trâm ngọc trên đầu Chu Tử Thư, "Ta ý là ta sợ huynh không ở bên cạnh ta thì bệnh tình của ta sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó không đợi được huynh tìm đến cái gì mà tuyệt thế trân bảo Huyết Uyên về cứu vi phu ta mà ta đã đi mất rồi, mệt nhọc huynh uổng công khổ cực một chuyến còn trở thành quả phụ, đến lúc đó còn không phải là ta có lỗi với huynh à."
Vấn đề liên quan đến cây trâm Chu Tử Thư lười cãi nhau với hắn, nghe mấy cái lời ngụy biện này của Ôn Khách Hành đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, hít sâu một tiếng, vẫn là tùy hắn.
Yến Nhi lau đôi mắt sưng đỏ, ở bên cạnh ngựa của Ôn Khách Hành như một bà mẹ trẻ dặn dò rất nhiều, lại chạy vài bước nhỏ đến bên cạnh Chu Tử Thư, giọng nói không có một chút lực uy hiếp nào: "Thiếu phu nhân, người nhất định phải chiếu cố tốt thiếu gia nhà chúng ta, nếu thiếu gia thật...thật...khi đó Yến Nhi ta liền..."
"Ngươi liền làm sao?" Chu Tử Thư nhìn bộ dáng này của nàng, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Ta liền..." Yến Nhi siết chặt nắm đấm, nước mắt trong hốc mắt lại đảo quanh, nghĩ một hồi lâu mặt đỏ lên, cuối cùng lại là nói một câu, "Ta liền mỗi ngày đều trộn nước vào rượu người uống!"
Chu Tử Thư sững sờ, ngay sau đó phì cười.
Vốn cho rằng nàng muốn nói ra cái gì đó ác độc để nguyền rủa mình, nhưng ấp úng cân nhắc lâu như vậy, nàng chỉ nói muốn trộn nước vào rượu. Chẳng biết tại sao, nhìn bộ dạng này của Yến Nhi, Chu Tử Thư lại bất giác quay đầu nhìn chăm chú Ôn Khách Hành.
Cái người gọi là phu quân này, người mà ngay cả việc đường đường chính chính bái đường cũng chưa từng, có một đôi mắt ẩn tình, ôn nhuận như gió, nhìn thoáng qua dường như có hơi lạnh lùng, thậm chí còn có chút hung ác nham hiểm, không giống người tốt, nhưng kỳ thật bên trong hắn thực chất rất thiện lương, nhìn hắn một tay dạy bảo nha hoàn, trong nhận thức hiểu biết có hạn của Yến Nhi, xấu nhất chẳng qua chỉ là trộn nước vào trong rượu. Tiểu tỳ sát bên cạnh như thế, thì chủ nhân nên là một người như thế nào đây.
Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, chỉ mấy tháng trước bên trong quán trà nghe người khác nhắc về hắn, đã từng tuổi trẻ phong lưu, cử thế vô song. Không bao lâu Ôn Khách Hành lại trở thành như thế này, y đã từng bỏ qua dáng vẻ năm đó hắn cầm kiến tại Đại hội võ Lâm một chiêu thành danh, Chu Tử Thư chẳng biết tại sao nghĩ tới những thứ này lại có chút tiếc nuối.
Đã từng bỏ qua, y không muốn lại bỏ lỡ tương lai.
Y muốn cứu hắn.
Từ tóc xanh đến bạc đầu, việc cấp bách suốt tám trăm năm, giờ này y chỉ muốn đổi được mấy chục năm bình ổn chảy trôi của Ôn Khách Hành.
Có lẽ là bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, Ôn Khách Hành lại nhịn không được đùa giỡn, ồm ồm nói: "A Nhứ, cặp mắt như hạt châu của huynh có phải là muốn sinh trưởng trên người vi phu không, không bằng huynh ngồi chung cùng ta, ta cam đoan ôm chặt huynh một khắc không rời. Huynh xem bộ dáng này của huynh, bởi vì cái gọi là dây thắt lưng dần dần rộng...Ái!
Chu Tử Thư lấy lại tinh thần, một khắc trước còn đang vì hắn mà xuân thương thu buồn, một khắc sau lại bị hắn trêu chọc túm về hiện thực.
Lão ăn mày vẫn là nhịn không được cái người kia há mồm, thực sự nghe không nổi nữa, kéo sợi dây cương của Ôn Khách Hành, nửa câu thơ kia không thể đọc xong được nữa, bởi vì con ngựa bông nhiên trọng tâm bất ổn hướng về phía trước, chút nữa là ngã xuống, đành phải cuống quít níu chật dây thừng. Sau đó chép miệng, hờn dỗi oán giận nói: "A Nhứ à ~ lời người xưa nói quả không sai, độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Nhứ nhà chúng ta là muốn mưu sát phu quân sao?"
"Ta thật sự mà muốn mưu sát ngươi, thì sẽ không đi Nam Cương tìm bản đồ Huyết Uyên."
"Ta tự biết A Nhứ tốt với ta." Ôn Khách Hành ngồi thẳng thân mình, cùng Chu Tử Thư cưỡi ngựa sóng đôi, "Đây chỉ là chút tình thú nhỏ giữa vợ chồng thôi mà."
"..."
Tình thú cái rắm.
Đoạn đường này, Ôn Khách Hành vẫn ồn ào bên tai Chu Tử Thư, Chu lão ăn mày khó chịu vô cùng, rốt cục khi đến Đại Lý, Chu Tử Thư không nhịn được nữa, nắm chặt hai khối bông nhét vào trong tai.
Muốn ầm ĩ thì tự ngươi ầm ĩ, lão tử lại nghe một câu nào nữa thì coi như thua.
Từ Đại Lý đến Nam Cương không còn đường lớn có thể đi, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành đành phải từ đường lớn rộng rãi chui vào trong đường rừng.
Rừng rậm sàn sạt, bình thường dường như không có người đi hướng bên này, cho nên im ắng cực kỳ, tiếng gió du tẩu giữa khu rừng, phát ra tiếng vang quỉ dị, không chú ý lắng nghe, thì giống như là có người đang thấp giọng thì thầm.
Thanh âm này làm cho người nghe run lên, giữa ban ngày vẫn vô cùng âm trầm, Ôn Khách Hành mượn cơ hội hướng về phía Chu Tử Thư góp một phần, "A Nhứ, huynh nói xem ban ngày thì chúng ta có thể gặp quỷ không?"
Chu Tử Thư đã đút lỗ tai, không nghe thấy, ngay cả một lời cũng không nói.
"A Nhứ, A Nhứ." Ôn Khách Hành lại gọi y vài tiếng, thấy Chu Tử Thư không chút phản ứng, hét to một câu, "A Nhứ, không phải huynh bị quỷ nhập vào người đấy chứ!" Thấy y vẫn y nguyên không nghe thấy gì, Ôn thiếu gia cuối cùng cũng phát hiện ra cái mánh khóe kia, nhìn nhúm bông nằm bên trong tai y rồi đưa tay kéo nó ra: "A Nhứ, huynh vì không muốn nghe ta nói chuyện, thế mà cầm thứ này chặn lấy..."
"Suỵt ---"
Vừa có thể nghe được âm thanh, Chu Tử Thư liền cảm nhận được không đúng. Cách đó không xa trong rừng rậm truyền đến thanh âm truy sát, tiếng người thở hổn hển nương theo tiếng mũi tên bay, chà xát không khí cùng gió, từ xa mà đến gần.
Càng lúc thanh âm kia càng tới gần hơn, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành liền có thể nhìn thấy thân ảnh trong rừng.
Cái người bị đuổi phía trước kia chính là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mấy người truy đuổi đằng sau mặc áo giáp màu bạc của đội hộ vệ Hoàng gia Đại Lý. Mười mấy người truy đuổi một thiếu niên nhìn qua võ công không phải rất cao, kết quả đã có thể dự liệu được.
Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành trao đổi một ánh mắt, lại một lần nữa túm chặt dây cương, "Đi, ít gây chuyện thôi."
"Hả?" Ôn Khách Hành cái mông ngồi không yên, bộ dáng không đánh nhau thì toàn thân ngứa ngáy.
"Bên kia là người của hoàng thất Đại Lý, cũng không phải là người mà đám giang hồ chúng ta có thể chọc vào, lại nói, nhìn xem thiếu niên bị đuổi kia vẻ mặt thanh tú vô hại, nhưng lại không biết có phải là cái gì giang đương đại đạo**, loạn thần tặc tử, sự tình ở trên địa bàn của người ta, ít xen vào." Tiếp đó không nói một lời dắt theo ngựa của Ôn Khách Hành trốn đến phía sau một cây trúc lớn, muốn đợi bọn họ đi xa, mình trở ra hướng về phía Nam Cương đi tiếp.
(**Giang đương đại đạo: cướp sông cướp biển)
Ai ngờ thiếu niên phía trước thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, vừa vặn khi chạy đến gần bọn họ ngã một phát, vừa ngã xuống, nháy mắt liền bị người của đội hộ vệ Hoàng Gia bao vây lại.
Dẫn đầu đoàn bắt người đội trưởng đội hộ vệ chú ý tới Ôn Khách Hành ăn mặc lòe loẹt như hoa hồ điệp, phòng bị liếc mắt nhìn. Chu Tử Thư liền vội vàng tiến lên một bước cười cười, "Đi ngang qua, đại ca nên làm gì thì cứ làm đi, chúng ta đi ngay."
Xem xét không phải viện binh của thiếu niên, đội trưởng đội hộ vệ không rảnh phản ứng lại hai người này, trường đao ra khỏi vỏ nhắm ngay thiếu niên.
Thiếu niên dáng dấp không tệ, mi thanh mục tú, tay trái dường như bị thương, vẫn còn đang nhỏ máu, cả người sắc mặt tái nhợt, nhìn bộ dáng có vẻ sẽ không thể chống chọi được bao lâu.
Vì đã là thú bị nhốt trong lồng, Đoạn Trường Phong cũng không nóng vội giết nhóc con, mà là hung dữ nhìn chằm chằm nó, hung hăng hỏi: "Đồ của gia chúng ta đâu, bây giờ ngươi ngoan ngoãn giao ra ta còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, tuổi còn nhỏ cứ thế mà chết đi không đáng."
Xem đi, quả nhiên là tên trộm, trộm đồ vật của người ta, mới bị đuổi giết.
Chu Tử Thư lắc đầu, hướng về phía Ôn Khách Hành bày ra vẻ mặt đắc chí mình thần cơ diệu toán.
Nếu là như thế này, lão bà đã chẳng muốn quản việc không đâu, mình tốt nhất cũng không nên nhúng tay nhiều, vỗ vỗ mông ngựa, "Đi thôi."
Sau lưng vẫn còn tiêp tục phân tranh, tiểu thiếu niên kia ấn xuống cánh tay bị thương, quật cường ngẩng đầu lên, không có một chút nhượng bộ nói: "Thần Công Tâm Pháp ngươi muốn ta không có! Cho dù có, vật kia cũng là tổ tiên lưu truyền, Trương Cảnh Hiên ta chính là hậu nhân của Tứ Quý Sơn Trang, tuyệt sẽ không đem đồ vật của tổ tiên giao cho người ngoài."
Thần hồn nát thần tính, mấy câu nói đó theo gió bay vào trong lỗ tai Ôn Khách Hành, Ôn đại thiện nhân lập tức mê muội dừng lại. Hắn không chỉ dừng một mình, còn kéo theo Chu Tử Thư cũng dừng lại.
"Tiểu tử, ngươi nói lời này không cảm thấy buồn cười à, thần công Lục Hợp Tâm Pháp trăm năm trước, nguyên là đồ của Diệp Bạch Y, khi nào thành của Tứ Quý Sơn Trang?"
"Ta mặc kệ, ta chỉ biết Kiếm Tiên Trường Minh Sơn đã luyện thành thần công, người là sư tổ của ta Chu Tử Thư, Lục Hợp Tâm Pháp vô luận họ Diệp hay họ Chu, đều không có quan hệ tới người họ Đoàn của Đại Lý các ngươi." Trương Cảnh Hiên mặc dù bị thương, nhưng một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại khí thế lại không hề thua kém.
"Được, ngươi vẫn là không nguyện ý giao đúng không, vậy ta liền giết ngươi, lại đi lục tung Tứ Quý Sơn Trang, đào sâu ba thước cũng phải đem vật kia tìm về cho gia nhà ta."
Đây là muốn đánh!
Ôn Khách Hành không biết vì sao lại luống cuống, trừng lớn đôi mắt nhìn Chu Tử Thư, "A Nhứ, đứa nhỏ ngốc kia không phải là hậu nhân của Thành Lĩnh chứ, chúng ta phải đi cứu người!"
"Hả?" Chu Tử Thư bối rối lờ mờ, quay đầu nhìn Trương Cảnh Hiên, "Cậu ta mới nói sư tổ của mình là ai?"
"...Kiếm Tiên Trường Minh Sơn Chu Tử Thư!" Ôn Khách Hành nói nhanh không kiềm được.
"Ờ." Chu Tử Thư chậm chạp ung dung trả lời một câu, "Đứa nhỏ này đến lúc này rồi mà còn ăn nói lung tung, chúng ta đừng quản...Á!" Lời bên này còn chưa nói hết, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trọng tâm bất ổn, cúi đầu xem xét, Ôn Khách Hành đã không kịp chờ đợi nắm lấy ống tay áo của y hướng về phía trung tâm chiến trường.
"Ôn Khách Hành, ngươi làm gì! Cái người Hiên gì kia chọc vào lại là Hoàng thất Đại Lý, chúng ta đừng dây vào, không thể làm loạn được!"
"A Nhứ, Hoàng thất Đại Lý đòi trèo lên đầu huynh, huynh không nghe bọn hắn nói à, bọn hắn biết rõ Trương Cảnh Hiên là hậu nhân của Tứ Quý Sơn Trang vậy mà cũng dám động, rõ ràng là không coi huynh ra gì!"
"Tứ Quý Sơn Trang lại là cái môn phái gì, liên quan gì đến ta?"
"...Huynh..." Ôn Khách Hành há to miệng, xác thực cả nửa ngày không có phát ra một âm tiết, mãi một lúc lâu sau mới hung hăng thở dài một hơi, nhỏ giọng thầm thì, "Sau khi ta chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, huynh không nhớ rõ ta là ai thì coi như xong đi, làm sao mà ngay cả Tứ Quý Sơn Trang cũng không nhớ rõ."
"Ngươi nói cái gì?" Chu Tử Thư một lỗ tai vẫn còn đút bông, không có nghe rõ tiếng.
"Ta nói, sư tổ của Trương Cảnh Hiên là Kiếm Tiên Trường Minh Sơn Chu Tử Thư, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, không nói đến hắn nói đúng hay không, đám người Đại Lý này chính là rất không nể mặt huynh!"
...
Chu Tử Thư nhướng mày, ai nói cho hắn biết mình là Chu Tử Thư?
Ai ôi, mặc kệ, tóm lại Ôn Khách Hành nói cũng có lý, cái người Cảnh Hiên kia đã tự giới thiệu như thế rồi, mà đám người Đại Lý còn động đến nó, rõ ràng chính là xem thường mình cái người Kiếm Tiên đã "chết" tám trăm năm, vậy không được, cứu người, nhất định phải cứu người.
Lá trúc bay lượn trên không trung, vốn dĩ bay múa lộn xộn, trong nháy mắt bỗng nhiên biến thành trăm ngàn phiến ám khí, cùng hướng về phía đội hộ vệ Đại Lý bay tới tấp.
Chỉ cảm thấy bên người có một cơn gió mạnh, Ôn Khách Hành quay đầu lại, nhìn thấy A Nhứ một thân y phục trắng nhuyễn kiếm Bạch Y trong tay, giống Cửu Thiên Huyền Nữ*** phi thân tới.
(***Cửu Thiên Huyền Nữ: Nữ thần chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa.)
Lá trúc bay cùng y đánh tới chớp nhoáng, vài người võ công hơi yếu trong đội hộ vệ không tránh kịp, mức độ tổn thương không giống nhau, nhao nhao ngã xuống đất không thể động đậy.
Đoạn Trường Phong bị biến cố bất thình lỉnh dọa cho ngẩn ngơ, quay đầu hoảng sợ nhìn Chu Tử Thư, run run rẩy rẩy nói: "Ngươi...Ngươi là ai?"
"Ta là tổ tông của ngươi."
...
"Ta vốn tưởng rằng đứa nhỏ này ăn trộm đồ của các ngươi, cũng không muốn quản mấy chuyện vớ vẩn này, không nghĩ rằng là các ngươi muốn cướp của người ta, Hoàng thất Đại Lý phái một đám người đi bắt nạt một đứa trẻ, không còn cần mặt mũi nữa à?"
"Ta cần mặt mũi làm gì, ta chỉ muốn lấy được đồ vật cho chủ tử mình." Đoạn Trường Phong sau khi nói xong, ôm theo một chút cầu may cũng không chịu nhượng bộ, "Ta chính là đội trưởng đội hộ vệ Hoàng Thất Đại Lý Đoạn Trường Phong, chủ tử là Vương Gia Đại Lý Đoạn Côn, ngươi nhất định phải quản việc này thì chính là muốn trở thành địch của Đại Lý?"
Vừa dứt lời, quạt xếp bay xoáy giữa khu rừng phát ra tiếng vang rì rào. Âm thanh chiếc quạt trắng của Ôn Khách Hành bay trên đỉnh đầu Đoạn Trường Phong, cắt vào búi tóc gã, tóc dài rơi xuống tán loạn, phát quan chia làm hai nửa rơi xuống đất.
"Mỗi người tự quét tuyết trước cửa, không quản sương trên mái nhà người khác." Ôn Khách Hành bắt lấy cây quạt bay trở lại trên tay, hắn khoan thai tự đắc phẩy phẩy, "Nhưng người ngươi gây sự lại là người trong nhà chúng ta, mặc kệ chuyện vớ vẩn đến thế nào cũng phải quản." Ngoái đầu lại hướng gã cười cười, nụ cười lạnh thấu xương, "Mang theo thủ hạ của ngươi cút về, nếu ngươi lại dám ngấp nghé Lục Hợp Tâm Pháp của Tứ Quý Sơn Trang, hoặc là lại tổn thương Trương Cảnh Hiên một chút nào, lần sau nơi mà cây quạt của ta cắt qua sẽ không phải là phát quan nữa mà chính là cổ họng của ngươi."
Khí tràng của Ôn Khách Hành thật khiến cho người ta không rét mà run. Hai người trước mặt một trắng một đỏ, căn bản không phải là người mà Đoạn Trường Phong có thể chọc nổi, mặc dù Vương Gia để gã đi tìm Lục Hợp Thần Công giúp mình trường sinh bất lão, nhưng Thần Công dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nếu như không thành mà lui, nhiều lắm gã chỉ bị trách cứ hai câu, sẽ không mất mạng.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đoạn Trường Phong đứng thẳng mang theo người lập tức chạy đi.
Ngay cả để lại một câu "Ngươi chờ đấy." hung ác cũng không có.
Cái này là đội hộ vệ Hoàng Gia Đại Lý rùa đen.
Người đi rồi, lông gà vẫn còn đầy trên đất chưa thu thập sạch sẽ.
Chu Tử Thư nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc qua Trương Cảnh Hiên
Đứa bé kia sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái xanh, tay trái chảy xuống toàn là máu đen. Bộ dáng này của cậu nhóc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là trúng độc.
Con mắt thiếu niên trong veo, nhìn Chu Tử Thư, dường như có chút không thể chịu nổi, sau thời khắc mơ mơ màng màng gượng chống người nói lời cảm tạ, "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối." Chậm rãi hướng ánh mắt xuống dưới, lại mơ mơ màng màng giống như thấy được Bạch Y kiếm trong tay Chu Tử Thư, trên thân kiếm hai chữ "Bạch Y" vô cùng bắt mắt, Trương Cảnh Hiên giãn lông mày, hướng Chu Tử Thư si ngốc cười, "Sư..."
Ầm.
Lời còn chưa nói hết, người đã ngã trên mặt đất.
Chu Tử Thư vẻ mặt mờ mịt quay đầu nhìn Ôn Khách Hành, "Cuối cùng nhóc con muốn nói sư...cái gì?"
"Nó nói 'Á---' , đại khái là rất đau." Ôn Khách Hành nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"...Không giống."
"Phát âm của người phương nam không chính xác là rất bình thường." Chạy đến bên cạnh Trương Cảnh Hiên, ôm lấy cậu nhóc, nhanh tay giúp cậu bắt mạch, "A Nhứ, trúng độc rất nghiêm trọng, cứu sống người trước rồi sau đó huynh lại tự mình hỏi xem nó muốn nói cái gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro