Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Chu Tử Thư đã sống bao nhiêu năm trên đời, y cũng không nhớ nữa.

Chỉ biết đã là một khoảng thời gian dài rất dài, dài đến độ tất cả những người từng đến núi Trường Minh cầu y chỉ giáo đều chết hết rồi, dài đến độ Trường Minh Kiếm Tiên đã biến thành truyền thuyết, dài đến độ Chu Tử Thư trong miệng người đời đã là một vị thần tiên xa xôi, đến cùng số người biết đến vị thần tiên này chỉ còn lại lác đác vài người.

Không phải một ngàn năm, thì ít nhất cũng đã tám trăm năm.

Ngay từ đầu nghe nói bởi vì luyện Lục Hợp Thần Công chỉ có thể ăn băng uống tuyết mới không bị Thiên Nhân Ngũ Suy, cho nên Chu Tử Thư ngoãn ngoãn ở trên núi chờ đợi năm mươi năm. Về sau cảm thấy một mình trên núi thật vô nghĩa, y ôm suy nghĩ cho dù chết cũng muốn liều, cũng muốn thống thống khoái khoái sống một lần có ý nghĩa, xuống núi điên cuồng chơi đùa. Nhưng cho đến tận khi đã dùng hết tất cả bạc, y cũng không hề có dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy.

Chu Tử Thư không khỏi cảm thán, đến cùng là người lô đỉnh cùng mình đã đen đủi đến thế nào, làm sao mà đến cả sơ hở duy nhất của Lục Hợp Thần Công cũng đều bổ khuyết cả vào, cứ thế mà để cho mình trở thành lão quái vật bất tử.

Đáng tiếc Chu Tử Thư không nhớ được, nếu nhớ được người kia là ai...

Y sợ rằng sẽ cầm Bạch Y Kiếm mở đầu của 'Lô đỉnh' ra, nhìn xem nhãn hiệu dán bên trong là gì.

Hy sinh chính mình để thành toàn cho người khác, chỉ có trong thoại bản ngôn tình mới xuất hiện loại tình tiết cẩu huyết này, người bình thường ai sẽ làm ra loại chuyện này?

Phi phi phi.

Chu Tử Thư nghĩ tới chuyện này lại muốn điên cuồng chửi mắng 'Ngốc lô đỉnh' kia, nhưng dù sao cô nương nhà người ta cũng đã dùng mạng đổi mạng cho y, nói vậy với người chết là bất kính.

Cô nương.

Đúng. Chu Tử Thư cố chấp cho rằng đó là một cô nương, vì y cho rằng chỉ có cô nương mới si tình nguyện chết. Dù sao tín vật người kia để lại cũng là một cái trâm ngọc, hiện tại vẫn cắm trên đầu y, mà 'Lô đỉnh' không chỉ là một cô nương, còn là một cô nương tuyệt sắc khuynh thành, bởi vì cây trâm này thật sự rất tao nhã, tựa hồ còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt, một đồ vật tốt như vậy, chủ nhân của nó sao có thể tầm thường?

Đáng tiếc, cô nương vì y mất mạng, y lại sẽ không bởi vì không bị Thiên Nhân Ngũ Suy mà vui sướng, y không chịu nổi đại giới này, nhưng lại cứ như vậy sống trên đời tám trăm năm.

Tám trăm năm này Chu Tử Thư trôi qua cũng không tệ. Ngay từ khi y nhận ra mình không còn nhớ được chuyện quá khứ, cảm thấy người lên núi tìm y quá nhiều quá ồn ào, thế là tốn chút thời gian dùng băng tuyết điêu khắc thành một pho tượng dựng ở trước núi, còn làm một khối bia, chiêu cáo khắp thiên hạ rằng Trường Minh Kiếm Tiên đã quy thiên. Sau khi xuống núi, dùng hết bạc rồi thì làm phi tiêu bán cho người khác, chạy vặt ở tiệm cơm, còn có một thời gian ngắn làm huấn luyện viên trong võ quán, về sau cảm thấy những việc này đều không thích hợp với mình, dứt khoát mang một chiếc mũ rộng vành, đeo một đôi giày cỏ, nằm trên đất làm kẻ ăn mày.

Mỗi ngày trời vừa sáng, tìm một nơi phong thủy tốt để nằm, phơi nắng, liền có người cho y bạc, cầm bạc đổi lấy một chén rượu thượng hạng, uống một ngụm lớn, thật sự là khoảng thời gian thần tiên.

Nhưng mà tám trăm năm trôi qua, lần gần đây nhất y uống rượu, muốn đổi loại rượu tốt một chút, nhưng giá rượu tăng rồi, hai đồng bạc đã không đủ để đổi rượu ngon, vì thế Chu Tử Thư đang đau đầu tìm cách kiếm tiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, đi đi về về. Y làm ăn mày mấy trăm năm, mỗi ngày đều co quắp, tay chân không bị thoái hóa là đã được ông trời chiếu cố rồi, bây giờ đột nhiên nghĩ đến việc kiếm tiền mua rượu, vừa đi ra khỏi cửa cơ thể đã mềm nhũn, chỉ muốn nằm.

Có công việc gì mà chỉ cần nằm cũng có thể kiếm được tiền nhỉ? Chu Tử Thư ngước mắt nhìn người ra người vào lầu quán cách đó không xa trang điểm lộng lẫy oanh oanh yến yến. Y khẽ rùng mình, được rồi được rồi.

Tiếng ve kêu buổi chiều, cả người đều mệt mỏi, khuôn mặt đau rát vì nắng chiều, Chu Tử Thư lầm bầm quay người, co mình lại thu người vào trong bóng râm của một quán trà.

"Này, nghe gì chưa? Vợ chồng Ôn gia của Thần Long các muốn tìm lang quân để tổ chức xung hỷ cho nhi tử ma bệnh của bọn họ!"

"Xung hỷ? Vị tiểu thiếu gia kia không phải không còn sống được bao lâu nữa sao?"

"Cũng không hẳn vậy, trước đó vài ngày lão bà nhà ta đi thắp hương trong chùa, trùng hợp gặp Ôn phu nhân đem nhi tử bảo bối kia đi cầu phật, chậc chậc chậc, các ngươi không biết đó thôi, nhi tử kia ngồi trên xe lăn sắc mặt trắng bệch không có chút sức sống, nếu không phải thỉnh thoảng lại ho hai ba tiếng, thì thật chẳng khác nào người chết!"

"Chẳng trách, hôm nay Thần Long các lại phát cháo cứu tế, hóa ra là muốn lấy chút thiện cảm cho độc đinh của gia tộc! Này, xung hỷ thì xung hỷ, tìm lang quân lại là chuyện khác nha? Chẳng lẽ lại còn muốn tiểu thiếu gia thành hôn với nam nhân à?"

"Chính là vậy!" Người vừa tới uống một ngụm trà, mặt mày hớn hở nói: "Ngươi không biết sao, ta nghe người trong Thần Long các nói, đoạn thời gian trước có một lão đạo trưởng, xem bản mệnh của Ôn tiểu thiếu gia, nói hắn sinh giờ âm mệnh âm, cùng nữ nhân xung hỷ thì không được, chỉ có thể tìm nam nhân!"

"Vậy cũng không được rồi!" Bà chủ của quán trà xoa xoa bàn tay, có chút tiếc nuối nói, "Thần Long các Ôn gia, là danh gia vọng tộc của nước Thục ta, ít nhiều cũng là thế gia cao không với tới, nếu không phải ta chỉ có nữ nhi, thì ta nhất định đem đứa trẻ nhà mình gả cho Ôn tiểu thiếu gia kia, như vậy chắc chắn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, hưởng cả đời không hết!"

Vinh hoa phú quý, cả đời không hết.

Chu Tử Thư nằm nghe cả ngày, liền nghe được những cái trọng điểm.

Công việc chỉ nằm cũng có thể có tiền ở ngay trước mắt.

Nam nhân đang uống trà liếc qua bà chủ mập của quán, cười xùy một hồi: "Bà Lưu, bà cũng đừng nói liều, nếu bà thật sự có nhi tử thì sẽ chịu gả nhi tử nhà mình đi làm lão bà nhà người khác à?"

"Này, này này này..." Chu Tử Thư từ dưới đất bò dậy, dùng sức muốn tham gia vào trận bát quái này.

Ai ngờ cảm giác sự tồn tại của tên ăn mày nhỏ này quá thấp, người bên ngoài coi như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện.

Bà Lưu nhún vai, lắc lắc cái đầu, "Thế thì...đúng thật là không nỡ." Xoa xoa tay vào tạp dề, lại nói: "Ngươi nói xem, Thần Long các có tìm được người xung hỷ cho Ôn thiếu gia không? Khi nào sẽ mở cửa, chúng ta tới xem náo nhiệt một chút."

Chu Tử Thư giơ tay lên, lại lúng túng "A" một tiếng.

Vẫn như vậy...y bị xem như không khí.

Một người cao gầy đang cắn hạt dưa lần đầu tiên tham gia vào cuộc thảo luận, xì một tiếng, than thở nói: "Làm sao mà tìm được, tình huống nhà bọn họ đặc biệt, lại còn muốn nam nhân, quan trọng nhất là ai lại muốn giao nhi tử nhà mình ra?"

"Này này này..." Chu Tử Thư lúc này nhịn không được nữa, dứt khoát đặt mông xuống ngồi đối diện người cao gầy kia, kéo đĩa hạt dưa của hắn về phía mình, gây sự chú ý.

Người cao gầy cùng bà Lưu rốt cuộc cuối cùng cũng để ý đến tên ăn mày xuất hiện bên cạnh mình, người cao gầy nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì hả?"

"Không làm gì, ta muốn hỏi một chút, vì sao người khác lại không nguyện ý xung hỷ cùng Ôn gia, không phải nói là vinh hoa phú quý hưởng không hết sao? Ta thấy sẽ có thật nhiều nam nhân dù có thiến mình thì cũng là kẻ trước nối tiếp kẻ sau muốn tiến vào hoàng cung, không phải chỉ là gả người thôi à, có hao tổn chỗ nào đâu?" Chu Tử Thư thừa cơ cắn cắn mấy cái hạt dưa.

"Đây chính là do ngươi là tên ăn mày kiến thức nông cạn." Người cao gầy vẻ mặt khinh thường, nhưng lại bởi vì có người với những điều hắn nói có hứng thú mà sinh ra chút kiêu ngạo, giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, tiếp tục nói, "Ôn tiểu công tử Ôn Khách Hành, trước kia cũng là một vị thiếu niên anh hùng, có căn cơ kỳ diệu, mười sáu tuổi đã tinh thông sáu môn võ học, Thu Minh Thập Bát Thức múa đến nước chảy mây trôi, tại đại hội Võ Lâm đạt được quán quân, thế nhân đều truyền rằng hắn sẽ là Võ lâm minh chủ kế tiếp!"

"Đáng tiếc, sau mười sáu tuổi mắc một căn bệnh quái ác, đầu tiên là toàn thân mềm nhũn không làm gì được, tiếp đó là võ công bắt đầu phế dần, hai năm, hai năm sau đến kiếm cũng không cầm nổi, sau đó lại ho ra cả máu, động một chút lại ho, giống như là phổi đã bị phá rồi."

"Các chủ Thần Long các dẫn hắn đi khắp thiên hạ tìm thần y, đều không có kết quả, về sau này chỉ còn cách dùng biện pháp xung hỷ cho Ôn tiểu thiếu gia, mấy năm trước nhà bọn họ tìm được một cô nương, ai biết được ngày cô nương kia vào cửa, bệnh của Ôn thiếu gia càng nghiêm trọng hơn, ngay cả bái đường thành thân cũng không thể, vợ chồng Ôn gia tức giận liền lập tức đánh gãy chân cô nương kia ném ra ngoài. Cũng không lâu lắm, cô nương này bệnh chết, nói là chết bệnh, thật ra có phải chết dưới tay Thần Long các hay không cũng chẳng ai biết. Hiện tại bọn họ lại muốn tìm nam nhân xung hỷ, chớ nói đến người bình thường không muốn con trai trong nhà phải gả đi, coi như là chịu khổ một chút đưa qua, đưa được tới thì tốt, đưa tới không tốt ma bệnh kia mà chết, Thần Long các kia chẳng lẽ lại không đem người giết chết tiểu thiểu gia đi chôn cùng à! Ngươi nói xem, bây giờ ai dám đưa người tới Ôn gia?"

"Ra là vậy." Chu Tử Thư như có điều suy nghĩ cân nhắc một chút.

Đếm đếm ngón tay, mình đã sống tám trăm năm, ở nhân gian đã trở thành lão yêu quái thành tinh, ước chừng sống cũng đủ rồi, một mình uống rượu cũng chán dần. Thật sự tới Ôn gia, được người ta chiêu đãi ăn ngon uống ngon, Ôn thiếu gia còn là một ma bệnh, chắc hẳn không thể làm gì được mình, vậy dùng mấy năm này làm tiểu phu nhân để hưởng thụ cuộc sống, có gì mà không tốt? Vụ này chỉ có lời không có lỗ nha!

Vuốt tóc lên ngang trán, Chu Tử Thư lộ ra một bộ mặt râu ria xồm xoàm, "Các ngươi nói, ta tới xung hỷ cho Ôn tiểu thiếu gia có được không?"

Nghe tên ăn mày này có hứng thú với việc xung hỷ, một đám người đều cảm thấy buồn cười, người xem náo nhiệt hướng về phía y nhíu mày, "Ngươi á, còn muốn lấy bộ dạng này làm việc tốt à?"

"Ta thì thế nào?" Chu Tử Thư trợn mắt, giang hai tay ra quan sát chính mình một chút, "Nam nhân hàng thật giá thật! Các ngươi không phải nói Ôn gia chỉ định muốn nam nhân cùng xung hỷ với Ôn tiểu thiếu gia sao? Điều kiện của ta phù hợp nha!"

Đám người nghe xong, đều bật cười. Người cao gầy kia ngẩng đầu lên cười một tiếng, "Ngươi thật sự muốn đi? Được, Thần Long các ở hướng kia, đi nửa canh giờ là đến, ngươi tự mình đến nói với Các chủ phu nhân đi."

Chu Thử Thư chớp mắt hai lần, nghiêm trang nhẹ gật đầu, "Được, cảm tạ vị đại ca."

Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của tên ăn mày kia, người cao gầy quả thật cảm giác như mình đang nằm mơ.

Tên ăn mày này nghe có hiểu chuyện không vậy, đi Ôn gia xung hỷ, chính là tiến vào hang sói đó, có vào được hay không vào được đều không tốt, đầu óc tên này bị hỏng rồi à? Người cao gầy lắc đầu, hít một hơi, trong đầu lại như cảm thấy tên này anh dũng hy sinh như ra trận, liền nuốt một ngụm nước bọt, hai tay ôm quyền hướng về phía y, vô cùng sùng kính mà nói: "Tráng sĩ, lên đường bình an!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro