chương 6
“Thật ra bói toán không đúng, tôi bị thiếu năm.”
Tôi nghĩ anh ta có thể hiểu được ý nghĩa của từ này ở cuối , nhưng anh ta không ăn kiểu này "
"Đàn chị, không sao đâu, em thích, em thích góa phụ, đặc biệt em thích chị . Cho em một cơ hội, về sau chúng ta cùng chôn chung một nấm mộ."
Gan không đủ khả năng để làm việc thì cứ nói
"Tôi không thích loại người như cậu, quá nặng, cùng tôi không hợp"
Tôi liên tục từ chối không hợp , và tôi chỉ đơn giản là không thích hắn
42
Tôi không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, người luôn nở nụ cười ấm áp sẽ hỏi tôi với khuôn mặt âm dương.
"Sao lại là Sở Minh?"
"Tại sao chị không thể nhìn thấy em ?"
"Tiểu Du, cậu nghe tôi, cậu thả tôiđi trước, tôi có thể giải thích rõ ràng cho cậu được không?"
"Chị muốn lừa dối em? Chị đã sống cùng Sở Minh rồi. Nếu em thả chị ra, chị có muốn lập tức lao vào vòng tay hắn không?"
Tôi à, tôi cmn là kẻ biến thái, còn theo tôi nữa à? Tôi ngạc nhiên đến tận cùng cáu lối suy nghĩ của Du Mặc, nhưng bây giờ tôi không thể chọc giận cậu ta được
"Không !, tôi làm sao tìm được hắn, cậu so với hắn tốt hơn gấp vạn lần."
Kiểu thờ cúng sai lầm này đã làm nên sự kết thúc điên cuồng của cậu ta.
"Trong trường hợp này, chị không làm điều gì đó yêu thương trước sao?"
Khi cậu ta nói sắp hôn tôi, tôi vô thức đá hắn ngã, hành động này lập tức khiến hắn tức giận.
Cuối cùng, tôi bị tát mạnh và tiếp tục nghe những lời đe dọa .
“ mày thích loại hàng như Sở Minh phải không?”
"Nếu tao làm mày nát mặt, Sở Minh có thích mày không?"
43
Tôi cuộn người lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Nhìn thấy con dao Du Mặc sắp cứa vào mặt tôi, lúc tôi tưởng mình tiêu rồi thì ngoài cửa có tiếng động lớn.
Cuối cùng hắn bị phân tâm, tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đá bay con dao.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn thấy Sở Minh lao tới, đánh hắn mặt sưng phù, còn tôi ngồi một bên khóc.
Đơn giản hỗn chiến sau, Du Mặc bị đánh không ngóc đầu dậy nổi , Sở Minh không có tâm tình, đi thẳng về phía tôi, hỏi đủ thứ.
Không biết từ khi nào Du Mặc nhặt con dao nhỏ bị tôi đá vừa rồi đâm về phía Sở Minh.
......
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tôi không nhận thức nổi
Chỉ nhớ khi nhìn lại thấy vẻ mặt đau đớn của Sở Minh, đầu tôi lập tức trống rỗng.
Dường như thời gian đang đình trệ, tôi chợt hy vọng Sở Minh chưa từng đến đây.
Trong trường hợp đó, anh ấy có thể đã không xảy ra chuyện.
44
Cảnh sát nhanh chóng kiểm soát sự việc và bắt Du Mặc , người gọi cảnh sát là Trần Gia.
"Đừng sợ, nhanh chóng đưa Sở Minh đến bệnh viện"
Trên xe cấp cứu, Sở Minh chưa băng bó vết thương, toàn thân đỏ như máu, yếu ớt vuốt ve má tôi.
"Có lẽ anh không qua được...."
Tôi đã khóc và lắc đầu với anh ấy
“Đó là ơn cứu mạng , em phải làm gì đó để trả anh đi"
Khẽ khịt mũi khóc thành con chó ngu ngốc ,tôi tát Sở Minh một cái, "Đừng nói nữa!"
Anh siết chặt tay tôi không buông, "Được rồi, em có thể suy nghĩ ở bên anh, anh muốn nói ...
Là, anh rất giàu có, cũng không xấu có thể để cho em sống tốt..."
Vì giọng nói của Sở Minh yếu ớt nên nước mắt của tôi như nước lũ tràn bờ kè.
45
Cũng may Sở Minh phản ứng kịp thời, vết thương không bị nặng.
Bên ngoài khu bệnh viện rộng lớn, mẹ anh với tôi bốn mắt nhìn nhau
"Lại là cô, ta vốn tưởng rằng cô rất thông minh , không ngờ lại là diễn kịch."
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi và cằn nhằn
"Cô cho con trai của ta loại bùa mê thuốc lú gì, bởi vì cô bị thương mà nó không đi du học, sau này muốn giết nó sao?..."
Còn chưa kịp nói phản bác , Sở Minh đã cắt đứt .
"Mẹ, mẹ lại muốn giết chết cuộc hôn nhân của con nữa à?"
46
Không biết Sở Minh đã nói gì với bà ấy, bà không còn chỉ vào mắng tôi nữa mà còn chủ động tìm tôi làm hộ tống đi cùng.
"Vốn là vì nó bị thương mà không có ai ở cạnh nên không thể chăm sóc được, ta cho cô một ngày 10.000 tệ, cô có bằng lòng ở lại chăm nó không ?"
Con bằng lòng! Mẹ ơi, mẹ còn thiếu con gái không? Kỳ thực con ngoan ngoãn hơn!
Tôi xin nghỉ việc vài ngày và ngay lập tức chuyển vào bệnh viện . Dì Sở bất lực nhìn tôi rồi rời đi, lúc tôi tiễn ra ngoài cửa, dì tiến lại gần tôi và nói vào tai tôi
"Nếu cô thật sự muốn làm con dâu của ta, dạy ta làm sao có thể khiến Sở Minh có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy?"
:))!!??"
Tôi thực sự không biết dạy cái này như thế nào. Tôi còn chưa kịp khép miệng ngạc nhiên thì bà ấy lại lên tiếng
"Đã đến lúc rồi, kỳ thật ta đã sớm nhìn ra cô có mưu kế, nếu cô muốn giấu cho riêng mình cũng không thể cũng giấu ta được."
Tôi choáng váng trước thái độ của bà ấy trước sau, khi nhìn thấy tôi, dì ấy tưởng tôi không vui chia sẻ nên nói không hài lòng.
"Ta thật sự không biết Sở Minh yêu cái gì ở cô"
Làm sao còn có thể công kích cá nhân, đây thật sự là mẹ con ruột thịt mà !
47
“Hàn Đình, anh khát nước, rót nước cho anh đi.”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi vội vàng chạy vào phòng bệnh, thấy Sở Minh nhe hàm răng trắng tinh nhìn tôi.
"Thế nào, có kịp thời cứu không?"
Đúng lúc, nhưng mẹ của anh có thể sẽ bị đau lòng đó. Tôi muốn hỏi anh ấy
“anh vừa nói gì với dì thế?”
Tại sao bà ấy đột nhiên quay ngoắt 180 độ.
Sở Minh nhướng mày, cười đắc ý
"Muốn biết? Hôn anh, anh nói với em"
"......"
Sau khi đặt cốc nước lên đầu giường Sở Minh, tôi bắt đầu tự mình xem điện thoại giết thời gian
Anh kéo tay áo tôi như một đứa trẻ tò mò
"Bạn đang xem gì?"
"Báo "
Ban đầu tôi định đọc một cuốn sách, nhưng miệng tôi dường như đang chống lại tôi và giới thiệu cho anh một loạt anh chàng đẹp trai.
Tôi quên tắt điện thoại di động và một vài "âm thanh đọc sách" kỳ lạ lọt vào tai tôi.
Lúc tôi xấu hổ điều chỉnh âm lượng, Sở Minh đã ở bên cạnh tôi, ánh mắt có chút khó chịu.
"Ha ha, nếu tôi nói là Trần Gia gửi anh có tin không?"
Sở Minh vẻ mặt như muốn nói: "Tôi hiểu rồi, bạn bè có thể không có gì cả."
"Nào, đừng lo lắng. Loại chuyện này sẽ không tiện cho đến khi tôi xuất viện sao?"
Sau một lúc im lặng, anh ấy lại nói
"Thì ra em rất thích sexy, chỉ vậy thôi. Để lấy lòng em, anh sẽ thử ."
cái quái gì thế
Wtf? Ý anh là gì? Vẫn còn quyến rũ? Và anh vẫn muốn lấy lòng tôi?
Tôi cúi đầu nhìn anh chàng cơ bụng đang chơi điện thoại, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Chà, nó thực sự tuyệt vời.
49
Sau khi Trần Gia đến chỗ bác sĩ trở về nói với tôi rằng Sở Minh đang giả vờ và ăn vạ tôi để tôi chăm sóc anh ấy, Sở Minh không coi trọng điều đó, nhưng tôi bối rối, tại sao tôi lại cảm thấy họ quen thuộc với nhau hơn cả tôi?
Trần Gia nhìn thấy sự bối rối của tôi và kéo tôi lên sân thượng của bệnh viện. Vẻ mặt của cô ấy nghiêm túc đến mức mọi người nghĩ rằng cô ấy muốn kéo tôi vào chỗ chết.
"Được rồi, có một chuyện tớ đã giấu trong lòng sáu năm, hôm nay nhất định phải cùng cậu thổ lộ."
"Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng giấu diếm như vậy."
50
“cậu và Sở Minh quay lại với nhau phải không?”
"Thật ra, Sở Minh và tớ từ nhỏ đã là bạn thân của nhau." Tôi mở to mắt khó hiểu, đây là cái quái gì vậy?
"Đừng hiểu lầm, gia đình anh ấy là bạn của gia đình tớ thôi. Tớ không thích anh ấy."
Ngoài ra,Trần Gia và bạn trai của cô ấy cũng đang có ý định kết hôn.
Trần Gia tiếp tục giải thích
“Vậy đó, cậu là người đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu.”
Trần Gia đã nói với tôi rất nhiều "sự thật", nhưng tôi đương nhiên không tin
"Chị em à ,cậu thật sự có thể chuyện gì cũng bịa ra được mà "
Cuối truyện, điều khiến tôi ấn tượng nhất là cô ấy và Sở Minh là “bạn hợp tác ”.
Tôi có chút khinh thường nói: “Đừng giả vờ nữa, bà Trần, tớ còn chưa biết cậu là người nghèo như tớ sao”
Mãi cho đến khi nghe “Alipay nhận được 200.000 nhân dân tệ” tôi mới tỉnh táo lại.
Tôi túm lấy cổ Trần Gia, gầm lên: “Cậu ở bên cạnh tớ giả vờ nghèo khổ sáu năm rồi!”
"Ai bảo với tớ là cậu ghét nhất người giàu? Để làm bạn với cậu, tớ mua túi xách cũng không dám.!!"
Tôi thực sự không thể hiểu được cách suy nghĩ của mấy người giàu.
Thấy tôi không còn tức giận nữa, Trần Gia lập tức quay lại trạng thái tập trung vào tình cảm hơn bạn bè, “tớ nhớ chồng rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro