Chương 32
Edit & Beta: Mờ Mờ
Lý Trình Tú nhắm chặt đôi mắt lại.
Thiệu Quần nhổm người dậy đi đến phòng tắm lấy gel bôi trơn và bao.
Lúc quay lại thì thấy Lý Trình Tú đang cuộn mình co ro, nhưng vẫn nằm trên ghế sô pha không dám nhúc nhích.
Thiệu Quần men theo bắp đùi trơn láng nõn nà của anh sờ soạng đến bẹn đùi, sau đó vỗ mạnh vào mông anh: "Cục cưng, tách chân ra."
Cánh mũi của Lý Trình Tú nhẹ nhàng phập phồng, trong ánh mắt toát lên vẻ cầu xin nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần nhếch môi nở nụ cười: "Xấu hổ thế à." Hắn nắm lấy chân của Lý Trình Tú, tách hai đùi anh ra trong tiếng thét sợ hãi của anh.
"Thiệu Quần!"
Mặc dù đèn phòng khách là tông màu ấm, nhưng lại cực kỳ sáng, tất cả những chi tiết nhỏ trên cơ thể của anh đều bị nhìn không sót một chút gì.
Thiệu Quần bóp gel bôi trơn ra đầy tay, mò mẫm vào giữa hai đùi anh.
Tuy rằng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc này vẫn sợ hãi không ngừng run rẩy.
Một tay Thiệu Quần an ủi vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của anh, một tay đùa giỡn khe mông nhỏ nhắn của anh, ngón tay chọt chọt miệng huyệt đóng chặt, cũng từ từ cắm vào.
"Á!" Thân thể của Lý Trình Tú giật bắn lên, khó chịu cựa quậy thân thể, khóe mắt anh ánh lên nước mắt, hai tay ghì thật chặt cánh tay của Thiệu Quần.
Thiệu Quần đè ngực anh lại ngăn cản anh giãy dụa: "Thả lỏng, Trình Tú, thả lỏng thân thể ra."
Lý Trình Tú cực kỳ sợ hãi những gì sắp ra sau đó, cho dù như thế nào cũng không chịu thả lỏng, anh thấp giọng cầu xin: "Thiệu Quần, đau..." Anh hy vọng Thiệu Quần có thể buông tha cho anh.
Thiệu Quần vuốt ve gương mặt nhỏ của anh: "Cục cưng, đau thì nhịn xuống tí đi, làm thêm vài lần là hết đau thôi, tôi sẽ làm cho anh thoải mái."
Hắn mò mẫm thăm dò thịt huyệt đã dần dần nới lỏng ra, cảm thấy gần được rồi thì bèn cởi quần móc cậu nhỏ của mình ra.
Lý Trình Tú chỉ nhìn một cái mà đã tái mét mặt mày, anh cắn chặt môi nhắm hai mắt lại.
Thiệu Quần đeo bao cho mình, cầm cục cưng của mình chầm chậm cọ xát giữa kẽ mông của Lý Trình Tú, xoa đều thuốc bôi trơn ở trên đó khắp mông anh.
Lý Trình Tú bị hắn làm cho run rẩy cả người, đôi mắt ướt át nhìn hắn.
Thiệu Quần mạnh mẽ đè cặp đùi mấy lần muốn khép lại của anh xuống, hắn nhấc mông anh lên, đỡ đồ chơi của mình nhắm ngay miệng huyệt đang co rúm rồi đâm thẳng vào.
Lần này Thiệu Quần cũng không cho anh bao nhiêu cơ hội thở lấy hơi, hắn mạnh mẽ đè eo anh lại, cứng rắn chen vào trong.
Lý Trình Tú đau đớn kêu lên.
Cảm giác khi nơi khó có thể mở miệng trên cơ thể mình bị vật lạ xâm nhập, nó không chỉ đau đớn mà còn có cả buồn nôn.
Anh cảm giác mông mình như đang căng ra, khí cụ đang không ngừng xâm nhập của Thiệu Quần giống như lưỡi dao sắc nhọn đang tàn phá trong cơ thể anh, cái cảm giác đau đớn xấu hổ kia làm anh hận mình không thể lập tức ngất xỉu.
"Thiệu Quần... Thiệu Quần..." Lý Trình Tú bật khóc thành tiếng, nước mắt giàn giụa nhìn Thiệu Quần.
Thiệu Quần cúi người hôn lên gương mặt anh: "Không sao cả, sẽ tốt lên ngay thôi."
Chính bản thân hắn cũng nhịn đến đầu đầy mồ hôi, chỗ này thật sự quá chặt, nếu không làm chỗ này lỏng ra một tí thì chẳng lẽ sau này lần nào hắn cũng phải tốn nhiều sức như thế à, không nhịn chết mới là lạ.
Hắn không thèm quan tâm tới tiếng khóc của Lý Trình Tú, nắm chặt bờ mông nõn nà đầy đặn, dùng sức đâm mạnh vào trong.
Lý Trình Tú đau đến độ hét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy nội tạng như bị một cây gậy khuấy đảo, làm anh cực kỳ mắc ói.
Thiệu Quần cắn răng, chầm chậm rút khí cụ của mình ra một chút sau đó dùng hết sức đâm mạnh vào tận gốc.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy hắn mới cảm thấy mình có thể tự do ra vào suôn sẻ, ma sát với tường thịt căng mịn sinh ra khoái cảm.
Mà Lý Trình Tú đã khóc đến đỏ hoe cả mắt, tiếng khóc cũng đã biến điệu.
Những người tình trước đó của Thiệu Quần đều đã quen với phong cách giường chiếu bừa bãi ngang tàng của hắn mỗi khi hắn hứng lên, hơn nữa kinh nghiệm về phương diện này cũng rất phong phú, ai cũng học được cách phối hợp với Thiệu Quần để đạt được vui sướng. Nhưng Lý Trình Tú lại không hiểu gì cả, chỉ có thể xụi lơ cả người nằm đó chịu đựng cơn làm tình đau đớn do hắn đem đến.
Năm ngón tay thon dài của Thiệu Quần để lại những vết đỏ trên đùi Lý Trình Tú, hắn dùng sức cố định phần eo không ngừng giãy dụa của Lý Trình Tú, để lưỡi dao bén nóng bỏng của mình qua lại ra vào trong vách tường nóng ướt của Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú bị đâm đến độ nửa phần đầu nhoài ra khỏi ghế sô pha, anh đau đớn ngửa cổ ra phía sau, ngón ngay siết chặt ghế sô pha.
Ghế sô pha nặng nề cũng bị động tác mạnh bạo của Thiệu Quần xô đẩy lắc lư, mà hậu huyệt yếu ớt trực tiếp chịu đựng sự va chạm của Thiệu Quần đã hoàn toàn mỏi nhừ mở rộng, bao bọc kín kẽ thứ đồ chơi đang cắm rút ra vào kia.
Thiệu Quần chìm đắm trong biển dục không cách nào tự kiềm chế lại, chỉ lo vùi đầu
xông lên, mãi đến tận khi thoải mái bắn ra.
Hắn rút cậu nhỏ đã mềm xuống ra khỏi cơ thể của Lý Trình Tú, vứt bao cao su ướt nhẹp xuống đất, thấy trên đó có dính một ít tơ máu.
Lại nhìn Lý Trình Tú, không biết từ lúc nào đã duỗi cánh tay che lại đôi mắt, trên mặt toàn là nước mắt.
Thiệu Quần kéo hai tay của Lý Trình Tú ra, nhìn đôi mắt đỏ ửng lên vì khóc của anh, trong lòng hắn có chút thương xót, hắn duỗi đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên khóe mắt của anh.
Lý Trình Tú nghẹn ngào nói: "Thiệu Quần, đau, quá."
"Tôi biết, mới bắt đầu lúc nào cũng đau, sau đó sẽ tốt lên thôi."
Lý Trình Tú cố sức thút thít mũi, lắc lắc đầu.
Thiệu Quần duỗi tay ôm ngang người nọ lên, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh lên giường.
Lý Trình Tú vừa kề sát đến giường đã mò mẫm tìm chăn muốn che đậy thân thể mình lại.
Thiệu Quần giật góc chăn của anh ra, kề sát vào người anh nằm xuống sau đó mới đắp chăn lên cho cả hai người.
Lý Trình Tú bị hắn ôm chặt từ phía sau, phần lưng tựa vào lồng ngực săn chắc của Thiệu Quần.
Tay của Thiệu Quần vòng đến giữa hai chân anh, nắm chặt khí cụ mềm nhũn của anh.
Lý Trình Tú thấp giọng nói một tiếng: "Đừng..."
Thiệu Quần cắn lỗ tai của anh: "Đừng nói chuyện, hãy tận hưởng hết mình."
Hắn cầm cậu nhỏ của Lý Trình Tú nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, đồ vật mềm nhũn dần trở nên cứng rắn nóng bỏng trong tay hắn.
Thân thể của Lý Trình Tú không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút ít, anh chắm chặt đôi mắt, cắn môi, tận hưởng sự vui vẻ dâng trào lên dưới hạ thể.
Động tác trên tay Thiệu Quần ngày một nhanh hơn, anh chỉ cảm thấy tình dục giống như một quả cầu tuyết vậy, càng tích tụ thì ngày càng lớn hơn, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên anh cảm thấy hậu huyệt vừa mới trống vắng không được bao lâu lại bị nhét vào hai ngón tay.
Sự chú ý của Lý Trình Tú đều đang tập trung vào phía trước, cảm giác khó chịu khi bị xâm nhập trái lại ngày càng thêm mạnh mẽ.
Hạ thể đằng trước đã bị tình dục hoàn toàn chinh phục, huyệt sau ước mềm không thể nào khép lại bị ngón tay moi móc đùa giỡn, đào bới khắp nơi trong vách tường.
Lý Trình Tú cảm thấy thân thể của mình đã dần dần khác với lúc trước rồi, huyệt sau ngứa ngáy, từng làn sóng quái dị ập đến lan dọc từ xương cụt tràn lên đại não, làm anh không ngừng run rẩy.
Thiệu Quần rút ngón tay ra, lấy bao cao su từ trong ngăn tủ đầu giường ra đeo vào, kéo một chân của Lý Trình Tú lên, cắm vào bằng tư thế nằm nghiêng.
Lần xâm nhập này suôn sẻ hơn rất nhiều, Thiệu Quần vừa vuốt ve dục vọng của Lý Trình Tú, vừa nhấp vòng eo mạnh mẽ cắm rút ra vào.
Lý Trình Tú cảm thấy mình sắp bị đâm đến nát nhừ rồi, anh bị thế giáp công từ mặt trước và sau làm cho đầu óc trống rỗng một mảnh, trong thế giới hỗn loạn ngoại trừ cơn sướng mãnh liệt thì vẫn là sự sung sướng mãnh liệt, thân thể bị dục vọng mạnh mẽ này dằn vặt không còn chút sức lực nhúc nhích, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở thành tiếng thút thít ấm ách.
Chăn đắp trên cơ thể của hai người đã sớm bị tuột xuống dưới giường, Lý Trình Tú bị xếp thành tư thế quỳ úp sấp, cái mông nhổng cao lên, mặc cho Thiệu Quần hung hăng ra vào trong cơ thể, khí cụ vừa mới bắn ra cứ liên tục cọ xát với ga trải giường, lại có chiều hướng sắp ngóc đầu dậy.
Một buổi tối như vậy, đã định sẵn là không thể nào chợp mắt.
Ngày hôm sau Thiệu Quần tự mình gọi điện thoại cho ông chủ Trần giúp Lý Trình Tú từ chức.
Trong điện thoại ông chủ Trần liên tục nói xin lỗi, cũng nói là đã đuổi việc mấy người kia và quản lý Trương rồi, Thiệu Quần ừ hử mấy câu, không tỏ rõ ý kiến.
Để điện thoại xuống, nhìn vẻ mặt thất vọng mất mát của Lý Trình Tú, Thiệu Quần lại thấy rất vui vẻ.
Sau này Lý Trình Tú chỉ cần ngồi ở nhà là được, để tiện cho hắn bất cứ lúc nào cần người thì cũng sẽ tìm được anh.
Thiệu Quần cười nói: "Anh cũng bận bịu lâu thế rồi, hiếm thấy mới được nghỉ ngơi một chút, cứ thoải mái giải lao một khoảng thời gian đi."
Lý Trình Tú gật đầu: "Tôi nghỉ ngơi, mấy ngày, sau, mới tìm việc làm."
Nụ cười trên mặt Thiệu Quần cứng đờ: "Chuyện này để sau hẵng nói đi, công việc sao dễ tìm như vậy chứ."
"Đúng vậy đó." Lý Trình Tú thở dài: "Tôi đến, khách sạn khác, hỏi thử một chút."
Thiệu Quần qua loa gật đầu, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để cho bất cứ khách sạn nào nhận anh.
Hắn móc ra một phong bì thật lớn từ trong cặp công văn đưa cho Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú nhận lấy phong bì nặng trịch này, khó hiểu nhìn hắn.
Thiệu Quần hất hất cằm: "Thù lao của anh."
Lý Trình Tú ngạc nhiên nhìn phong bì trong tay mình, dày như vậy, trong này phải có bao nhiêu tiền cơ chứ.
"Nhiều quá." Lý Trình Tú lẩm bẩm nói.
Thiệu Quần cười nhạo một tiếng: "Anh xứng đáng mà, cầm lấy đi."
Lý Trình Tú do dự một chút, nhận lấy, ngại ngùng mỉm cười: "Cảm ơn."
Thiệu Quần nhìn thấy vẻ mặt giống cô dâu nhỏ này của anh thì trong lòng ngứa ngáy không thôi, hắn ôm Lý Trình Tú trực tiếp lăn lên giường.
Hai người cứ thế bắt đầu chính thức sống chung với nhau.
Sau mấy lần Lý Trình Tú gửi sơ yếu lý lịch mà vẫn biệt tăm biệt tích, anh chỉ đành ngoan ngoãn ngồi chờ ở nhà.
Anh không có bạn bè, cũng không biết lên mạng, chỉ có thể nhìn chằm chằm tivi đờ người ra, thật ra cũng không xem được bao nhiêu.
Tuy rằng anh không nói nhiều, nhưng Thiệu Quần chính là người duy nhất anh có thể nói chuyện, anh vẫn hy vọng có thể được nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Nhưng thời gian Thiệu Quần ở lại đây cũng không nhiều lắm, một tuần hắn chỉ ở đây tối đa là ba bốn ngày, những lúc khác anh cũng không biết Thiệu Quần ở đâu, anh cảm thấy mình cũng không tiện hỏi cho lắm. Dù sao Thiệu Quần vẫn phải đi làm, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh anh.
Thiệu Quần lúc nào cũng bận rộn, thường hay bảo sẽ về đây ăn cơm, lại hay cho anh leo cây, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho anh, làm cả bàn cơm nước của anh đều trở thành lãng phí, hết cách rồi, anh chỉ đành ngày ngày ăn đồ thừa.
Nhưng đồng thời, lúc Thiệu Quần muốn đến, hắn cũng sẽ không báo trước cho anh một tiếng, nói đến là đến, dù cho thời gian ở lại có dài hay ngắn thì tối nào cũng theo lệ kéo anh làm chuyện đó.
Đối với chuyện đó, trong lòng anh ít nhiều gì vẫn còn có chút bài xích, nhưng Thiệu Quần rất nóng vội, anh chỉ đành phối hợp theo ý hắn.
Anh lờ mờ cảm thấy quan hệ giữa mình có chút kỳ quái, nhưng không nói ra được là không đúng chỗ nào.
Anh cảm thấy Thiệu Quần đối xử với mình cực kỳ tốt, thường hay khen ngợi đồ ăn anh nấu rất là ngon, rồi anh dọn dẹp phòng ốc cũng rất là sạch sẽ. Lúc hai người ngủ chung với nhau, Thiệu Quần thường hay nói những câu làm người ta mặt đỏ tim đập mạnh, anh cảm thấy Thiệu Quần rất thích anh.
Có người yên thích anh, mà còn là người xuất sắc như Thiệu Quần, điều này làm anh được thương mà lo sợ.
Sau khi anh nghỉ việc không đi làm, anh vẫn ở nhà của Thiệu Quần, Thiệu Quần còn đối xử với anh rất tốt, nên anh muốn đáp đền hắn gấp bội. Chỉ cần Thiệu Quần đến đây, anh sẽ chăm sóc hắn thật tỉ mỉ chu đáo. Anh không biết nói chuyện, cũng không dám chủ động thể hiện yêu thương gì đó, chỉ có thể đối xử tốt với Thiệu Quần theo cách của riêng anh mà thôi.
Nhưng những tháng ngày như vậy không kéo dài được bao lâu nữa. Lý Trình Tú cũng bằng lòng cứ thế chăm sóc cho Thiệu Quần, nhưng anh không thể không có việc làm.
Vì đền tiền phòng cho Thiệu Quần, chi tiêu sinh hoạt hơn hai tháng nay toàn là anh tự bỏ tiền túi ra trả, tiền Thiệu Quần để lại ở nhà anh không hề đụng vào một đồng một xu nào.
Tiền để dành của anh ít ỏi, mỗi tháng vừa phải trả nợ còn phải ăn cơm sống qua ngày, nếu như không làm việc, căn bản không duy trì được bao lâu nữa.
Nhưng anh không ngờ là bây giờ tìm được một công việc lại khó như vậy, anh đã nộp mấy chục hồ sơ xin việc, xem như tình cờ có vài chỗ trả lời lại, nhưng đến cuối cùng vẫn không được.
Rốt cuộc anh không thể ngồi yên ở nhà được nữa, quyết định từ bỏ những nhà hàng và khách sạn lớn, đến vài quán ăn nhỏ, tuy rằng tiền nong đãi ngộ chắc chắn không bằng với nhà hàng lớn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn cứ ở nhà ăn không ngồi rồi.
Thế là anh bắt đầu bận rộn, mỗi sáng đều chạy vào thành phố tìm công việc.
Nhưng chuyện này lại làm cho Thiệu Quần cảm thấy rất khó chịu.
Hắn không thể nào làm người dân trong cả thành phố đều nghe lời hắn không tuyển Lý Trình Tú, cuối cùng anh vẫn tìm được một công việc, lại bắt đầu bận rộn đi làm. Thiệu Quần bực nhất là ngày Lý Trình Tú cũng vác cả người đầy mùi dầu mỡ về nhà, trên ngón tay trắng nõn nà, trong khe móng tay cũng toàn là mùi tỏi hăng nồng. Hắn đi làm cả ngày mệt đuối người chỉ muốn về ôm anh nghỉ ngơi một tí, nhưng ngửi được cái mùi đó là lại thấy tụt hứng.
Trong cuộc đời của Thiệu Quần, hắn nghĩ như thế này, sự nghiệp dùng để chứng minh giá trị của bản thân mình, tiền là để tiêu xài tận hưởng, bạn giường là nơi dùng để mua vui cho bản thân sau những giờ phút bận rộn.
Hắn tự nhận bản thân mình là một người tình cực kỳ đạt tiêu chuẩn, vừa rộng rãi vừa giàu tình cảm, hắn cũng không có đòi hỏi cao gì về bạn giường, chỉ cần là người hắn vừa ý, sạch sẽ không bị bệnh linh tinh, ngoan ngoãn biết vâng lời.
Thế là Thiệu Quần quyết định phải tâm sự với Lý Trình Tú một chút, hắn vẫn còn cảm thấy hứng thú với anh, Lý Trình Tú lại là một người biết quan tâm chăm sóc người khác đến lạ, dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời còn hơn cả đàn bà. Ngoại trừ việc ngu ngốc thích đi ra ngoài bán mạng vì vài ba đồng bạc rẻ bèo thì Lý Trình Tú là người làm hắn hài lòng nhất trong số những người hắn từng bao nuôi, hắn tạm thời không muốn đá anh.
Nếu như Lý Trình Tú có thể ngoan ngoãn ngồi ở nhà thì xem như tất cả đều hoàn mỹ, hắn cảm thấy mình có thể cưng chiều anh trong một quãng thời gian rất dài nữa, rước lấy phiền phức thì thôi không nhắc đến, điều quan trọng nhất là không sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro