
Chương 65
Edit: Xíu
Sau khi Hà Kiều Hạnh mang thai, Chu Tiểu Thuận cùng Man Tử đã đến đưa quà là đường đỏ và gà mái, tháng sáu, bọn họ lại đến một chuyến nữa. Vừa bước vào nhà chính, liền thấy Trình ca đang cầm quạt hương bồ quạt mạt cho đại tẩu, mà đại tẩu thì đang ngồi trên ghế tre, trước mặt là cái trụ gỗ, ở trên đó đặt những quả óc chó chưa bóc vỏ.
Khi hai người bọn họ đi đến dưới mái hiên, Hà Kiều Hạnh ngừng động tác lại, buông quả óc chó vừa bóc vỏ ra, ngước mắt nhìn về phía cửa.
"Là hai ngươi à, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà đến đây?".
Chu Tiểu Thuận nói việc vui của hắn đã định ra, nên đến đây báo cho Trình ca một tiếng.
"Định ra rồi à? Là nhà ai vậy?".
Nói tới đây, Chu Tiểu Thuận vẫn còn một chút xấu hổ, hắn cười gượng một tiếng, rồi nhìn Hà Kiều Hạnh người đang mang thai.
Một cái nhìn thoáng qua này, ý tứ rất rõ ràng, không nói tới Trình Gia Hưng, mà ngay cả Hà Kiều Hạnh cũng nghĩ đến một khả năng nào đó, hai mắt nàng trợn to, chỉ tay vào chính mình hỏi: "Là tỷ muội nhà ta sao?".
"Đúng vậy, là người nhà họ Hà đại tẩu".
Nghe được lời chắc chắn, trong đầu Hà Kiều Hạnh liền suy nghĩ một vòng, sau đó mới nói: "Chắc không phải là cùng một chi nhà chúng ta, Đông Mai cùng Hương Đào, việc hôn sự đã sớm định ra rồi, phía dưới là Đỗ Quyên, nhưng nàng năm sau mới được mười hai tuổi, còn quá nhỏ đi".
Hà Kiều Hạnh mời hai người bọn họ vào nhà ngồi, chính mình thuận tay cầm lấy quả óc chó, bóp bể răng rắc, một bên lấy nhân ra, một bên hỏi hắn: "Là bên đại gia gia hay bên nhị gia gia** đầu kia?".
(** đại gia gia, nhị gia gia: là đại ca, nhị ca của ông nội Hà Kiều Hạnh ).
"Đã nói đến đây rồi, thì đại tẩu thử đoán xem sao".
Muốn ta đoán à.......
Cái này thật sự không dễ đoán, bởi vì nhà họ Hà ở Ngư Tuyền thôn là một dòng họ lớn số một số hai, có quá nhiều đường ca, tiểu đệ, đường tỷ muội cùng thế hệ với nàng, nói đến nhà ai nhà ai được đây, tại có nhiều nhà xa cách nên không liên lạc nhiều, chỉ có những ngày lễ tết mới đi lại lui tới với nhau, hay khi gặp ở trên đường chào nhau một tiếng mà thôi. Trong đầu đã xuất viện mấy cái tên, Hà Kiều Hạnh chưa kịp nở miệng xác thực thì đã nghe thấy Trình Gia Hưng hỏi: "Cũng là phí bà tử làm mối sao?".
Chu Tiểu Thuận xua tay.
"Việc hôn sự này của ta có sự biến đổ bất ngờ, đầu năm, đường ca của bà vợ Chu lão xú kia nói muốn nhờ nàng làm mai tiểu muội nhà mẹ đẻ nàng cho ta, cái này ta không đồng ý, lúc ăn tết ta cũng đã nói với ngươi rồi. Sau đó gặp một người khác, vốn dĩ cảm thấy cũng được, nhưng bởi vì nói đến chuyện sính lễ hồi môn không hợp, ta sẽ không nói đó là nhà ai, tóm lại đầu kia đòi không khác gì bán con gái, một cái miệng không tốt, mà lại quá độc. Rồi cách đây một đoạn thời gian, ta có chút việc đi qua sông đối diện, tình cờ nhìn thấy một cô nương, lớn lên rất thanh tú, đặc biệt là cặp mắt kia long lanh ngấn nước, vì thế ta liền hỏi thăm người ta một chút, ngươi đoán là ai! Đó là người nhà bán thịt heo cho chúng ta đợt trước, nhà Hà Bảo Căn........".
Hà Kiều Hạnh đột nhiên bừng tỉnh ra: "Là Tiểu Cúc phải không?".
Chu Tiểu Thuận gật mạnh đầu hai cái, nói chính là Hà Tiểu Cúc.
"Ta vốn dĩ là tên lưu manh, nào có thể với tới con nhà đồ tể đây? May mắn là trước đó ta có đi theo Trình ca buôn bán, nên đoạn thời gian kia cùng người nhà mẹ đẻ đại tẩu tiếp xúc nhiều, nghe ý tứ của bà nội ta, là cha vợ nói ta trước kia tuy không đàng hoàng, nhưng sau này làm việc cũng tu chí chịu khổ chịu khó, ổn định, lúc này mới gật đầu đem hứa gả Tiểu Cúc cho ta. Bọn họ cũng đã định được ngày, dù sao cũng phải trong vòng một năm nữa vợ mới vào cửa, trễ một chút cũng tốt, có đủ thời gian để xây cái nhà mới cho xong".
Hà Kiều Hạnh tính tính rồi nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì Tiểu Cúc năm nay mười sáu tuổi? Nàng có khả năng chờ ngươi cũng được".
Chu Tiểu Thuận lại vui mừng một hồi, nói may mà đại tẩu gả tới đây trước một bước, gả lại đây cuộc sống rất tốt, nên bên kia mới yên tâm hứa gả con gái đi sang bên sông đối diện. Không riêng gì cảm thấy Chu Tiểu Thuận không tồi, mà còn cảm thấy đường tỷ muội gả chung đến một cái thôn, cho dù nhà mẹ đẻ có xa một chút cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Nói đến cùng thì cũng là kéo theo nhờ phúc của ca và đại tẩu, thời gian đại tẩu về nhà mẹ đẻ có nói chuyện giúp ta mấy câu ".
"Đó chỉ là ngẫu nhiên ta nói mấy câu thôi, ta cũng không biết ngươi cùng Tiểu Cúc nghị thân với nhau, làm sao có thể nói giúp riêng cái gì chứ?".
"Như vậy cũng là một giúp đỡ lớn rồi!". Chu Tiểu Thuận nói xong vỗ vỗ bả vai Man Tử bên cạnh, "Ta thấy tỷ muội nhà mẹ đẻ đại tẩu rất tốt, lớn lên đều trắng như tuyết, thanh tú, Man Tử ngươi cũng đi xin làm mai một người đi, sau này chúng ta chính thức trở thành huynh đệ cọc chèo với nhau".
Thời điểm nghe Chu Tiểu Thuận kể chuyện, Hà Kiều Hạnh còn không quên bóp bẻ răng rắc vỏ quả óc chó. Bởi vì nghĩ ăn quả óc chó bổ não nên nàng đã dụ dỗ Trình Gia Hưng đi mua một gánh, quả óc chó mua về không dễ bóc vỏ, nhưng với Hà Kiều Hạnh sức lực lớn nên rất đơn giản, nàng chỉ cần bóp nhéo vài cái là quả óc chó đã bể ra rồi. Thời tiết ngày càng nóng nực nên bụng bầu không thuận tiện làm những việc khác, vì thế bóc vỏ óc chó có thể trôi nhanh qua canh giờ nhàm chán đó.
Nàng ở một bên bóc vỏ óc chó, còn Trình Gia Hưng thì quạt mát cho nàng, Chu Tiểu Thuận nhìn người đàn ông cưới vợ này.......Trước sau một năm mà đã thay đổi không ít.
Trước kia bảo để cho Trình Gia Hưng ngồi quạt gió cho người khác không?
Thậm chí nghĩ cũng đừng có mơ không nghĩ về điều đó.
Hắn ta có thể đánh gãy chân của ngươi đấy.
"Hai người lại đây chính là để nói chuyện này à?".
"Ca, người đừng có gấp......Còn có, hai chúng ta gần đây có đi Tiểu Hà thôn nhìn, sòng bạc cược dế nhà Trần gia mặt rỗ đã mở trở lại, cũng có người đem đồ ăn đi bán, nhưng buôn bán không tốt bằng năm đầu chúng ta làm, những người cá cược dế đó nhìn thấy ta còn hỏi Trình ca bao giờ đi bán thịt heo xé cay lại? Bảo thời gian dài chưa được ăn lại, những người cá cược dế đã thèm lắm rồi".
"Đại tẩu ngươi người như thế này còn làm thịt heo xé cay bán, tiền bạc có thể còn quan trọng hơn con gái của ta sao?".
"Con gái? Không phải nói là đến tháng mười hay tháng mười một mới sinh sao? Còn mấy tháng nữa sao có thể biết là con gái vậy?".
Đừng nói Man Tử cùng Chu Tiểu Thuận, Hà Kiều Hạnh đều nhìn về phía Trình Gia Hưng kia, cũng muốn biết vì sao
Trình Gia Hưng gãi đầu: "Không chính xác, nhưng khả năng lớn là thế".
"Sao lại nói vậy? Cái ý gì thế này?".
Tay Trình Gia Hưng có chút mỏi, nên liền đưa quạt hương bồ cho Chu Tiểu Thuận, để đường muội phu tương lai quạt tiếp, còn hắn nghỉ ngơi một lúc.
Nhìn thấy Chu Tiểu Thuận hành động rồi, hắn mới nói tiếp: "Khoảng thời gian trước Hạnh Nhi nàng nói muốn ăn quả óc chó để bổ não, bảo ta đi hỏi thăm rồi mua một gánh. Mua quả óc chó không khó, lần trước ta cùng nhị ca đi vào trong huyện, ở trong khách điếm có một món bánh ăn vặt làm bằng óc chó, một gánh này chính là theo chân bọn họ đi mua về. Trước khi đi mua, ta còn chạy lên một chuyến đến Tế Xuân Đường, tìm đại phu hỏi một chút. Nương nói trước nàng mang thai không ăn cái này, vì thế ta nghĩ đi hỏi một chút cho an tâm, không phải là nói có chút đồ vặt bản thân ăn thì tốt, còn phụ nữ mang bầu ăn sẽ không tốt sao?".
"Chuyện này thì có liên quan gì đến sinh con trai hay con gái?."
Trình Gia Hưng liếc nhìn sắc mặt vợ một cái, chỉ thấy nàng tò mò chứ không chán nản buồn bực, mới nói tiếp.
"Sau khi nàng mang thai, không phải là mỗi tháng ta đều đưa nàng đi khám đại phu sao? Đại phu kia nhìn hai ta, rồi hỏi thăm ta hết cái này đến cái kia, hỏi thăm đến mức ta á khẩu không trả lời được, ta nghe ý tứ của hắn là nói nếu trông cậy vào sinh con trai thông minh thì liền dừng lại đừng phí tiền, đừng để bồi bổ đến mười tháng rồi sinh ra một cô con gái trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó thất vọng, quay đầu lại tìm vợ tính sổ, như vậy không hay chút nào........".
"Hắn khuyên ta nếu trọng nam khinh nữ thì dừng bồi bổ lại kịp thời ngăn cản tổn thất, ta nghe ý của hắn hình như là sinh con gái".
Hà Kiều Hạnh bao gồm Man Tử cùng Chu Tiểu Thuận vẫn là không rõ, hỏi vì cái gì.
Trình Gia Hưng xoè tay ra: "Lão đại phu kia bảo nếu thích con trai thì đừng bồi bổ thêm làm mất thêm tiền vốn, nói là lương tâm khuyên nhủ. Còn nói loại chuyện này cũng không phải là nắm chắc, bảo ta chính mình nghĩ lại xem........Bảo ta nghĩ lại cái rắm ấy, ta bảo là nếu hắn muốn ăn muốn uống thì biết làm sao, lão đại phu kia xấu hổ không nói nên lời".
Chu Tiểu Thuận trao đổi ánh mắt với Man Tử, rồi cẩn thận hỏi: "Vậy Trình ca ngươi vẫn mua quả óc chó trở về, còn rất thích con gái sao?".
Trình Gia Hưng suy nghĩ cảm thấy không có gió mát, liền nhấc chân đạp Chu Tiểu Thuận: " Ngươi tiếp tục quạt mát đi".
Chu Tiểu Thuận nhanh tay vội vàng tiếp tục quạt, rồi lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trình Gia Hưng , chờ hắn trả lời.
Câu trả lời là thích, kết quả thực ngoài ý muốn của mọi người.
Hắn cũng không thể hiện bộ dạng của mình thực thích, mà nói là cũng tốt, không sao cả.
"........Quả nhiên là vẫn thích con trai hơn?".
"Đúng vậy, ai mà không thích con trai chứ? Sinh con trai là có thể nối dõi tông tường"
Nhìn thấy hai người bọn họ nói liên tiếp như thế, Trình Gia Hưng khó hiểu: "Ngươi thôi đi, ai nói với ngươi là ta thích con trai?".
"Không phải Trình ca chính ngươi nói sinh con gái cũng được không sao ?".
"Là được hết, sinh con gì đều được, ta căn bản không muốn vợ có bầu sớm như vậy, nhưng kết quả lại không ngăn cản được con đến, vội vàng đến đầu thai. Đến thì cũng đến rồi, nàng từ xa đi tới một chuyến cũng thể để cho tay không được, cái thai đầu không phải dễ dàng gì mới thành".
Hà Kiều Hạnh một tay không nắm giữ lực đạo lớn trong tay tốt, vì thế quả óc chó trong tay nàng bị bóp nát bét.
Ba người đàn ông nhất trí cùng nhìn sang.
Sau đó Man Tử cùng Chu Tiểu Thuận như bị lửa đốt dưới mông, lật đật đứng dậy.
"Ca, ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, nên đi trước đây."
"Ta còn phải đi thả ngỗng, có rảnh lại đến."
Hai người lòng bàn chân như bôi dầu định chạy thoát đi, nhưng Trình Gia Hưng nhanh tay hơn, đã túm chặt lấy Chu Tiểu Thuận: "Ngươi người đi, nhưng phải để quạt hương bồ xuống, cái này mới mua, dùng mới được mấy lần".
Trình Gia Hưng nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cầm lại quạt hương bồ tiếp tục quạt mát, lại nhớ tới quả óc chó vừa rồi tan xương nát thịt, hắn cả gan nắm lấy tay Hà Kiều Hạnh lại, đem quả óc chó bị nghiền nát ra, lấy khăn lau sạch tay cho nàng.
"Sao đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Bóp nát thành ra như vậy không sợ đau tay à?".
"Ai bảo cái miệng của chàng không đang hoàng, nói hưu nói vượn?".
"Ta không nói bậy".
"Vậy con gái của chàng nghe cha nó nói xem nàng như cũng tam được, còn không thương tâm à?".
Trình Gia Hưng nghĩ một chút rồi nói: "Nàng nghe không hiểu đâu, hơn nữa, nàng không nghĩ lại xem, tại sao không thể chờ đợi mà vội vàng đi đầu thai sớm như vậy làm gì? Nàng đến lúc này, ta sống hàng ngày không khác gì một hoà thượng thực sự!".
...............
Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ nói ra được như vậy.
Hà Kiều Hạnh nhớ tới nhà mình cái này chính là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, trước đây hắn cũng thổi qua không ít lời bò với người ta, nếu muốn so đo thì cái mặt hắn đã sớm sưng vù lên rồi.
"Không làm loạn với chàng nữa, chúng ta trước phải nói cho tốt, đây là sinh mệnh của chàng, chàng phải học làm cha đi! Trẻ con không phải ai cũng ngoan ngoãn cả, nếu khóc nháo ầm ĩ thì chàng cũng đừng kêu phiền, trước ai mà không như vậy tới đây?".
"Đúng rồi, lời đại phu kia nói nương biết không ?".
Trình Gia Hưng lắc đầu: "Ta chưa có nói, có chuyện gì ?".
"Chàng vẫn nên nói với nương đi".
"Là sợ nương ta không thích cháu gái sao?".
Trước mặt chồng mình, Hà Kiều Hạnh không có gì phải che giấu, vì thế nàng liền gật đầu.
Trình Gia Hưng đi qua ngồi xuống, ôm lấy bả vai nàng rồi nói: "Đại tẩu sinh Thiết Ngưu cách đây sáu năm, hiện tại chỉ cần thêm người là nương đã vui rồi, sao nhất thiết phải là con trai chứ? Hơn nữa đó là hạt giống của ta, lại không ăn không uống của nhà khác, ta nuôi dưỡng con gái của ta thì là người hiếm hoi lắm à".
.............
Cũng không biết là ai nói tạm được.
Xoay người cái là nói như vậy rồi.
Hà Kiều Hạnh cũng lười vạch trần hắn, dùng khuỷu tay thúc hắn: "Dán gần người như vậy không sợ nóng à?".
Trình Gia Hưng liền dịch dịch mông tránh ra.
Hà Kiều Hạnh lại nói: "Chàng vẫn nên nói với nương một tiếng đi".
Hoàng thị mới ra khỏi đất trồng rau, vừa trở lại nghe được lời này, liền đứng ở cửa hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với ta à?".
"Cũng không có gì, chính là đại phu kia ở Tế Xuân Đường sốt ruột nói ra cái thai này của vợ con hẳn là con gái, nương, nếu nương thích cả cháu trai lẫn cháu gái thì chính là tốt nhất, nếu chỉ thích cháu trai thì liền thu dọn đồ đạc trở về nhà cũ đi".
Hoàng thị vốn dĩ đang cầm rau, lúc này liền đem đồ ăn đặt xuống, nàng đi vào nhà chính, duỗi tay đoạt chiếc quạt hương bồ của Trình Gia Hưng đang cầm, rồi cầm quạt đánh lên người hắn.
"Lão nương là trông cậy huynh đệ các ngươi có con trai để nối dõi tông đường, cũng không phải là nhất thiết cái thai đều là con trai, nếu thai này là con gái thì về sau lại mang thai sinh tiếp, ta sao có thể khắc nghiệt không thích cháu gái của mình chứ? Ngươi đừng có trốn ở phía sau người vợ nữa, hôm nay ta phải đánh chết ngươi, cái đồ nhãi ranh này!".
Không trốn?
Kẻ ngu ngốc mới không trốn!
Trình Gia Hưng núp lo lại phía sau lưng Hà Kiều Hạnh, oán giận nói: "Con vốn dĩ không muốn nói cho nương, là Hạnh Nhi bảo tốt nhất vẫn là nên nói cho nương biết một tiếng!".
Hà Kiều Hạnh đầu tiên là nghẹn lời, sau đó nói đúng là như vậy.
Hoàng thị vỗ vỗ tay con dâu, vẻ mặt ôn hoà bảo nàng ngồi bên cạnh, đồng thời vươn tay ra nhéo lỗ tai Trình Gia Hưng: "Còn học được biết chuyện mà không nói, ngươi có năng lực nhỉ!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro