Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sau sự việc nhận ra nhau, anh suốt ngày cứ lẽo đẽo theo cô. Đến nỗi một người cuồng công việc như anh lại không muốn đến công ty mà cứ muốn nằm ì ở nhà, dành toàn bộ thời gian bên cô 24/24. Sợ chỉ cần mình lơ là một phút cô sẽ chơi trò mất tích với mình một lần nữa.

Cô phải đe dọa là anh mà không chịu làm việc thì em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. Anh mới ngoan ngoãn, ngậm ngùi đến công ty.

Mọi việc vẫn diễn ra như vậy anh đi làm cô ở nhà nấu cơm đợi anh trở về. Tình cảm của hai người họ dành cho nhau ngày càng lớn dần. Nhưng ở bên nhau chưa được bao lâu thì sóng gió ập tới. Có lẽ ông trời trêu người, muốn thử thách tình cảm của cả hai đủ lớn đến nhường nào.  Xem xem họ có đủ sự tin tưởng, sự dũng cảm cùng nhau đối mặt vượt qua khó khăn thử thách hay không? Hay lại chọn cách bõ lỡ nhân duyên này?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sự việc là vầy, một hôm anh vẫn đi làm như thường lệ và chẳng nghĩ đến đó là lần gặp cuối cùng của cả hai. Trong lúc anh ở công ty, cô ở nhà đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Thái độ hết sức kiêu ngạo, đanh đá, chảnh chọe. Nhìn không giống mấy tiểu thư khuê các nhà giàu được giáo dục, dạy dỗ tốt mọi thứ lễ nghi.

Nếu không để ý đến trang phục sang trọng thì cô nghĩ đây có lẽ là bà bán hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Ả rất tự nhiên như đây chính là nhà của mình, đi hết phòng này đến phòng khác đánh giá chê bai các kiểu nào là sao anh ấy trang trí nhà cửa đơn giản quá vậy, mấy món đồ rẻ mạt này mà cũng treo trong phòng......

Cô nghe mà tức đến nỗi muốn vươn tay tát cho ả mấy bạt tai để hả dạ, dám chê đồ cô tặng cho anh là rẻ mạt có tiền chưa chắc mua được. Phải mất rất nhiều thời gian cô mới vẽ ra một bức ảnh chibi của hai người kèm theo chiếc chuông gió làm thật tỉ mỉ kì công. Cô không có tài năng gì nổi bật nhưng vì anh cô nguyện học hỏi mọi thứ, muốn tự tay mình làm quà tặng cho anh.

Ngắm nghía xong hết căn nhà từ trong ra ngoài, ả trở lại phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sopha chân vắt chéo lên giọng.

" Khách đến nhà mà cô chẳng biết đem nước ra mời à "

" Đây nước của cô" 

Nãy giờ lúc mới vào nhà ả cứ đi xung quanh khiến cô phải đi theo nên có kịp mời nước gì đâu. Khi nghe ả nói cô vội vàng xuống bếp làm ly cam ép đem lên.

" Chua như vậy mà cô dám cho tôi uống, mau làm lại ly khác nhanh lên"

Rõ ràng cô đã cho lượng đường thích hợp vào rồi sao lại còn chua đến mức đấy. Chắc muốn khó dễ cô đây mà, cô nhủ thầm trong lòng.

"Phải nhịn vì không biết đây là ai lỡ đâu là bạn của anh thì sao. Mà tính tình cô ta xấu như vậy sao anh có thể kết bạn với người như vậy chứ. Thôi kệ, việc chính bây giờ là đem nước lên cho cô ta. "

" Nước đây cô uống xem có được chưa ?"

" Ngọt quá bộ cô muốn tôi bị tiểu đường hay gì mà cho đường nhiều thế "

Ai biểu cho lượng đường phù hợp bảo chua nên cô tăng thêm một ít đường. Đâu ngờ như vậy vẫn chưa vừa lòng ả, bây giờ lại bảo ngọt quá mức. Thôi nhịn thì nhịn cô tiếp tục đổi  ly nước khác nhưng khi nước vừa đưa đến, ả cố ý vờ tụt tay để ly nước rơi xuống đất bể tan tành, văng tứ tung khắp ra sàn. Chẳng may một mảnh vỡ sượt qua chân cô do khoảng cách cô đứng quá gần. Vết thương tuy không sâu nhưng cũng mang đến sự đau rát cho cô.

Mím môi, cô nhịn xuống. Khom lưng dọn dẹp, khi nhặt đến mảnh cuối cùng, bàn tay tự dưng bị ả đạp lên một cách cay nghiệt.

Cô ngước mắt nhìn, lạnh giọng.

" Bỏ chân cô ra "

Nhịn đã nhịn đủ. Ả thật đúng là được đằng chân lấn đằng đầu.

" Bỏ? Cô có tư cách nói tôi? Cô đừng tưởng tôi không biết cô là người anh ấy yêu. Cô nghĩ mình là ai mà dám ở cạnh anh ấy, chẳng nhìn xem mình ở tầng lớp nào trong xã hội. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tôi chính là vị hôn thê của anh ấy, biết điều thì hãy cút xa anh ấy ra. Nếu cô vẫn cố chấp bên anh ấy thì không chỉ cái trại trẻ mồ côi đó mà cả anh ấy sẽ bị cô hại chết đấy. Biết vì sao không vì công ty anh ấy đang gặp vấn đề tài chính chỉ khi kết hôn với tôi mới có thể giải quyết ổn thỏa. Cô hãy suy nghĩ cho kĩ rồi đưa ra quyết định. Quyết định của cô sẽ ảnh hưởng rất lớn đấy. Hahaha...."

  Ả cười một tràng dài, đôi giày cao gót yên vị trên bàn tay xinh đẹp của cô chẳng xê dịch chút nào thậm chí lực giẫm còn mạnh hơn khiến cho mảnh vỡ còn cắm sâu vào lòng bàn tay. Cảm nhận cái đau cắt da cắt thịt truyền đến, cô hít một ngụm khí lạnh, nhấn giọng lần nữa.

" Bỏ ra "

Con người vẫn xem như không nghe được kia đang dương dương tự đắc nhếch môi cười khẩy.  Ánh mắt mỉa mai của ả dành cho cô rốt cuộc cũng khiến  cô hiểu ra mọi chuyện.

Mọi thứ đều có sự sắp đặt cả rồi, từ đầu đến cuối cô cứ như con ngốc bị người ta xoay mòng mòng. Ả là vị hôn thê mà gia đình anh chọn nên có thể ỷ lại mà ra uy quyền với cô. Cô đã từng nghe anh nói từ lâu gia đình anh đã sắp xếp cho anh một vị hôn thê nhưng anh chẳng quan tâm ả trông như thế nào, tính tình ra sao. Nay người ta đã tìm đến cửa và nói ra những điều bất lợi đối với anh. Căn bản cô chẳng tin mấy nhưng những hôm gần đây cô thấy anh rất áp lực, mệt mỏi. Cô có hỏi thì anh chỉ bảo.

"Công ty đang gặp một số vấn đề, anh bận giải quyết sổ sách nên hơi mệt mỏi ấy mà. Em đừng lo chẳng có việc gì đáng ngại đâu."

  Cô không muốn mặt dày bên cạnh anh, cản trở sự nghiệp của anh với hại cả trại trẻ mồ côi.

Chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn cô chẳng để tâm mọi thứ và chẳng buồn muốn rút tay mình ra khỏi đôi giày cao gót, cứ để đau đớn ấy lấp đầy những đau đớn mà cô phải chịu trong lòng đi. Nở cười nhạt, nụ cười thật chua xót, thê lương biết bao. Cô nhìn cô ta nói với giọng quả quyết .

" Được, tôi sẽ tránh xa anh ấy. Mong cô sẽ giúp đỡ công ty anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này. Đừng làm hại trại trẻ mồ côi"

Dứt lời, cô lấy hết sức đẩy chân ả ra. Vì bị đẩy bất ngờ, cô ta chao đảo mém tí nữa là ngã. May ra kịp giữ lại thăng bằng, nếu không té xuống đất, có phải ả sẽ mất sạch mặt mũi?

Lấy lại vẻ kiêu ngạo, cô ta hắn giọng.

" Xem ra cô còn biết điều, nhanh thu dọn hành lí cút khỏi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngôntình