Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Nhụ mộ] PN 2: Another story (Phần 1)

Phiên ngoại 2: Another story

Tác giả: Miêu đại phu

Edit: Dú

-----------------------------------------

Phần 1:

"Cạn ly!"

Đám người xung quanh xông lên, Lý Gia Đồ chật vật rút lại chén rượu sake đầy ắp, lui về sau lưng đồng nghiệp phía trước mặt, một hơi cạn sạch.

Một chén rượu tiên phong này của trưởng bộ phận kết thúc, ai nấy đều về chỗ mình ngồi, tiếp tục ăn uống với những người đi dự tiệc.

Nữ phục vụ bưng đĩa sashimi mới cùng với những chai rượu sake liên tiếp, trước khi đi còn bị không ít khách uống rượu dùng lời nói chọc ghẹo.

Lý Gia Đồ vừa rút được điện thoại từ trong túi ra, nhìn ra phía trước một cái, Tsunetani đã cầm một chén rượu sake, lảo đảo đến chỗ cậu, chen vào Serizawa đang ngồi sóng vai cùng Lý Gia Đồ, rót đầy chén của cậu.

"Rikado! Nào!" Chẳng thèm nói đến câu mời rượu thứ hai, Tsunetani đã tự cạn ly.

Lý Gia Đồ dở khóc dở cười, chỉ đành uống theo.

Tsunetani sớm đã uống tới độ mặt đỏ bừng, khoác cổ rồi ghé đến bên tai cậu, mùi rượu xộc đến, "Anh nói cho cậu biết này, bí mật của cậu ấy à, anh đây đã biết rồi nhé!"

Rõ là mang cái vẻ muốn nói thầm, nhưng âm lượng lại khiến tai Lý Gia Đồ muốn điếc luôn. Cậu xoa cái tai đã ong ong, không hiểu mô tê gì, "Bí mật gì?"

"Rikado thì có thể có bí mật gì?" Serizawa chán ngán liếc mắt nhìn anh ta, "Thực tập sinh đơn thuần nhất cả công ty chính là cậu ấy đấy!"

Dù nghe được câu nói như vậy, Lý Gia Đồ cũng không vui vẻ lên chút nào. Cậu gượng cười.

Tsunetani lập tức rót rượu cho Serizawa, ném chai rượu "Bộp" một cái lên bàn, cầm một miếng sushi lên ăn, "Bản thiết kế 'Vọng Thu đường' của cậu ấy đã đạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất của cuộc thi thanh niên thiết kế kiến trúc năm nay đấy, cô biết chưa?"

Chuyện này đúng là Lý Gia Đồ chưa từng nói cho ai biết, khi đoạt giải cũng là bên ban tổ chức thông báo cho cậu trong khoảng thời gian trước đó. Thông tin vừa được truyền ra, mọi người cả bàn tiệc đều sục sôi, bàn tán, chẳng làm gì hơn ngoài việc cùng nhau chúc rượu Lý Gia Đồ.

Tuy đây không phải lần đầu tiên tham gia tiệc Bonenkai(*), nhưng còn một tuần nữa là đón năm mới, dù là bạn học cùng lớp hay ở nhà hàng nơi cậu làm việc bán thời gian đều đã tổ chức tiệc rồi. Lúc này hãy còn công ty thiết kế mà cậu làm việc nữa, khắp bàn đều là tiền bối của cậu nên chẳng thể nào kiếm cớ chối từ được, chén rượu cứ đầy ăm ắp, và cậu chỉ có thể uống tiếp.

(*Chú thích: Bữa tiệc Bonenkai là bữa tiệc tất niên theo truyền thống của người Nhật Bản.)

Trưởng bộ phận thấy bàn bọn cậu sôi nổi, bèn cầm chai sang mời rượu. Bàn kia đã có bốn tiền bối bắt đầu nhún nhảy, cũng có người dùng đũa gõ lên bàn tạo nhạc đệm.

Lý Gia Đồ tìm được điện thoại giữa chốn hỗn loạn đó, khom người thấy có tin nhắn của Tô Đồng, cậu trả lời lại, không chối rượu được. Tin nhắn ấy vừa được gửi một nửa thì chén rượu lại đầy.

"Giám đốc của chúng ta năm ấy cũng xuất thân từ nhà thiết kế mới xuất sắc nhất đấy, năm thứ hai thì đạt được giải xuất sắc nhất năm. Bản thiết kế về khách sạn cấp sao ở đảo Kagoshima, đã ai trong các cậu nhìn thấy chưa?" Trưởng bộ phận đã uống nhiều, hỏi xong cũng không định nghe ai trả lời, cứ chen vào chỗ của Tsunetani, đặt mông ngồi xuống, "Rikado, cậu phải cố gắng lên nhé. Bây giờ những sinh viên vừa có thiên phú vừa cần cù như cậu rất ít! Cậu nhìn cái tên Tsunetani vô dụng này mà xem, lăn lộn bảy, tám năm rồi mà chẳng hề ngóc đầu dậy được!"

Tsunetani uống rượu, cóc thèm để ý đến trên dưới nữa, ghét bỏ đẩy trưởng bộ phận ra ngoài.

Tiếng Nhật của Lý Gia Đồ rốt cuộc vẫn không thể đưa ra giao tiếp khi ở trạng thái không bình thường được, đầu cậu đã loạn, từ bỏ luôn việc sắp xếp ngôn ngữ, chỉ cúi đầu cười khiêm tốn.

Wauke ngồi đối diện là người mới đến làm ở công ty năm nay, tò mò hỏi, "Tiện thể thì, Rikado, vì sao anh lại học kiến trúc? Là nguyện vọng từ nhỏ hả?"

"Cái này..." Cậu đang nghĩ ngợi xem nên bịa cho qua chuyện như thế nào, nhưng lại phát hiện mọi người xung quanh đều im lặng để đợi cậu, bèn cười khổ, "Ở chỗ chúng tôi, sau khi công bố điểm đại học thì phải điền nguyện vọng vào hồ sơ. Lúc ấy đã viết kiến trúc vào."

Ai nấy đều không hẹn mà cùng "À" một tiếng, song vẫn đợi câu phía sau.

Lý Gia Đồ ngẫm lại, kể về chuyện rất lâu trước kia, "Hồi tôi học tầm lớp ba tiểu học, sách giáo khoa ngữ văn của chúng tôi có một bài đọc, tên là 'Cầu Triệu Châu'."

"A! Là cái cầu Triệu Châu đó sao?" Đã học về kiến trúc cổ của Trung Quốc, Serizawa đầy vẻ hứng thú, giới thiệu với những người khác, "Đó là cầu vòm bằng đá cổ xưa nhất trên thế giới, được xây dựng vào thời nhà Tùy."

"Ngày ấy khi đọc được bài này, tôi chẳng chú ý gì cả." Trong tiếng cười của mọi người, cậu cũng mỉm cười xấu hổ, "Thầy tôi gọi tôi đứng dậy, hỏi tôi tại sao hai vòm hông lớn được đặt ở hai đầu, còn thêm cả hai vòng hông nhỏ nữa."

Lý Gia Đồ vừa kể vừa dùng đầu ngón tay thấm vào rượu sake, vẽ sơ qua về hình dáng của cầu Triệu Châu, "Nếu không trả lời được thì sẽ xấu hổ lắm. Nhưng hồi đó trừ sách giáo khoa ra thì tôi không chuẩn bị gì nữa cả, thế là đành phải bất chấp trả lời đến cùng. Lúc ấy tôi đã đoán rằng, vòm hông nhỏ là khi có lũ thì cầu sẽ đủ khe hở để nước lũ chảy thoát qua, đồng thời cũng có thể tiết kiệm vật liệu đá. Nào ngờ tôi trả lời đúng. Khi điền nguyện vọng, tôi thu dọn lại sách giáo khoa cũ, gặp phải bài đọc này, bèn chọn ngành kiến trúc."

"Giỏi thật đấy." Serizawa khen ngợi từ đáy lòng, lại kể lể với đồng nghiệp, "Quả nhiên là từ nhỏ đã có thiên phú rồi!"

Trưởng bộ phận gật đầu hài lòng, dùng sức vỗ lên vai Lý Gia Đồ, "Sang năm phải tiếp tục cố gắng nhé!"

"Mau mau mau, uống rượu mau! Năm sau cùng nhau cố gắng!" Tsunetani giơ chai rượu lên, gào lần thứ hai.

Tiệc Bonekai chính là như vậy, tựa như dù đề tài câu chuyện có là gì thì cuối cùng đều phải kết thúc bằng rượu. Uống rượu cũng là nơi khởi đầu của câu chuyện, cứ như nếu không uống đến mức say mèm thì không sẽ không tính là tận hứng.

Lúc tan tiệc, cả trai lẫn gái toàn bộ phận đều say khướt chào nữ phục vụ. Trên đường lớn không quạnh quẽ lắm, cách đó mấy mét có thể nghe thấy tiếng thỏa thích hát hò của đám đàn ông ở một quán rượu khác.

Tửu phẩm của Lý Gia Đồ tốt, uống rượu xong nhiều lắm chỉ là đi lại không vững mà thôi, không cần người đỡ. Cậu không thích ồn ào, vì lỡ chuyến xe cuối mà mất hứng, đi đặt phòng ở khách sạn gần đây như bọn Tsunetani.

Wauke đã say đến độ bất tỉnh nhân sự, được trưởng bộ phận và hai tiền bối khác thay phiên nhau vác để chờ taxi. Phụ nữ có gia đình hơn nửa là có người nhà tới đón, những người độc thân còn lại thì cùng nhau gọi xe chung, đương nhiên cũng không thiếu những cô gái đang trong mối quan hệ mờ ám với các đồng nghiệp nam đi thuê phòng.

Lý Gia Đồ ở lại phía sau, giúp hai đồng nghiệp nữ ở bên cạnh đón xe hộ. Không ngờ cái xe taxi vất vả lắm mới gọi được bị một tên đàn ông xa lạ đang say khướt không biết chui từ đâu ra ngồi xuống xe trước, cả bọn nhìn người đàn ông say đã ngã vào ghế mà bạn bè cũng chẳng lôi ra được, đành phải từ bỏ việc tranh luận.

Thấy người càng lúc càng ít, Lý Gia Đồ nhìn hai cô gái quàng khăn hơi run rẩy đứng trong gió lạnh, trong lòng không khỏi hơi sốt ruột. Cậu vẫn rất ngạc nhiên, tại sao con gái Nhật Bản có thể mặc váy ngắn vào mùa đông lạnh đến nhường ấy, rõ là trông các cô cũng lạnh lắm mà.

"Rikado, cậu sống cách xa đây lắm, hay là cứ đi về trước đi!" Serizawa cố lấy dũng khí để nói.

Đúng là vì các cô sống quá xa nên rất khó tìm được xe, nhưng vì cùng lý do ấy nên cậu không thể để các cô cứ đứng vậy trên đường lớn được, "Không sao, đợi chút nữa. Găng tay của cô đâu?"

Serizawa trưng vẻ mặt đau khổ đáp, "Không biết đã rớt đâu rồi."

Lý Gia Đồ tháo găng tay lông dê của mình xuống, đưa cho cô, "Đeo vào." Thấy cô do dự, lại dúi sang, "Sau này trả lại tôi là được."

"Cảm ơn." Cô đưa hai tay nhận chiếc găng.

Lý Gia Đồ thấy xa xa có chiếc xe taxi lái qua đây, bèn lập tức vươn tay bước ra đón xe, nhưng xe không lái thẳng qua ngã tư đường phía trước, mà rẽ sang lối khác.

Gió lạnh thổi tới khiến cậu tỉnh rượu. Qua thêm mười phút nữa, hai cô gái đã lạnh cóng đến độ đứng thẳng chân. Lý Gia Đồ nghĩ thầm đây không phải là cách, thế là lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đồng.

"A lô? Anh đã ngủ chưa?" Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng của Tô Đồng còn tỉnh táo bèn hỏi, "Anh đến đón em được không? Mượn xe của thầy Giang ấy. Chỗ em có hai cô gái, vẫn chưa bắt được xe."

Tô Đồng không hỏi thêm câu nào, chỉ đáp, "Được, các em đứng ngay đó đợi anh. Anh ra đón."

Cúp máy xong, Lý Gia Đồ trấn an cảm xúc của hai cô, "Bạn tôi sẽ lái xe qua đây, tầm khoảng hai mươi phút nữa. Nhưng mong là không cần phải đợi lâu đến vậy."

"Có phiền đến bạn của cậu không?" Eijima nói theo giọng mũi, lúc mở miệng đều bốc khí trắng.

Lý Gia Đồ lắc đầu, "Không sao, về nhà quan trọng hơn."

Sự phát triển của câu chuyện này cuối cùng có vẻ hơi qua loa và buồn cười, mới năm phút sau thôi, cả bọn đã đợi được một xe taxi có thể đưa hai cô gái kia về nhà.

Lý Gia Đồ hỏi những hai lần, xác nhận các cô thật sự không cần cậu đưa về nữa, bèn bảo các cô về đến nhà an toàn xong thì phải gửi tin nhắn cho cậu. Cảm ơn tài xế rồi, cậu nhìn chiếc xe trước mặt mình chuyển hướng, vẫy tay mỉm cười chào tạm biệt với người trong xe.

Kết quả cuối cùng là chỉ còn mỗi cậu đứng một mình giữa gió lạnh thổi vù vù đợi Tô Đồng tới đón. Sau khi đám đông dần tản đi, ngã tư đường rực rỡ về đêm dưới ánh đèn neon trông lạnh lẽo đến lạ, không biết có phải là ảo giác của Lý Gia Đồ hay không, cậu cảm thấy trời đang đổ tuyết.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên có những bông tuyết rất nhỏ rơi trên hàng mi của cậu.

Lưng và đầu gối của Lý Gia Đồ bắt đầu lạnh cóng, máu ở mười ngón tay không được lưu thông đút trong túi áo cũng bị đông cứng đến độ không còn chút cảm giác. Cậu nhìn mỗi chiếc xe lái về phía ngã tư đường, mỗi lần thấy đèn xe nào sáng lên đều phải nheo mắt nhìn để xem đó có phải Tô Đồng hay không.

Tựa như đợi rất lâu rất lâu sau, cậu kìm lòng không đặng đi đến dưới đèn đường nhìn đồng hồ, ngạc nhiên phát hiện chỉ mới chưa đầy năm phút trôi qua.

Lý Gia Đồ khép hai tay lên miệng rồi hà một hơi, dùng sức chà xát hai tay, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Cậu lại đút đôi tay đã vừa khô vừa lạnh vào túi, đột nhiên trông thấy cách đó không xa có đèn xe sáng rực, tập trung nhìn vào người lái xe thì đúng là Tô Đồng, thế là vội bước tới ven đường.

Xe vừa dừng lại, Lý Gia Đồ đã chui vào xe ngay tắp lự, phủi bông tuyết trên vai xuống, sụt sịt mũi, cảm thán, "Lạnh quá!"

"Cho em một cái túi sưởi đút tay này." Tô Đồng đặt một chiếc túi sưởi đút tay ấm áp lên đùi cậu, "Mới vừa sạc trong xe."

Lý Gia Đồ giơ chiếc túi sưởi in hình gấu Rilakkuma lên, nhìn một lát rồi đút hai tay vào, xoay người ôm vào lòng. Khi thấy ấm rồi, cậu mới thở phào một hơi, ngồi ngay ngắn lần nữa.

Tô Đồng vừa lái xe vừa hỏi, "Không phải em bảo còn hai cô gái nữa à?"

"Đừng nhắc tới nữa, vừa nãy gọi cho anh xong thì bắt được taxi luôn." Hai tay dần có cảm giác, cậu nhìn bình giữ nhiệt đặt một bên, cầm lên thì phát hiện bên trong có rót thứ gì đó.

Tô Đồng liếc sang cậu, nhắc nhở, "Qua ngã rẽ này hẵng mở, không là lắc lư cái sẽ chảy ra mất." Dứt lời, xe đã đi qua một ngã rẽ.

Lý Gia Đồ vặn nắp ra, ngửi thấy mùi sữa, vội uống ngay một hớp. Vì quá nóng nên đầu lưỡi cậu hơi bị phỏng, "Anh còn đi pha sữa nữa à?"

"Sao thế được? Để em đứng đầu phố đông cứng thành cột băng luôn à?" Tô Đồng thấy buồn cười, "Đã pha từ lâu rồi, rót vào bình đợi em về nhà uống, nhưng em vẫn chưa về."

Lý Gia Đồ sửng sốt, áy náy nói, "Tiệc Bonenkai là vậy đấy, ai nấy đều không thoát được. Em xin lỗi."

"Không sao, cũng không có ý trách em." Tô Đồng nhìn cậu, hình như rất ngạc nhiên, "Tối nay em đã uống thế nào? Giờ còn tỉnh táo đến vậy à."

Hai bữa tiệc Bonenkai trước, Lý Gia Đồ đều uống say khướt, bị Tô Đồng nói như vậy, không khỏi thấy xấu hổ và ngại ngùng. Cậu mỉm cười đầy bối rối, "Chắc là tối nay trước khi ăn cơm, em đã uống sữa chua chăng." Ngừng một chốc rồi hỏi anh, "Mấy giờ anh ngủ?"

"Gần mười một giờ. Hai người thầy Giang ngủ từ khi mười giờ rồi, anh cũng không muốn quấy rầy quá muộn." Tô Đồng dừng xe trước một cái đèn đỏ, "Các thầy hỏi ban ngày có muốn vào chùa không, có hoạt động."

Lý Gia Đồ nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Thế chúng mình cùng đi nhé? Dù sao cũng là ngày đầu năm mới."

Anh hơi giật mình, mỉm cười đáp, "Được."

Nghe vậy, Lý Gia Đồ lại uống tiếp nửa bình sữa nữa, liếm hết bọt sữa trắng ngoài miệng, thoải mái thở một cái. Tiếng thở này còn chưa kịp dứt thì cậu đã nghe Tô Đồng bật cười.

"Ngài Tô Đồng," Cậu bắt lấy cánh tay không lái xe của anh, nói lời chúc nghe nhiều nhất vào đêm nay, "Năm mới vui vẻ. Năm nay cũng kính nhờ!"

Tô Đồng buồn cười, dừng xe lại, cười nói, "Ừ, năm mới vui vẻ. Năm nay cũng mong ngài Lý Gia Đồ đây quan tâm nhiều hơn."


*Chú thích:

Cầu Triệu Châu tọa lạc tại sông Giao, huyện Triệu, thuộc tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, cầu Triệu Châu trước đây còn được gọi là cầu An Tế, được xây dựng vào khoảng thời gian giữa triều đại nhà Tùy và nhà Đường, cách đây khoảng khoảng 1.300 năm.

Cầu Triệu Châu không chỉ là cây cầu vòm bằng đá cổ nhất Trung Quốc, mà còn là cầu vòm cổ xưa nhất có thể tra thấy trong lịch sử thế giới với kiểu kiến trúc độc đáo. Quan trong hơn, kỹ thuật xây chiếc cầu này được nhìn nhận là thành tựu sáng tạo kỹ thuật vĩ đại trong lịch sử xây cầu cổ xưa của Trung Quốc, cho đến ngày nay, các nhà xây dựng đã áp dụng kỹ thuật này để xây dựng các cây cầu đá và cầu bê tông cốt sắt trên toàn thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro