🍀 Chương 19: Tân nhân bạn cũ
"Sen lửa đỏ, 3 cây."
"Thủ ô 300 năm, 3 cây..."
"Quả song sinh, 5 quả..."
Ở sân sau của hiệu thuốc Long Tường, bàn tay cầm sổ ghi chép của Tề Ngạo bắt đầu run nhè nhẹ: "Cỏ Đồng Tâm, Căn Bạch Hỏa, quả Băng Hỏa... Ồ, các ngươi, ai tới nói cho ta biết, nói cho ta biết vì sao chỉ mới có mấy ngày mà những dược liệu trân quý này lại ít đi một số lượng lớn như vậy?"
Dứt lời, Tề Ngạo hung hăng đập quyển sách lên trên bàn gỗ: "Không đến 10 ngày, các ngươi đã cắt hết những thứ này nấu thành cơm để ăn à?"
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, một quản sự dẫn đầu nơm nớp lo sợ nói: "Cái này, Tề thiếu gia, chúng ta cũng là làm theo chỉ thị..."
"Làm theo chỉ thị của ai?" Tề Ngạo khó thở, cười nói, "Hả? Các ngươi nói ra cho ta biết, là ai chỉ thị? - trong Phi Vân Thành, chỉ có thành chủ muốn vật mới có thể không cần thông qua cha ta, các ngươi nói đi, là ai chỉ thị cho các ngươi hả?"
"Cái này", quản sự ho khan một tiếng, mang theo 10 phần xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Chính là thành chủ..."
Không hề phòng bị lại nghe được câu nói cuối cùng kia, tất cả tức giận mà Tề Ngạo có lập tức mắc lại trong cổ họng, trên không ra trên, dưới không ra dưới, chính là không làm cách nào phát tiết ra ngoài được.
Một sự yên tĩnh xấu hổ vô cùng.
"...... Thành chủ?" Một lát sau, cuối cùng thì Tề Ngạo cũng tìm lại được âm thanh của mình, "Thành chủ muốn lấy mấy thứ này làm gì? Thành chủ công tham tạo hóa, lấy những loại dược liệu dùng để bồi bổ căn nguyên, gia tăng công lực đó để làm gì cơ chứ?"
Quản sự vừa nói chuyện vừa cười khổ: "Những vật này, nếu là thành chủ muốn..."
Quản sự không nói gì, nhưng Tề Ngạo làm sao có thể không rõ? - cả Phi Vân Thành này đều là họ Văn Nhân cả, chủ nhân kia lấy từ trong nhà mình một chút đồ vật thì sao chứ? Thế nhưng mà...
Nhưng mà... Mặt âm trầm, Tề Ngạo giống như bị mây đen bao quanh đỉnh đầu, hung hăng trừng mắt nhìn cuốn sổ ghi chép vài lần, lúc này mới vẫy tay nói: "Được rồi, các ngươi đi xuống đi - những dược liệu vừa rồi khi mua toàn bộ đề nửa giá, bán ra đề thêm 3 giá cho ta."
Mọi người vâng dạ rồi nối đuôi nhau rời đi.
Tùy tay lấy ghế dựa ra ngồi xuống, Tề Ngạo uống xong vài hớp trà, lúc này mới mang theo buồn bực đặt lại tầm mắt lên quyển sổ ghi chép mới đưa đến hôm nay còn chưa kịp mở ra kia.
10 ngày nửa phần, 10 ngày nửa phần... Mặc kệ là nói gì đi chăng nữa, lượng dùng như vậy, cũng quá nhanh rồi? Thế nhưng, nếu không phải do có người ở trung gian kiếm lời để bỏ túi riêng, vậy tức giận của Tề Ngạo cũng dần dần giảm bớt, chỉ là sự nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm 3 phần. Không phải là thật sự mang đi nấu ăn đấy chứ?...
"Phanh!" Bỗng nhiên, một tiếng tông cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tề Ngạo.
Khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, Tề Ngạo còn chưa kịp tức giận thì đã thấy Tiêu Phá Thiên lao thẳng đến, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hà Thải Y tự sát."
Tề Ngạo ngây người, theo bản năng hỏi lại một câu: "Ai?"
"Hà Thải Y." Tiêu Phá Thiên lặp lại một lần nữa.
"Hà Thải Y......" Tề Ngạo thoáng dừng rồi hỏi lại, "Hà Thải Y, là ai?"
Mí mắt Tiêu Phá Thiên run lên: "Hồng cô nương ở Sở quán."
"Là một hồng bài cô nương?" Tề Ngạo ngạc nhiên nói, ngay sau đó, hắn phục hồi lại tinh thần, lập tức buồn bực lên tiếng: "Một hồng bài cô nương tự sát thì sao? Cho dù nàng có là tiểu tình nhân của Tiêu huynh thì cũng không đến mức khiến cho Tiêu huynh phải xông vào gấp gáp lúc ban ngày ban mặt thế này chứ?"
Mí mắt Tiêu Phá Thiên lại run rẩy. Tiếp theo, hắn trầm mặc một lúc lâu: "Hà Thải Y không phải tiểu tình nhân của ta."
"Hay là......" Hay là muội muội của ngươi? Tất nhiên một câu này Tề Ngạo cũng chỉ thầm nói trong lòng chứ không nói thẳng ra khỏi miệng.
"Là tiểu tình nhân của Văn Nhân Tầm." Không nhìn ra được trong lòng Tề Ngạo đang nghĩ cái gì, Tiêu Phá Thiên chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Tề Ngạo lại lần nữa trố mắt.
Một lát sau, hắn vỗ vỗ lên trán, thấp giọng than thở một tiếng: "Xin lỗi, Tiêu huynh, hôm nay ta đã thất thố rồi... Hồng bài kia... Hà Thải Y kia, vì sao lại tự sát?"
"Cắt cổ tay tự sát." khẩu khí của Tiêu Phá Thiên chậm lại.
Tề Ngạo đứng lên mời Tiêu Phá Thiên ngồi xuống, tiếp theo, hắn nói: "Cắt cổ tay? Có chết không?"
Tiêu Phá Thiên lắc đầu: "Được cứu về rồi."
Tề Ngạo trầm ngâm nói: "Nếu như cắt cổ tay nhưng lại không chết, như vậy việc kia không nhất định là thật sự muốn chết... Có phải là do sợ bị thất sủng cho nên làm ra việc này để hấp dẫn chủ ý của Tầm thiếu gia không?
Mặt Tiêu Phá Thiên trở nên âm trầm.
Tề Ngạo chủ động rót cho Tiêu Phá Thiên một chén trà nóng.
Tiêu Phá Thiên nhận lấy cầm trong tay thưởng thức, lại không uống, chỉ nói: "Tầm thiếu gia trước đây rất thích cô nương đó."
Việc này cũng không phải bí văn gì. Tề Ngạo một bên tự trách bản thân vừa rồi sơ sẩy, một bên nói: "Xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu? Tầm thiếu gia cùng với cô nương kia cũng chỉ mới qua lại với nhau khoảng 1 năm đúng không? Một cô nương mà thôi, thời gian trôi qua lâu thì ái ân phai nhạt cũng là chuyện bình thường mà thôi."
Trà nóng trong tay Tiêu Phá Thiên cũng từ nóng chuyển thành lạnh, sau đó, hắn nói:
"Tầm thiếu gia đã từng đến nhờ ta."
Tề Ngạo thật sự kinh ngạc: "Cái gì?"
"Tầm thiếu gia đã từng đến nhờ ta." Tiêu Phá Thiên lặp lại lần nữa. Sau đó, hắn nhìn ly trà trong tay đã không còn độ ấm, ánh mắt dần dần sâu hơn, trong miệng lại nói, "Một tháng trước đây, vì Hà Thải Y."
"Sau đó?" Tề Ngạo nhíu mày.
"Nói là muốn tìm một nơi để cho Hà Thải Y ở - Tầm thiếu gia đã dự định chuộc thân cho một cô nương ở chốn phong hoa." Tiêu Phá Thiên cười cười, trong giọng nói chưa từng che giấu sự khinh miệt.
"Mà hiện tại thì sao," Tề Ngạo hình như nhận ra điều gì, "Hà Thải Y tự sát?"
Tiêu Phá Thiên gật đầu.
Tề Ngạo đã biết việc mà Tiêu Phá Thiên muốn nói là gì, hắn nói: "Gần đây Tầm thiếu gia có thay đổi rất lớn, không rõ là vì muốn lấy lòng thành chủ cho nên mới chặt đứt quan hệ với những người trước kia hay vì sao."
"Người khác thì còn có khả năng này. Nhưng Hà Thải Y," chân mày Tiêu Phá Thiên cau lại, "Nhưng ta cảm thấy Tầm thiếu gia sẽ không từ bỏ Hà Thải Y."
"Vì sao?" Tề Ngạo thuận miệng hỏi một câu.
"Tầm thiếu gia ghét nhất chính là cái gì?" Tiêu Phá Thiên hỏi lại.
"Võ công." Tề Ngạo không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn.
"Chính là vì Hà Thải Y, Tầm thiếu gia đã bắt đầu thử luyện võ." Tiêu Phá Thiên nhàn nhạt nói.
Tề Ngạo sửng sốt, tựa như muốn nói gì, nhưng mà nhíu mày suy tư một lúc cũng không nghĩ ra, cuối cùng hắn nói: "Cho dù thật sự có gì đó không đúng, vậy thì sao? - những thay đổi này, thành chủ không có khả năng lại không biết, nhưng trước sau cũng chưa từng nói một câu nào... Thành chủ còn có thái độ như vậy, Phá Thiên ngươi cho dù cuối cùng có điều tra ra được cái gì thì thế nào đây?"
Một câu cuối cùng, Tề Ngạo đã dùng những lời mà Tề Diêm đã từng nói cho hắn nói lại.
"Thật sự không có tác dụng gì sao?" Tiêu Phá Thiên thình lình nói.
Tề Ngạo ngơ ngẩn, hơi hơi hé miệng muốn nói chuyện, lại không biết mình nên nói gì.
Còn Tiêu Phá Thiên đã nở nụ cười đầy ý vị.
Hắn lại lặp lại một lần:
"Thật sự, không có tác dụng gì sao?"
Tại Tùng Đào Các trong phủ Thành chủ.
Diệp Bạch vẫn đang luyện kiếm trong viện.
Gần một buổi tối, những việc phát sinh ngày hôm qua đã bị hắn vứt ở sau đầu - từ Tần Lâu Nguyệt, Phó Trường Thiên, cho đến Văn Nhân Quân.
Tiếng bước chân hỗn độn bỗng nhiên vang lên từ xa.
Cũng không quay đầu lại, Diệp Bạch tùy tay vung lên, một đường kiếm khí trong suốt để lại một đường trắng bạc nhàn nhạt trên nền đá xanh.
"Ta nói rồi, không được làm ầm ĩ." Diệp Bạch bình tĩnh nói.
Tiểu Ngũ gần như sắp vấp ngã nhào ra đến nơi sắc mặt trắng bệch. Khó khăn lắm mới dừng lại được, Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn Diệp Bạch một lúc, sau đó một lúc lâu mới lắp bắp nói: "Tầm, Tầm thiếu gia, Hà cô nương, nàng, nàng..."
Diệp Bạch nhíu nhíu mày, bắt đầu cân nhắc nếu như còn không nói rõ ràng dứt khoát thì sẽ lập tức đuổi người.
Đúng lúc này, Tiểu Ngũ cũng nói hết câu:
"Nàng tự sát ở Sở quán!"
"Vậy..." Diệp Bạch chuẩn bị nói "thì sao".
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một cảm giác đau nhức giống như kim đâm vào tim lập tức xuất hiện trong lòng hắn, kịch liệt đến mức khiến cho hắn không nhịn được khẽ run rẩy. Theo đó, còn có một cảm giác phiền muộn sợ hãi không có cách nào phát tiết xuất hiện...
Trên mặt dần dần hiện lên kinh ngạc, Diệp Bạch duỗi tay đè lên ngực.
Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ, thần sắc hơi lạ lùng: "Văn Nhân Tầm thích Hà Thải Y?"
Do khiếp sợ cùng hoảng loạn, Tiểu Ngũ không nhận ra được xưng hô kì lạ từ lời nói của Diệp Bạch, hắn chỉ miễn cưỡng cười nói: "Tầm thiếu gia, trước kia ngài thích nhất là Hà cô nương..."
Diệp Bạch im lặng một lát mới nói: "Cảm giác như vậy..."
Cảm giác như vậy, hóa ra, cũng là thích?
Tiếp theo đó Tiểu Ngũ lại nói gì đó, nhưng Diệp Bạch cũng không phí tâm, không có mong muốn ghi nhớ. Cuối cùng hắn chỉ thu kiếm, sau đó sai Tiểu Ngũ chuẩn bị xe ngựa đến Sở quán - không phải để cứu người, mà là để giết người.
Mặc dù thân thể này trước đó cũng đã từng đau lòng vì Khúc Tranh Vân, nhưng lúc đó, cảm giác đau đớn kia kỳ thật cũng không quá kịch liệt, hơn nữa, bởi vì còn thiếu Khúc Tranh Vân ít đồ vật, cho nên mặc dù Diệp Bạch không vui, nhưng quay đầu cũng quên đi. Nhưng hiện tại, trái tim của thân thể này lại đau đớn vì một người khác, hơn nữa còn đau đến mức có ảnh hưởng đến hắn, mà ảnh hưởng của người kia lên bản thân hắn...
Diệp Bạch ở Tiên Thước Lâu nhìn người trước mặt đang nằm hấp hối trên giường.
Hà Thải Y đang nhắm mắt nghỉ tạm. Sắc mặt nàng tái nhợt vô cùng, trên cổ tay được quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng điểm đỏ tươi thấm qua. Trên người mặc dù đã được đắp một lớp chăn gấm rất dày, nhưng bờ vai hơi hơi lộ ra khỏi lớp chăn kia lại thật gầy yếu, tổng thể có thể cho người ta một cảm giác mảnh mai.
Giữa mày của Diệp Bạch hơi nhíu. Hắn duỗi tay sờ lên trường kiếm bên hông.
Có điều không đợi Diệp Bạch động thủ, quản sự đưa Diệp Bạch đến bỗng nhiên ở một bên thở ngắn than dài: "Tầm thiếu gia, kỳ thật chúng ta cũng không có ý định làm phiền đến ngài, nhưng cô nương này chính là vô cùng cố chấp, trời sinh lại là một cái hũ nút, bình thường căn bản không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, hơn nữa cũng có rất nhiều người thích nàng, chúng ta cũng đành..."
Quản sự còn chưa nói xong, một âm thanh trương dương bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài: "Một kỹ quán mà thôi, tiểu gia ta cũng chỉ là muốn được gặp cô nương đầu bài của các người, làm gì mà ra sức từ chối như vậy, hay là sợ tiểu gia ta không có đủ bạc cho một đêm này?"
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh đá cửa thật mạnh đã lập tức vang lên, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết là chủ nhân của âm thanh kia bắt đầu đi lên lầu.
Quản sự vừa mới nói được một nửa tức giận quay đầu thì nhìn thấy nam nhân tóc vấn cài tử quan ngọc, minh hỏa hoàn y, là một thiếu niên khoảng 16-17 tuổi đang nhanh chóng tiến vào phòng.
Thiếu niên có diện mạo vô cùng tuấn mỹ, da màu tiểu mạch, một đôi mắt xanh biếc như mắt thần khiến cho người ta đã gặp sẽ không quên được.
Quản sự lập tức hít vào một hơi.
Tử quan ngọc, minh hỏa hoàn, còn có đôi mắt màu lục kia...
"Đông Hải tiểu long vương?" Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn thấy người đến thì nhàn nhạt lên tiếng.
Dường như bây giờ mới nhìn thấy Diệp Bạch, thiếu niên vừa tiến vào kia lập tức ngẩn ra, sau đó lập tức cười to: "Chả trách bọn họ lại không cho ta vào, nói cô nương bị bệnh - ta còn nghĩ thầm kĩ quán bây giờ lại có lương tâm như vậy sao, thấy bạc mà vẫn đẩy người ra ngoài."
Dứt lời, thiếu niên lại tươi cười rực rỡ: "Cha ta đang cùng với thúc thúc ngươi ở trong phủ thành chủ phẩm trà luận võ, ta không có kiên nhẫn nên ra ngoài chơi, vậy mà không nghĩ được lại có thể cùng Tầm thiếu gia ngươi gặp nhau... Thế nào, không bằng chúng ta cùng nhau đến nghe một vài tiểu khúc của các vị cô nương ở đây được không?"
Diệp Bạch lười trả lời.
Thiếu niên kia lại vô cùng quen thuộc, thấy Diệp Bạch không nói lời nào, đơn giản là bản thân tự bước lên vài bước đến trước giường, nhìn không được hai cái đã bắt đầu nói: "Thiếu thành chủ không đi, chẳng lẽ là còn nhớ thương cô nương trước mặt này sao? Không phải chứ, ta thấy tiêu chuẩn của Tầm thiếu gia cũng quá thấp rồi, cô nương này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng gầy yếu, vừa nhìn đã thấy là một người còn chưa trải đời," nói rồi còn cố ý đặt ánh mắt thiếu gia vào băng gạc trên cổ tay Hà Thải Y, sau đó cười nhạo: "Tầm thiếu gia chơi cũng thật vui?"
Diệp Bạch không lên tiếng.
Hà Thải Y nằm trên giường lại bỗng nhiên mở to mắt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn thiếu niên kia một cái.
Thiếu niên đến từ Đông Hải ngẩn ra, ngay sau đó lập tức khen ngợi: "Một cái liếc mắt này quả thật là không tồi, đáng tiếc chính là một nữ nhân..." Hắn còn chưa nói hết thì lại không nói tiếp được nữa, một là bởi vì Hà Thải Y đã xoay mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch; hai là vì Diệp Bạch đã lên tiếng.
Diệp Bạch nói: "Ngươi có thể lựa chọn. Hoặc là để ta giết, hoặc là tìm một nơi ta không nhìn thấy trốn đi, không cùng..." Diệp Bạch vốn dĩ muốn nói Văn Nhân Tầm, nhưng hắn dừng lại một lúc, chỉ nói "không cùng ta có quan hệ gì."
Thiếu niên đứng ở bên cạnh Diệp Bạch nghe thấy vô cùng rõ ràng, lập tức tặc lưỡi, thầm nghĩ lời đồn quả nhiên là không thể tin được, nhìn người được đồn đãi là hạng người mềm yếu vô năng bên cạnh, vậy mà lời vừa nói ra khỏi miệng lại là sống sống chết chết nha.
Đây còn là đối đãi với tiểu tình nhân của mình. Thiếu niên nghĩ vậy, trong lòng cũng không có quá nhiều phản cảm.
Hà Thải Y không để ý đến sắc mặt cùng tâm tư thay đổi phức tạp của thiếu niên, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch đang đứng ở trước giường, sau đó...
Sau đó, nàng mím môi, chậm rãi cười: "A Tầm......"
Chữ Tầm chỉ được nói đến một nửa, tiếng nói của Hà Thải Y cũng là gắng gượng. Không miễn cưỡng bản thân tiếp tục nói, nàng chỉ yên lặng rũ mắt, rồi sau đó nâng tay trái vẫn luôn giấu ở dưới chăn lên cao rồi hạ xuống thật mạnh, lập tức sẽ hạ xuống yết hầu của mình. Trong lòng bàn tay, một vệt sáng chợt lóe rồi biến mất.
Căn bản không nghĩ đến nữ tử trước mặt sẽ mạnh mẽ cứng rắn như vậy, thiếu niên lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Tiếp theo, một đường máu lập tức ánh vào trong đáy mắt của mọi người - nhưng không phải của Hà Thải Y mà là của Diệp Bạch - châm bạc trong tay Hà Thải Y trước khi đâm đến yết hầu đã được một bàn tay của Diệp Bạch cản lại.
Hà Thải Y dùng sức rất lớn, lớn đến mức có thể đâm thủng một tầng chân khí hộ thể của Diệp Bạch, lại đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay của Diệp Bạch.
Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi từ vết thương rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã lan tràn trên chăn gấm.
Dường như đã dùng hết sức lực của bản thân, Hà Thải Y đờ đẫn nhìn bàn tay của Diệp Bạch, sau đó tự động buông châm bạc nắm trong tay ra.
Diệp Bạch cũng thu lại cánh tay không chịu khống chế vươn ra của mình.
Liếc mắt nhìn miệng vết thương trên tay một cái, sắc mặt Diệp Bạch hiếm khi trở nên âm trầm, sau đó, hắn không nói gì cả, xoay người rời khỏi phòng.
Động tác vô cùng nhanh chóng, sự việc cũng đã trần ai lạc định. Thiếu niên Đông Hải nhìn về phía Diệp Bạch đã rời đi, lại nhìn Hà Thải Y đã hững hờ nhắm mắt nằm đó, lại nhìn đến một phòng người đang ngây ra như phỗng, cuối cùng cũng huýt một tiếng sáo vô cùng vui sướng.
__Hết chương 19__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro