Chương 8
Lại một đêm dông tố. Tiếng sấm từng trận, Ninh An bất an trở
mình, sau đó cả người đều cuộn tròn lại.
"Ngoan, đừng sợ." Anh vỗ nhẹ sau lưng cô, chờ lút
cô ngủ say, len lén cúi nguời khẽ hôn lên gò má của cô, lúc này mới xuống giường
đi tới cạnh bệ cửa sổ.
Lúc kéo màn cửa sổ ra, trên bầu trời lơ lửng một một vật thể
thần bí hình tròn, ở trong đêm đen phát ra ánh sáng thần bí.
"Apollo, cậu xác định muốn sống ở đây?"
"Đúng vậy." Anh trả lời khẳng định. Ở hành tinh R
anh là một cô nhi, ở nơi này, anh có người mong nhớ, tuy rằng ở đây năng lượng
không đủ, anh mỗi ngày đều ở trạng thái bị đói, nhưng chỉ cần có cô, tất cả đều
vượt qua được. Nghĩ tới đây, anh quay lại nhìn thoáng qua người đang ngủ trên
giường, khóe miệng thật tự nhiên mà cong lên. Mà chờ tới lúc anh quay đầu lại,
vật thể bay dừng lại bên ngoài đã rời đi.
Đó đội tìm kiếm và cứu
hộ của hành tinh R, bọn họ tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Đứng bên cạnh cửa sổ, Apollo nhìn lên bầu trời đêm xa xa. Mà
lúc này, anh nghe được từ phía sau truyền đến tiếng nói bất mãn, "Lạnh."
Apollo đóng cửa sổ, bước nhanh đến bên giường.
"Lạnh à? Anh ngủ cùng em sẽ không lạnh." Anh nháy
mắt thực chân chó mà nói.
"Hay là anh biến thành tấm thảm điện đi!" Ninh An
nói xong, thấy anh chán nản gục đầu xuống. Nhưng mà trong nháy mắt, lại thấy anh
ngẩng đầu lên, cười thực quỷ dị, "Thì ra là thích ở phía trên! Không sao hết,
tiểu yêu tinh, em thỏa thích mà chà đạp anh đi..."
Ninh An: "..."
Ngay lúc cô không biết nói gì, anh đã không chút khách khí
chui vào trong chăn.
"Anh..."
"Em không phải lo lắng, có thể coi là anh biến thành thảm
điện, nếu không thì anh biến trở thành điện thoại di động cũng được, điều không
muốn? Vậy j□j thì sao?
"Anh mà còn nói bậy nói bạ nữa em liền đạp anh xuống liền!"
Ninh An giả vờ giận dữ nói.
"Anh không nói nữa." Thân thể anh kề sát lại, hai
tay để ở bên hông cô.
"Ninh An, anh chỉ ôm em."
"Ninh An, anh yêu em."
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng trả lời, "Em cũng vậy."
Trời biết, lúc nãy cô có bao nhiêu lo lắng anh sẽ rời khỏi cô.
"Đã như vậy, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa
đi!" Lấy được câu trả lời khẳng định, Apollo xoay người áp trên người cô,
Ninh An vẻ mặt hắc tuyến nhìn anh, có cần phải mạnh mẽ vậy không?
"Anh vừa hấp thu rất nhiều sấm sét, em không cần lo lắng
cho anh giữa đường không đủ năng lượng." Apollo cười an ủi cô.
Này! Người ta không phải lo lắng cái này được không?
Nhưng mà, kháng nghị của cô bị anh dùng miệng ngăn chặn, đợi
tới lúc anh buông cô ra, lời nói trong miệng cô đã biến thành j□j.
Ninh An đột nhiên nhớ tớ trước đây xem 'truyện cười màu vàng'*. tác giả thường hay viết một câu, anh giống như là cài đặt mô-tơ điện rong ruổi trên người cô, không là nói tình huống hiện tại của cô sao?
Thần ơi, ai tới cứu cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro