Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 221+222

Chương 221: Thắng còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!

Khi vượt qua chặng đường 5 km, bọn họ sẽ bơi trở về điểm xuất phát. Quãng đường tổng cộng 10 km.

Mắt thấy Tiểu Ái liều mạng giẫm trên đá ngầm một cái, xoay người vươn mình tiếp tục bơi, mà Tiểu Bạch còn đang nhắm mắt nhàn nhã, ngay cả Tiểu Ly cũng không bình tĩnh.

Người ta đều bơi về rồi, ngươi còn chưa chạy tới giữa sân đâu đó!

"Này, Bạch, Đạo Đạo nói là nếu như ngươi không ra lực, buổi tối ngươi liền ngủ trên sàn nhà!" Tiểu Ly đùa giỡn hắn trong bộ đàm một câu.

Tiểu Bạch nhận được tin tức rốt cục mở mắt ra, đôi mắt xanh thẳm đột nhiên lóe lên ánh sáng, như là đột nhiên được tiêm máu gà.

Ai, vốn là muốn một giây sau cùng mới vượt qua cậu ta, để hàng này tức chết. Nhìn tình hình này, phải thay đổi phương án rồi?

Tiểu Bạch rốt cục duỗi dài cánh tay, đuôi hơi dùng lực một chút, như được lắp thêm motor, ở trong nước lao nhanh như rồng uốn lượn.

Vừa vặn va vào Tiểu Ái đang bơi trở về, hai người suýt chút nữa tông vào nhau. Tiểu Bạch bình tĩnh nhìn đối thủ cạnh tranh sắc mặt tái nhợt kia, có chút đồng tình cậu ta. Cái dáng vẻ như đã cạn sức sắp chết này, phỏng chừng không tới năm phút đồng hồ nữa sẽ trực tiếp không chịu nổi nữa!

Không ngờ Tiểu Ái lại không hiểu được nội dung trong ánh mắt Tiểu Bạch, cậu ta còn lấy tư thái người thắng đánh giá Tiểu Bạch, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.

Lúc hai người lướt qua nha, Tiểu Bạch nghe được tiểu Ái dùng ngôn ngữ nhân ngư lẩm bẩm một câu: "Muốn đấu với với ta? Ngươi thua sạch rồi! Khăn lông trắng!"

Tiểu Bạch nghe được ba chữ này, cứ vờn mãi trong đầu hắn, khó chịu cực kỳ!

Tuy rằng chứng bạch tạng chỉ ảnh hưởng đến bề ngoài của hắn, không có ảnh hưởng đến tâm lý hay là thể trạng gì, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc hắn cho phép người khác đem chuyện này đến ô nhục hắn.

Trong đầu của hắn lại vang lên lời an ủi của Đạo Đạo lúc còn nhỏ: "Tiểu Bạch, ngươi nhìn xem ngươi đặc biệt đến thế nào, lúc đó ở bên trong rất nhiều cá, ta liếc mắt liền thấy ngươi, vì thế ta mới lựa chọn ngươi a! Nếu như dung mạo của ngươi cũng chẳng khác gì những người còn lại, chúng ta như thế nào sẽ ở cùng nhau như hiện tại? Vì thế ngươi không cần tự ti, ngươi phải thật vui mình sự đặc biệt của mình."

Mà hiện tại, tiện nhân Tiểu Ái kia gọi hắn là "khăn lông trắng"?

Tiểu Bạch trầm mặt, xem lời châm biếm nhỏ này là nhiên dầu, giẫm một cái lên đá ngầm, như ngư lôi gió xoáy mà vọt trở về. Màn xoay người này quả thực để hết thảy người mở to mắt nhìn màn hình đều chấn kinh rồi!

Tất cả mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, hắn đang bắt đầu nghiêm túc rồi?

Hắn nhất định là có thực lực đi, bằng không không thể xoay người vọt một cái với sức lực biến thái như vậy! Chuyện này quả thật không giống như là chuyện loài cá có thể làm được, càng như là của một loài động vật rất linh hoạt, tỷ như sóc, hoặc là mèo...

Liền ngay cả mấy người Hải Hoàng cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người! Nói thật, ba người ngồi ở trên đài cao đối với Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện vẫn mang ngăn cách trong lòng. Tuy rằng xác thực là thân cốt nhục không sai, nhưng Tiểu Ái dù sao cũng là lớn lên dưới ánh mắt của bọn họ, sủng ái thằng bé đều sủng thành quen thuộc, nói không bất công là không thể!

Khi Tiểu Ái bơi ở phía trước, ba người bọn họ đều có chút thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Tiểu Ái thắng quang minh chính đại, vừa vặn chứng minh bọn họ yêu chuộng là đúng, vừa vặn cho dân chúng một lời giải thích hợp lý, không phải chúng ta không cho Tiểu Bạch cơ hội, là do chính đứa bé kia không cố gắng!

Nhưng hiện tại Tiểu Bạch đột nhiên bộc lộ khả năng, ba người bọn họ đều không khỏi lau một vệt mồ hôi...

Tiểu Bạch hiện tại có thể bất chấp tất cả, đem toàn bộ thực lực của bản thân ra, càng bơi càng nhanh, như một chiếc cano được trang bị motor mới toang.

Mà đem ra so sánh, Tiểu Ái càng bơi càng chậm, sức mạnh của cậu ta như đã hòa tan hết ở trong nước biển, thân thể trở nên cực kỳ yếu đuối, phần sau đau nhức, đầu trống rỗng, không bao giờ tìm được động lực có thể về phía trước nữa, như phi thuyền lênh đênh mất đi động cơ trên biển.

Cậu ta theo bản năng nhìn về sau một cái, muốn nhìn xem Tiểu Bạch cách cậu ta bao xa, có đuổi tới không.

Nhưng cậu ta căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, cậu ta chỉ nghe được tiếng dòng nước ồn ào, sau vài tiếng ào ào, bên cạnh cậu ta tạo thành những bọt khí cuồn cuộn, như là ca nô máy chạy qua, cậu ta bị này sóng lớn đẩy ra vài m, thật vất vả mới ổn định được thân thể.

Sau đó cậu ta mờ mịt nhìn về phía trước, vẫn không nhìn thấy bóng người nào cả, chỉ cảm thấy vừa có một tia sáng trắng lóe qua bên cạnh.

"Thật là nhanh a, phần về sau, toàn bộ hành trình đều phải dựa vào sưc lực? 5 km a ai ya, thể lực tương đối đáng tin a!" Tiêu Tiễn cười cợt, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch nhanh như chớp bên trong màn ảnh, tay lại vỗ vỗ ở trên lồng ngực cường tráng của Blake. Ân, thưởng thức đồ đệ, chẳng khác gì là tán dương sư phụ!

San Đạo cũng kích động cắn vào đuôi Tiểu Ly, một bên cắn một bên hô điên cuồng: "Soái chết mất, ta liền biết Tiểu Bạch nhà ta là khỏe mạnh nhất!"

Tiểu Ly sinh khí lần thứ hai kéo đuôi to về, ánh mắt ai oán.

San Đạo lập tức đổi giọng: "Híc, Tiểu Ly cũng là khỏe mạnh nhất!"

Thẻ Giai nhảy lên, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ: "Anh hai quá tuấn tú, hóa ra anh ấy chỉ là đang giả bộ a! Lúc bơi đi bỏ ra 1 giờ, nhưng bơi về chỉ cần 20 phút, hại con lo lắng thay anh ấy!"

"A! Giỏi quá!" Ở một khắc vọt tới điểm đích, ngay cả A Châu bình thường siêu cấp thục nữ cao sang quý phái, cũng cao giọng thét lên hoan hô. Nàng cảm thấy kiêu ngạo vì con trai của mình!

Tiểu Bạch ở vạch đích rốt cục giương ra miệng cười. Hắn bình thường luôn mặt lạnh, rất hiếm khi thấy nở nụ cười, nhưng nụ cười này xán lạn như xuân hoa, quả thực để băng sơn đều tan rã. Đây là nụ cười hãnh diện của người chiến thắng!

Nhìn trên màn ảnh lớn, Tiểu Ái cách vạch đích tận 3 km, dựa theo tốc độ này của cậu ta, sợ là phải gần một tiếng nữa.

Anh đây thắng ngươi còn chưa đủ, còn phải ngược ngươi!

Nửa giờ sau, Tiểu Ái còn chưa bơi về đích. Cậu ta vẫn còn chậm rãi bơi, một bên nhìn về phía sau, nhìn xem có thấy cái tên đang đuổi theo vô ích nào đó không. Vừa nhìn thấy không có bóng người, cậu ta liền du lại chậm một chút.

Cho đến khi cậu ta bơi về đích, phát hiện vạch đích chỉ có những người của cậu ta đều đang chờ đợi, đều chờ đến sắp ngủ luôn rồi.

Tiểu Bạch đang ở đâu rồi? Tiểu Bạch bọn họ đi ăn mừng ở khách sạn ở trên bờ, ăn uống no say! Tiêu Tiễn giữ lời hứa xuống tay, tiện tay làm ra mười đạo thức ăn ngon, khao tất cả mọi người.

Có thể ăn được món ăn đệ nhất mỹ thực gia thế giới làm, những fans, bạn học đều dồn dập cảm thấy hết thảy đều đã không còn gì hối tiếc!

"Tên tạp chủng kia đâu rồi?" Tiểu Ái hỏi người hầu của mình. Người hầu lo sợ tái mét mặt mày mà lắc đầu, một chữ cũng không nói ra được. Vào lúc này nói cho Vương Tôn biết ngài ấy thua rồi, chẳng phải là sẽ mất mạng? Không có ai một dám nói một chữ nào.

Tiểu Ái ngạo mạn quét chung quanh, cười lạnh nói: "Khăn lông trắng kia dam thu bơi với ta, quả thực là ở tự rước lấy nhục!" Cậu ta cực kỳ hả hê bơi tới trên đài cao, bán manh với phụ thân và gia gia sắc mặt quái lạ: "Mệt mỏi quá a, rốt cục bơi tới đích rồi... Thấy con chưa, lúc bơi về con chẳng tốn chút khí lực nào cả, một mực chờ đợi tên kia đuổi theo, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có... Vào lúc này phỏng chừng còn chưa tới đây, fans của hắn đều không đợi nổi nữa, đi hết rồi, nếu như con là hắn, nhất định sẽ đập đầu vào đậu hũ chết, không còn mặt mũi để gặp người nữa, có đúng hay không?"

Cậu ta tự mình lộ ra vẻ mặt tự phụ cực đoan, thấp giọng nhắc tới: "Muốn đấu với bản vương tôn, ngươi sẽ chết rất thê thảm, ta đã nói với ngươi rồi!"

"Khụ!" Hải Hoàng rốt cục vô cùng đau đớn thở dài một hơi, sinh khí mà quay đầu đi. Trước đây ông chỉ là tiếc mài sắt không nên kim, hiện tại ông đối với tôn tử thất bại mà không tự biết này quả thực thất vọng cực độ.

"Phụ vương, hiện tại con thắng tạp chủng kia... Không, Tiểu Bạch, sau này ngôi vị hoàng đế là của con rồi chứ?" Cậu ta thấy Hải Hoàng gia gia không để ý, tiếp tục đi đến bên cạnh tiểu vương tử.

Tiểu vương tử lộ vẻ mặt thống khổ, sờ sờ đầu cậu ta nói: "Con trai, bất luận con dù thua hay thắng, vĩnh viễn hay nhớ rằng, chúng ta yêu con, đây là điều sẽ không thay đổi."

Miêu gia thì bị đứa trẻ chẳng ra gì này tức giận đến nổi gân xanh: "Gia gia con một ngày tại vị, ngôi vị hoàng đế này liền không tới phiên bất luận người nào mơ ước, ngay cả phụ thân đây còn chưa kế vị, con lại đánh tới chủ ý này, đứa trẻ thối nát này, con muốn tức chết chúng ta sao?"

"Ngôi vị kia không sớm thì muộn cũng là của con mà!" Tiểu Ái không phản đối nhún nhún vai.

Miêu gia rốt cục nhẫn nhịn kích động muốn phun máu, một câu nói đánh thức cậu ta: "Người ta đã chạm đích từ một tiếng trước rồi, con cho là mình thắng? Con thắng ai chứ? Quả thực chính là hoang đường!"

"Cái gì? Hắn lúc nào vọt trước con đi? Cái này không thể nào a!" Lẽ nào là luồn sáng kia? Cậu ta còn tưởng rằng là ca nô quay phim!

Tiểu Ái toàn thân vô lực ôm thân thể, quả thực muốn ngất đi! Cậu ta thua? Còn thua người ta tận một tiếng?

Hải Hoàng đột nhiên quay đầu lại, hỏi ba người bọn họ một câu: "Những hạng mục còn lại có cần phải so hay không?" Ngay cả điểm mạnh là bơi còn thua thảm như vậy, những hạng mục còn lại quả thực là tìm ngược!

Nhược hạng của người ta còn thắng cường hạn của ngươi, hiện tại ngươi chỉ còn hạng trung và nhược hạng, có thể đối nghịch với thượng hạng của người ta sao? Thắng bại đã có thể đoán trước, tiếp tục thi đấu cũng chẳng có ý kiến gì.

"Thi đấu, tại sao không thể đấu, con tiếp tới cùng! Con đánh muốn cái thằng con hoang, khăn lông trắng kia tới quay trở lại trong bụng mẹ!" Tiểu Ái tức giận, ánh mắt đỏ như máu, quả thực như dã thú mất khống chế, muốn giết người.

"Bang!" Một bạt tay giáng xuống mặt Tiểu Ái. Tiểu Ái bởi vì câu bại lộ bản tính này, bị Miêu gia cho một cái tát đến khóe miệng chảy máu.

Những lời dơ bẩn như thế khi thoát ra khỏi miệng, quả thực suýt chút nữa tức chết Hải Hoàng, cũng may hầu gái bên vạnh đút thuốc cho ông, lúc này mới lấy lại sức được.

"Ông đánh tôi? Ông dựa vào cái gì mà đánh tôi? Liền vì cái thằng con hoang đột nhiên từ đâu chui ra mà ông đánh tôi? Tôi là con trai của ông, đứa con ông nuôi 18 năm, ông trước đây không phải thương tôi nhất sao? Tôi hận chết ông!" Nói xong, vị Vương Tôn tùy hứng nuông chiều này quay đầu bước đi, biến mất khỏi tầm nhìn bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Miêu gia đánh con, hắn nhìn bàn tay của mình, có chút hối hận vừa rồi đã lỗ mãng, rồi lại hối hận lòng bàn tay này đã đánh quá trễ. Nếu như sớm đánh thằng bé này, cho nó biết trời cao đất rộng, biết đánh con người đau sẽ là hắn, nhưng sẽ không có ngày hôm nay!

Thống khổ nhất không gì bằng tiểu vương tử, cậu cảm thấy vận may một đời đã dùng hết, hết thảy hạnh phúc đã tiêu hao. Thằng bé tại sao lại tự đặt mình vào những thứ này cơ chứ?

Ai, năm đó cậu dùng hết tính mạng sinh con ra, dĩ nhiên lại biến thành dáng vẻ này, trời ạ!

Chương 222: Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua!

Thi đấu có vài hạng mục, một ngày sẽ thi đấu một hạng mục.

Ngày thứ nhất, Tiểu Bạch ngược xong Tiểu Ái.

Ngày thứ hai, cũng không ngoại lệ. Bởi vì tỷ thí chính là trí tuệ cùng lực ứng biến, chủ khảo sách lược chiến thuật.

Năm đó Hải Hoàng có chút cảm thán, một trai một gái của mình, con gái thông tuệ như vậy, con trại lại khá... ngốc.

A Châu trời sinh đã có tầm nhìn xa và năng lực phán đoán, mà tiểu vương tử lại đơn giản thuần túy.

Vì thế đứa nhỏ mà hai người bọn họ dưỡng dục ra cũng không giống nhau. Dường như Quách Phù cùng Quách Tương, cùng cha cùng mẹ, nhưng khác nhau một trời một vực.

Tiểu Bạch chính là loại im im nhưng một khi ra tay đều khiến người khác sợ ngây người. Bình thường nhìn tựa hồ không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì, nhưng thời khắc mấu chốt một khi ra tay đều có thể giải quyết mọi chuyện!

Tiểu Ái là loại đơn giản thô bạo, thô bạo lộ ra ngoài, có một chút âm mưu quỷ kế gì đều bị người nhìn thấu rồi, một chữ hình dung - ngốc!

Vì thế ngày thứ hai mặc kệ là thi hạng mục gì, là giả lập bài binh bày trận, Tiểu Bạch đều ngược cậu ta cho kêu quang quác.

"Thân ái, tụi nhỏ đang chơi game sao? Sẽ không có vụ đứa nào chơi hay hơn là thắng nha..." Tiêu Tiễn đánh đánh khóe miệng, nếu là như vậy, cuộc tranh ngôi vị Hải Hoàng này không cũng chẳng khác gì một cuộc chơi.

Blake mắt cũng không chớp mà nhìn hai bên đang xây dựng lực lượng trên màn ảnh bị chia đôi, ngắn gọn đáp: "Đây là thi trị quốc!"

White cũng nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt biểu lộ hiểu rõ: "Không sai, cả hai đứa sẽ có cùng số lượng tài nguyên, cùng số lượng nhân khẩu, ở cùng một lúc lựa chọn phương hướng phát triển. Phải chăm chú với cơ sở nông nghiệp, còn phải chăm chú với khuếch trương quân sự, nhưng cuối cùng đều muốn phát triển quân bị, nuốt lấy đối phương... Rất tàn khốc a, thua trận cuối cùng sẽ bị đoạt đi hết thảy thổ địa, tất cả đều sẽ bị diệt hết..."

Reid cũng nâng cằm tỉ mỉ nhìn màn hình, cảm khái nói: "Lúc nên làm ruộng phải làm ruộng, lúc nên xây quân đội mới xây quân đội, Tiểu Ái sốt ruột xây dưng một tiểu đội binh đánh lén như thế làm gì? Giết người chậm như thế, không hữu dụng!"

San Đạo theo thói quen mà cắn đuôi Tiểu Ly, mắt ba ba nhìn từng người từng người nông dân của Tiểu Bạch bị binh của Tiểu Ái giết chết, trước khi chết còn phát sinh tiếng kêu thảm thiết "A nha". Mỗi một tiếng kêu, San Đạo dùng lực cắn đuôi to đỏ rực một cái, làm cho Tiểu Ly hết sức buồn bực.

"Em yên tâm đi, cậu ta bên này giết, Tiểu Bạch bên kia còn đang phát triển nông nghiệp đây..."

San Đạo bình tĩnh nói: "Em đương nhiên biết, binh lính giết một nông dân cần đến tận 10 giây, nhưng dựa vào trạng thái tăng trưởng nông nghiệp hiện tại của Tiểu Bạch, chế tạo nông dân mới chỉ cần 8 giây, vì thế... Nông dân bất tận, em hiểu a!"

"Em hiểu thì còn căng thẳng như thế làm gì, cắn rất đau, đều sưng lên rồi!" Tiểu Ly oan ức mà nhìn đuôi mình, nơi nào cũng có dấu răng!

"... Không có gì, chỉ tại lúc nông dân chết kêu hơi thảm, không đành lòng xíu!"

Trên sân hai cái tuyển thủ lẫn nhau quay về một trí tuệ năng lực cảm ứng, xa xa mà ngồi đối diện. Hai người bọn họ thật nhanh tay thao tác ở trên màn ảnh, chỉ lo chậm một giây liền mất đi tiên cơ.

Khóe miệng Tiểu Ái mang theo cười khẩy, chính chỉ huy mười bộ binh tiếp tục tàn sát nông dân của Tiểu Bạch, chỉ trong chốc lát, toàn bộ bình nguyên kia đều là thi thể, thổ địa triệt để hoang phế.

Tiểu Bạch lau mồ hôi, mặt như hàn băng, tiếp tục trồng trọt ở mỗi sườn núi, làm ra bốn, năm cái căn cứ nông nghiệp, làm hại đội binh kia chạy tới chạy lui mỗi cái sườn núi... Mười nông dân cũng không giết được một binh lính, vì thế căn bản không thể chống đỡ, chỉ có thể chờ đợi chết.

Thuyết minh trong thi đấu này nói với bọn họ, toàn bộ thế giới phát triển tổng cộng chia làm bốn thời đại --thời đại nguyên thủy, thời kì đồ đá, thời đại vũ khí lạnh, thời đại hỏa khí. Mà hiện tại bọn họ đều mới vừa tiến vào thời kì đồ đá, vì thế các nông dân áo không đủ che thân, các binh lính chỉ cầm chùy đá cung gỗ, tốc độ chiến tranh đối lập chầm chậm.

Tiếp đến tiến vào thời đại vũ khí lạnh, Tiểu Bạch phái hai nông dân không trồng trọt, bắt đầu xây tường vây, hắn chọn một hòn đảo ba mặt giáp biển, chỉ có một mặt giáp với đất liền xây lên một bức tường, chỉ có quân mình mới có thể ra vào, địch binh muốn vào đến, phải phá vỡ bức tường này, cần sức của chín trâu hai hổ.

Qua không lâu, đã biến thành tình hình như vầy -- Tiểu Bạch trồng trọt, Tiểu Ái vội vàng dụng binh muốn phá bức tường kia, hai bên không có kết quả tốt, bắt đầu đối lập.

Còn có vài bình lính đào đất muốn vào thành, bị binh lính của tiểu Bạch vây quét tiêu diệt, hiện tại một mảnh lục địa của hắn an cư lạc nghiệp, quả thực thái bình thịnh thế.

Mà trái lại Tiểu Ái bên kia, cậu ta không ngừng lấy hết thảy tài nguyên vùi đầu vào quân lực, nhưng bị thiết tường vây quanh, công không tiến vào, không thể làm gì hơn.

Hải Hoàng ở phía trên lắc đầu một cái, tự nhủ: "Tâm quá gấp, tâm quá gấp... Không biết nhẫn nhịn sẽ mắc vào đại mưu, dạy bao nhiêu lần, đều không để vào tai."

Như là bị Hải Hoàng đoán trúng, bị hết thảy người có tầm nhìn xa đều đoán trúng, đến giai đoạn thứ tư, tình huống rất khác biệt!

Thời đại hỏa khí, Tiểu Bạch rốt cục bắt đầu xây quân doanh, mã phòng, xưởng binh khí, thậm chí bắt đầu xây bệnh viện, bồi dưỡng nhân viên y hộ. Mà Tiểu Ái bên kia cực không lạc quan, lại còn chưa tiến vào thời đại hỏa khí. Cậu ta lấy quá nhiều tài nguyên để xây dựng quân sự cho giai đoạn thứ hai, thứ ba, tổng hợp tố chất không đạt yêu cầu của thời đại hỏa khí, toàn bộ tiến trình ôm mệt mỏi.

"Ngốc nghếch, quan trọng nhất chính là mau chóng đến đại thời hỏa khí, chiến đấu vào những giai đoạn trung gian có tác dụng chó gì!" Tiểu Ly cười lạnh. Hắn nhìn bên trong "Vương quốc" của Tiểu Bạch đang sẵn sàng ra trận một chút, ngay ngắn chỉnh tề, trong lòng không khỏi sinh kính nể. Lúc này mới cho thấy thực lực chân chính mà hết hồn! Mỗi lần đều đến cuối mới phát lực, có tài thì cứ bộc lộ đê, làm hại lão tử bị răng nanh nhỏ của San Đạo cắn bao nhiêu cái!

Tiểu Ái bắt đầu nôn nóng, cậu ta hiện tại quả thực không phải dùng ngón tay để cảm ứng, mà là đang "đập" màn hình. Nếu không là vật kia vững chắc, sớm bị cậu ta bạo lực bấm nứt!

"Mẹ nhà nó, làm sao còn không thăng cấp? Thăng đi, thăng đi! Thời đại Hỏa khí!" Nhưng cậu ta càng gấp, càng không xong. Cậu ta lại nhìn về đại bản doanh của mình, bởi không chút trọng nông nghiệp, đồng ruộng toàn là hoang vu, xưởng công binh của cậu ta cũng lão hóa, chỉ có thể chế tạo ra đại binh thời vũ khí lạnh, mà những thứ này ở thời đại hỏa khí vốn là một món ngon!

Tiểu Bạch hiện đang tăng nhanh tốc độ, nội thành đều đã ổn thỏa, hiện tại hắn muốn xây cái gì thì xây cái đó, không cần cân nhắc tiền.

Tân binh của hắn đã ra lò cầm trong súng tay, cưỡi môtơ. Xưởng công binh của hắn cũng ra lò cơ giới chiến đấu hạng nặng-- pháo, đại khí công thành. Bác sĩ của hắn đã xếp thành hàng, đang ở phía sau binh lính, sẵn sàng cứu cấp, trị liệu.

Đội hình chữ T của hắn đã thành lập thành công, không có chút do dự, đại khí công thành ở trước, pháo, binh lính ở bên giữa, bác sĩ ở phía sau, có trật tự mà ra khỏi thành, bắt đầu oanh tạc cửa thành của Tiểu Ái.

Nếu như ở mấy giai đoạn trước, tường thành cần một trăm tên lính đánh nửa giờ mới có thể phá vỡ, nhưng còn bây giờ thì sao, dưới sự oanh tạc của mưa bom bão đạn dày đặc, không đến hai ba lần liền bị nổ tung! Ai bảo tường thành của cậu ta là do binh lính thời đại vũ khí lạnh xây chi? Không đỡ nổi một đòn!

Tiểu Ái toàn bộ đại loạn, bắt đầu điên cuồng xây càng nhiều tường thành, đáng tiếc tài nguyên thiếu nghiêm trọng, cậu ta căn bản không có làm tốt nhiều chuẩn bị phòng ngự như vậy. Vừa bắt đầu cậu ta cũng chỉ cố tiến công, đã quên sửa tường!

"Oanh" một tiếng, cửa thành cuối cùng của Tiểu Ái sụp đổ, thiên quân vạn mã phong dũng tới, cậu ta căn bản toàn không còn sức đánh trả.

Những binh lính của cậu ta còn chưa kịp xông lên, liền bị vô số súng máy bắn thành thịt nát, binh lính khi chết kêu gào so với nông dân càng bi tráng hơn. Mà những tiếng kêu thả thiết này vẫn chưa đến hồi kết.

Cuộc thi đua này chính là tàn khốc như thế, phải chiếm đoạt hết thảy thổ địa của đối phương mới phân ra thắng bại.

Giết xong binh lính của đối phương, đốt xưởng công binh, Tiểu Bạch hờ hững để những binh lính tự do hoạt động, ngón tay không còn chỉ huy, lui về sau một bước, hơi liếc mắt về phía trên đài cao. Hắn thật sự không có hứng thú gì đối với hành hạ nông dân của đối phương đến chết.

"Ngươi nhìn cái gì vậy, dừng cái gì mà dừng, trò chơi còn chưa kết thúc!" Tiểu Ái mất khống chế dùng mắt đỏ như máu lườm hắn một cái. Cậu ta hận tư thái người thắng, ngồi đợi biểu dương của hắn.

"Ta còn có nông dân, ta còn có thể phát triển lại, ta còn muốn lại giết, giết chết ngươi!" Tiểu Ái tiếp tục điên cuồng dùng bàn tay đánh màn hình...

Tuy rằng không chỉ huy, nhưng quân đội của Tiểu Bạch tự động tìm kiếm phe địch, tiến hành tiêu diệt. Bọn họ phá huỷ hết thảy kiến trúc của phe địch, giết chết hết thảy nhân vật phe địch, cho đến tìm thấy nông dân chạy trốn ở trong rừng, nông dân cuối cùng Tiểu Ái. Màn hình nhắc nhở: "Tiểu Bạch Thắng!"

Mãi đến tận cuối cùng, Tiểu Ái vẫn không đến được thời đại hỏa khí, thi đấu bên trong cao cấp nhất thời đại, hắn chết ở thời đại vũ khí lạnh...

"Không thể, ta làm sao có thể thất bại? Ta rõ ràng giết mấy trăm nông dân của hắn, truy cho hắn chạy khắp núi, ta làm sao có thể thất bại? Nhất định là ngươi ăn gian, các ngươi đều ăn gian!" Tiểu Ái điên cuồng vọt tới Tiểu Bạch, giương lên nắm đấm, thẳng kích con mắt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghiêng đầu, một quyền của cậu ta đánh vào hư không. Tiểu Bạch hơi mượn lực, đẩy Tiểu Ái đang ngã dần ở phía sau mình một cái, cạu ta lập tức mất trọng tâm, ngã xuống đất.

Tiểu Bạch nhìn người nào đó ngã nhào trên đất, không khỏi lắc đầu một cái: " Muốn thi trị quốc? Muốn thi đối kháng? Ngươi đều thua, còn phát hỏa mắng người chơi ăn gian? Quá kém!"

Tiểu vương tử đứng ngồi không yên mà nhìn Tiểu Ái thất bại lần thứ hai, sắc mặt trắng bệch. Cậu có chút hối hận trước đây quá sủng nịch đứa nhỏ này, thằng bé ngậm thìa kim cương lớn lên trong sự thổi phồng, căn bản không nhận thất bại cùng đả kích, mới trở nên không đỡ nổi một đòn như vậy!

Miêu gia thất vọng lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm Tiểu Ái đứa nhỏ ngoài mạnh trong yếu này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có tiền đồ!"

Hải Hoàng tự giễu nói: "Rất tốt, xem ra trận thứ ba đối kháng, sớm bắt đầu rồi! Ai, cũng được đi, ta cũng không muốn mỗi ngày ngồi ở phía trên đều bị mất mặt, ngày hôm nay kết thúc cũng được!" Vốn là ngày mai mới tổ chức cuộc thi đối khác, hiện tại ngược lại tốt, Tiểu Ái lại "Nhân thân công kích" trước!

Vì thể diện hoàng gia, vì không để cho ký giả truyền thông viết loại huynh đệ bất hoà, tranh đấu ngôi vị, Hải Hoàng nhanh trí đành phải ở giữa sân tuyên bố: "Trận thứ ba, đối chiến, hiện tại bắt đầu, ai ngã xuống đất không đứng dậy sau 30 giây sẽ thua! Bắt đầu -- "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro