Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 213+214


Chương 213: Tổng công là một việc tốn sức!

Trường quân đội Dực quốc.

Các tân binh mới vào đều đang xếp thành một hàng chỉnh tề, chỉ mặc độc một chiếc quần, ướt đẫm đứng ngay ngắn ở dưới trời mưa.

Huấn luyện viên độc ác như ma quỷ, các học trưởng tàn khốc, ngay cả trời cao cũng đang hành hạ bọn họ.

Ngày hôm qua dang nắng nguyên một ngày đến lột ra một tầng da, ngày hôm nay mưa rào tầm tã, ngay cả mắt cũng không mở ra được. Ngày hôm qua thịt non bị phơi đến tróc ra bây giờ lại bị nước mưa tàn phá sưng đỏ không thể tả, toàn thân cũng giống như đang bị ngàn vạn con kiến cắn.

Kỳ thực XP Bất Bại từ nhỏ đã rong ruổi ở bên ngoài, gió thổi dầm mưa dãi nắng đối với hắn mà nói không tính là gì. Nhưng hắn không chịu được huấn luyện dài dòng, khô khan, chứ chuyện đứng cả ngày như thế này có tính là chuyện gì?

Hắn đương nhiên không cam lòng, dĩ nhiên muốn phản kháng. Nhưng ở trước một giây hắn phát tác, bên cạnh hắn có thiếu niên cường tráng bay lên trời, không thể nhịn được nữa muốn chạy trốn khỏi cái địa ngục trần gian này. Ngay từ lúc tên này đến bởi vì chống đối huấn luyện viên nên bị phạt ba roi, từ vai đến xương đuôi có ba vết dài như rết, trải qua một tuần dằn vặt "Đứng quân tư" này, vết thương lại sinh ra giòi bọ, nhìn vô số con giòi màu trắng nhúc nhích gặm nhắm thịt thối của hắn ta, hắn ta rốt cục mất khống chế...

XP Bất Bại cùng một đám người mới đều nhìn thiếu niên này điên cuồng cất cánh "Vượt ngục", hắn dùng hết tất cả sức mạnh trực tiếp bay lên cao mười mét, tiếp theo bọn họ nghe được âm thanh xì xì của điện giật, hắn ta như diều đứt dây, từ trời cao trực tiếp rơi xuống, cánh cứng ngắc, lông chim cháy đen, thân thể toả ra mùi khét, tạo thành một hố to giữa thao trường.

Có bốn giáo công lãnh khốc đi đến, xe nhẹ chạy đường quen dùng xẻng sạn thân thể tàn tạ từ trong hố lên, nhanh nhẹn đựng trong một cái túi lớn, chở đi đang chở một đống thịt nát rác rưởi như thế. Dùng đất lấp lại cái hố, phủ thêm một lớp cỏ, tất cả như chưa từng xảy ra điều gì. Một màn máu tanh để những người mới như XP Bất Bại câm như hến.

"Đừng vọng tưởng có thể chạy trốn! Kết cục của hắn các ngươi nên nhớ cho kỹ!" Huấn luyện viên cầm quân roi, mắt sắc bén như ưng quét qua những tân binh mới tới.

"Nơi này được trang trị rất nhiều lưới điện trên không trung, bọn chúng cũng sẽ không lưu tình đối với đào binh hạ thủ! Càng mặc kệ ngươi là hài tử bình dân, hay là hài tử của tướng quân..." Huấn luyện viên dừng lại trên người XP Bất Bại 3 giây. Ý này rất rõ ràng, lưới điện cũng mặc kệ thân phận của ngươi, chỉ cần là đào binh, đều sẽ ném các ngươi xuống. Tuy rằng các ngươi có cánh không sai, nhưng bay đến càng cao, rơi càng thảm!

XP Bất Bại len lén liếc lại tường vây trường quân đội, phía trên tường xi măng ba mét được dựng năm mét lưới điện, nếu như muốn "Vượt ngục", phải bay đến tám mét trở lên, nhưng là bị lưới điện giật đến té xuống, không chết cũng phế.

Lấy tình huống hắn vừa nhìn thấy ban nãy, sau khi bị điện giật, cánh sẽ đánh mất bản năng bay lượn, có thể cả người đều bị sốc đến lâm vào trạng thái hôn mê, bị té chết cũng bình thường.

"Các ngươi không có lựa chọn nào khác, các ngươi ai dám trêu đùa bàng môn tà đạo ở chỗ này, túi nhặt xác cũng đã được chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào!" Huấn luyện viên rống lớn một tiếng: "Nghe rõ chưa?"

"Rõ, quan trên!" Các thiếu niên chỉnh tề đáp lại ông.

"Được, đứng quân tư đến đây là kết thúc, hiện tại bắt đầu luyện phụ trọng phi hành, bay đến độ cao 7m, mỗi người mang thêm 5 kilôgam, khoảng cách bay 5 ngàn mét, trong vòng 5 phút đến phòng dụng cụ lấy bao cát, sau đó tập hợp!"

"Vâng, quan trên!" Các thiếu niên mặt tái mét, như xác chết di động thật nhanh chạy đến kho dụng cụ. Vụ chết thảm vừa rồi để bọn họ bị kinh sợ thật sâu rồi.

"Ngươi, tên cánh đen, ngươi mau mang hai bao cát, như phụ thân ngươi năm đó!" Quản khí trong phòng dụng cụ là một ông lão có chút tuổi tác, là công nhân viên kỳ cựu của cái trường học này.

"Phụ thân ta? Ông ấy năm đó..." XP Bất Bại chấn kinh rồi.

"Không sai, hắn năm đó cũng là tốt nghiệp trường này. Ta ở đây công tác ba mươi năm, cánh màu đen, không có một cái lông tạp, cũng chỉ gặp phải hai người. Một là 301 tướng quân, một người khác, ngươi tên là XP Bất Bại, là con trai của hắn đi! Các ngươi có đôi cánh rất giống nhau..." Ông ấy giúp XP Bất Bại treo hai bao cát ở trên thượng, điều chỉnh cân bằng chút.

"Đừng ném mặt cha ngươi! Ngài ấy chính là một ngạnh hán..." Ông lão kia tầng tầng vỗ vỗ vai hắn.

XP Bất Bại hơi gật đầu, đi về phía địa điểm tập hợp. Huấn luyện viên nhìn thấy hắn treo hai bao cát, cũng không dành cho bất kỳ ánh mắt tán thưởng nào, chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua tất cả mọi người, sau đó phát lệnh để bọn họ cất cánh.

10 kg kỳ thực đối với XP Bất Bại mà nói cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, năm đó hắn cõng Phong Hải Dương 50 kilôgam bay ở trên trời một chút áp lực cũng không có. Thế nhưng hiện tại bọn hắn đã đứng cả ngày, gần như ở tình huống mất nước, hơn nữa mắt thấy có đồng bạn chết ở ngay trước mặt, bầu không khí tuyệt vọng tràn ngập toàn trường. Hắn ở bên trong huấn luyện phi hành khô khan, mất cảm giác tự thôi miên mình -- hắn đang cõng Phong Hải Dương, cùng cậu ngắm sao trên trời, nhìn sông đèn, nghe Hải Dương nhắm hai mắt đọc những câu thơ hắn không tài nào hiểu được.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể vượt qua những năm tháng Bụi Gai gian nan kia...

...

Một bên khác, Phong Hải Dương uống một ly nước chanh, con mắt nhìn chằm chằm trang nào đó của một quyển sách đã một buổi trưa. Cậu đang thất thần, cậu đang nhớ nhung một tên đang ở phương xa nào đó. Hóa ra chỉ đến lúc mất đi, mới biết được đáng quý.

Tin tức hoàn toàn không có, quả thực như biến mất khỏi địa cầu vậy. Ngay cả thời gian liên lạc ở trên internet cũng không có sao?

Cậu nghĩ ra một trăm điều hắn đã làm phụ lòng cậu, nhưng lại bị một trăm nguyên do trật tự lật đổ tất cả. Ở bên trong nỗi lo được lo mất, đa sầu đa cảm cậu chỉ có thể viết ra càng nhiều câu thơ bi thương.

Cậu sẽ không biết XP Bất Bại ở trường quân đội trải qua tháng ngày hoàn toàn tách biệt với thế gian thế nào, cuộc sống sống không bằng chết ra sao, cậu cũng không biết những câu thơ mình viết ra kia cuối cùng cũng chỉ đọng lại ở hộp thư trường học, nửa năm mới phân phát một lần.

Một loại tương tư, hai nơi nhàn sầu. Mà lấy oán hận, ký đông phong.

... San Đạo bên này, từ khi XP Bất Bại đi, cậu lại bắt đầu gặp mộng "Bạch Tuộc".

Cậu chìm nổi ở bên trong mộng xuân dài dòng, bị xúc tu Bạch Tuộc vừa dẻo dai vừa cường hãn quấy rối tình dục, khó có thể tránh thoát.

Sáng sớm tỉnh lại, cậu thất bại phát hiện mình lại mộng tinh. Cậu biết đây là hiện tượng sinh lý bình thường, Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly đối với chuyện này tương đối bình thường, nhưng cậu đối với nhiều lần - bị "Xúc tu làm" có chút bóng ma trong lòng. Sinh vật tà ác cỡ nào a, hơn nữa lưu manh còn có thể thăng cấp theo bậc lũy thừa...

Trên người cậu vết ô mai càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ ràng, liền ngay cả các bạn học cũng xì xào bàn tán, nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ cậu không tha.

Vì thế San Đạo quyết định điều tra rõ chân tướng!

Chân tướng kỳ thực rất đơn giản, San Đạo lén lút ở đặt camera trong phòng, hơn nữa không nói cho bất luận người nào, vụ án này cũng là kết quả.

San Đạo nhìn chằm chằm cái video hèn mọn kia, không thể không tiếp thu sự thực này.

Thứ nhất, XP Bất Bại nói đúng rồi, cậu bị luân phiên.

Thứ hai, tổng công là cậu đây không có tiên hạ thủ vi cường, quá có lỗi với hai tiểu thụ này, là cậu sai.

Cậu cho rằng sau 20 tuổi mới có thể hợp pháp sinh hoạt, vì thế cậu rất thông cảm Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly. Coi như cậu một đêm có thể bắn 12 lần, 60 ml, cậu cũng sẽ không thú tính quá độ đối với bọn họ...

Nhưng là, nhìn màn ảnh chiếu những điều gì mà xem... Ba người trần trụi cùng nhau, pha trộn khó coi, tuy rằng không có tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng hoa chiêu gì đều có, so với những "phim hành động" (AV) Reid ba cho cậu xem càng "kịch tính" hơn!

Được rồi, cậu đã xem qua vô số video, mặc kệ thế nào đều có thể nhìn ra sự không chân thật cho lắm, mà video này, chân thực có cảm giác. Tuy rằng nhân vật chính là cậu... Bị hai tên không tiết tháo hèn mọn toàn phương vị.

Làm cho cậu thất vọng nhất chính là, 60 ml kia là của cả ba người... Cậu cảm thấy mình nhụt chí như khí cầu sì hơi, trong nháy mắt cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cậu cầm bằng chứng này, ngả bài với Tiểu Bạch Tiểu Ly.

"Nói, xảy ra chuyện gì!" Cậu quặm mặt lại, hưng binh vấn tội.

Tiểu Bạch tuy rằng sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng như cũ - nói: "Chính như ngươi thấy, ta không có gì để nói nhiều. Ta thích ngươi, vì thế không kìm lòng được."

Tiểu Ly cười híp mắt nịnh hót nói: "Kỳ thực a, Đạo Đạo, chúng ta đây là dâng thông cảm ngươi a..."

"Thông cảm?" Khóe miệng San Đạo giật giật, giời ạ chết ngươi có thể nói thành sinh hoạt? Như có con chó cắn toàn thân ta ngươi cũng gọi là thông cảm? Lấy món đồ kia nhét trong miệng ta đem người thượng ngạc mài hỏng da cũng gọi là thông cảm? Còn có bên trong bắp đùi cũng bị làm đỏ, ta lại không phải là búp bê tình dục!

"Đúng vậy, hiện tại chúng ta phải cố gắng thực tập một chút, sau này mới có thể phục vụ cho Đạo Đạo a!" Tiểu Ly tiếp tục cười híp mắt, dáng dấp rất gian trá.

"Thực tập? Thực tập cái gì! Lão tử là tổng công!" San Đạo nổi giận

Tiểu Bạch rốt cục không thể nhịn được nữa nói một câu: "Tổng công là một việc tốn sức..."

"Ta có khí lực!" San Đạo nhảy cẳng lên, ngực nhỏ kiên trì.

"Được rồi, ngươi có biết, ta cùng Tiểu Bạch bình quân bật cóc một ngày là mấy trăm lần, chưa nói những chuyện khác, ngươi hiện tại đi hít đất 50 cái, có thể một hơi làm xong, chúng ta sẽ thừa nhận ngươi là tổng công như cũ, sau đó mặc ngươi xử trí. Nếu như không làm được, ngươi liền thành thật như hiện tại, nằm xuống mà để hai ta hầu hạ ngươi! Không phải như thế ngươi sẽ dùng ít sức khí sao..."

"Làm liền làm! Tổng công sao có thể bị các tiểu thụ phản công? Không có thiên lý!" San Đạo tức đến nổ phổi nằm sấp ở trên sàn nhà, bắt đầu làm.

Lại nói, San Đạo cái hàng chỉ cảm thấy hứng thú đối với nghiên cứu khoa học này, đối với tập thể hình là một chữ cũng không biết, ngay cả tiết thể dục đều cũng lười đi. Nhưng cậu thường thường nhìn thấy Tiểu Bạch Tiểu Ly "Hít đất" rất dễ a, nên rất dễ dàng đi!

Cậu cũng bắt chước động tác của hai người họ, phát hiện chống đỡ không nổi...

"Không phải như vậy, thân thể không được cao quá, cái mông ngươi, động tác này không đúng!" Hai hàng ở bên cạnh líu ra líu ríu - chỉnh cậu.

"Giời ạ... Mệt mỏi quá!" Dằn vặt nửa ngày, ngay cả một cái hít đất chuẩn cũng không làm được, ngay cả cái mông - lấy ba lần, sau đó nằm trên mặt đất như con rắn chết, một đầu ướt nhẹp.

"Làm sao không đúng!" Cậu còn ở một bên mạnh miệng.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly cũng không giải thích, trực tiếp chống hai tay xuống, ở hai bên trái phải cậu hít làm mẫu. Hai người này luôn luôn là làm cái gì đều cạnh tranh nhau, vì thế lần này hai người làm ngươi truy ta cản, ai cũng không muốn dừng trước, trong lòng đều âm thầm dùng sức.

Hiện tại San Đạo không nói lời nào. Hóa ra động tác tiêu chuẩn mỹ quan như thế, bọn họ ăn mặc áo lót nhỏ, một thân bắp thịt tinh tráng bị mồ hôi dính đến bóng loáng, bụng dưới săn chắc, mỗi hơi thở đều toả ra gợi cảm trí mạng.

Hai người đều sắp đạt tới cái thứ năm trăm, mà chính mình một cái cũng làm không được, thể lực, sự chịu đựng, năng lực tương đối cách xa a!

Trời đất, tổng công đại nhân không dễ làm a... Làm sao bây giờ, thật sự phải nằm xuống tiếp nhận hai tiểu thụ cực phẩm này "Hầu hạ" sao?

San Đạo tiên sinh khá là xoắn xuýt...

Chương 214: Bảo lưu danh hiệu của ngươi

San Đạo gần nhất có điểm lạ... Gần đây chỉ thấy cậu độc lai độc vãng, hai tuỳ tùng đều không thèm gặp. Hơn nữa cậu chuyển tới phòng ngủ trước kia của đệ đệ, không thèm ở chung với Tiểu Bạch và Tiểu Ly.

Không vì điều gì khác, cậu chỉ là muốn duy trì địa vị tổng công của mình, cậu muốn rời xa "Bạch Tuộc quân"! Ghét hai cái tên kia, dám nhân lúc cậu ngủ mà hèn mọn cậu, không thể tha thứ!

Có điều phòng ngủ của XP Bất Bại quá cá tính... San Đạo có chút không chịu nổi.

Gian phòng của đệ đệ không có giường, ở trên cao hai mét có một cái giá, ở trên là một "Ổ chim". XP Bất Bại khi còn bé đã quen ngủ trong tổ chim, vì thế giường ngủ bình thường đối với hắn cũng chỉ là một món vô dụng.

Đôi cánh đỏ tươi xinh đẹp trên vai San Đạo chỉ là vật trang trí, căn bản không bay được tới "Sào", đành phải ủy ủy khuất khuất ngủ ở trên sàn nhà.

Ngay cả buổi tối xác thực là không làm mộng xuân Bạch Tuộc, nhưng sàn nhà này quá cứng, hại cậu bị đau khắp thân, còn bị sái cổ. Sáng sớm không ai mặc quần áo, làm bữa sáng, thu thập sách giáo khoa cho cậu, buổi tối không có ai lấy khăn tắm, làm ấm giường cho cậu, tháng ngày trải qua tương đối khổ bức.

Tiểu Bạch Tiểu Ly lần này cũng là cố ý yên lặng xem biến đổi, hai người lén lút thảo luận một hồi, cảm thấy phải để cậu nếm thử tư vị sinh hoạt một mình, lúc này mới biết rằng có bọn họ tốt ra sao, nếu không đang trong phúc sao biết phúc mình đang hưởng, tương lai phải thị sủng mà kiêu, không dễ thu thập. Không ngờ qua ba, năm ngày, San Đạo vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, hai người bọn họ đã dần mất hết bình tĩnh...

Mất ngủ, mất ngủ nghiêm trọng, không có cái thân thể mềm mềm thơm thơm kia làm gối ôm, bọn họ quả thực cảm thấy đau "bi" như nấu ăn mà không nêm thêm muối vậy.

Rốt cục hai bên đều gắng không nổi rồi, hai gấu trúc trước tiên đầu hàng, chặn San Đạo ở cửa: "Tối hôm nay lại đây ngủ..."

"Mới không được!" San Đạo bĩu môi một cái, vừa nghiêng đầu, đầu lại làm sái cổ, nước mắt liền rơi xuống. Đau chết ông đây!

Hai người vừa nhìn tâm can bảo bối rơi nước mắt, lòng như đao cắt. Trong lòng kiên trì đừng sủng cậu ấy quá mức trong nháy mắt tan rã...

"Đừng khóc a, chúng ta không buộc ngươi, chính là... Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ngươi lại không nhớ sao?"

"Ngày gì? Không có nhật thực cũng không có nguyệt thực, càng không có mưa sao băng..."

"Là sinh nhật của ngươi a..." Tiểu Bạch dùng đuôi mèo cuối đuôi vỗ vỗ vai cậu.

"A..." Thật sự không nhớ rõ! Kỳ thực không có hai vú em siêu cấp này ở bên người, cậu trải qua tháng ngày lung ta lung tung rồi... Nếu không phải là bởi vì trong đầu còn có sự kiên trì giữ vị trí tổng công, cậu đã sớm mềm mặt đến van cầu cùng.

"Ngươi xem một chút, không có chúng ta nhắc nhở ngươi, ngươi ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ rõ. Buổi tối chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ngươi, sớm tan học một chút, đừng ở trong phòng thí nghiệm lâu quá, biết không?"

"Được rồi..." Bởi vì là sinh nhật, trước tiên tha thứ bọn họ đi.

XP đại trạch, Tiêu Tiễn một bên làm bữa tối, một bên cho nhắn tin cho San Đạo. Phụ tử hai người hàn thuyên đôi chút.

Bữa tối, Tiêu Tiễn nhìn quét qua ba vị trượng phu, thần bí mỉm cười nói: "Này, ba người cha các ngươi cũng thật là không xứng chức, đều đã quên ngày hôm nay là ngày gì rồi..."

"Không phải là sinh nhật của San Đạo tiểu tử thúi kia sao?" Reid không phản đối. Hắn mới không muốn nhớ tới những này đâu, mấy ngày này không phải đang nhắc nhở hắn sự thực rằng hắn càng ngày càng già sao?

"Đúng vậy, thắng bé nói với ta, tối hôm nay Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly sẽ tổ chức sinh nhật cho nó, nó sẽ quay video gửi cho ta, thật là chờ mong..."

"Thời gian trôi qua thật nhanh, đã 17 tuổi rồi!" Ngay cả Blake cũng cảm khái.

" Tuổi 17, tuổi khổ bức a, còn phải chờ thêm ba năm nữa, mới có thể sinh hoạt hợp pháp..." White đối với chuyện chính mình năm đó chậm chạp không thể gia nhập "tiệc vui" cùng bọn họ canh cánh trong lòng, mãi đến tận nhiều năm sau.

Reid yêu nghiệt cười nói: "Ngươi đừng quên, trường học là xây ở trung gian Phong quốc cùng Dực quốc, chỗ của San Đạo vừa vặn ở lãnh địa Phong quốc, nghiêm chỉnh mà nói không bị pháp luật Dực quốc quản hạt, tự nhiên cũng không có hạn chế 20 tuổi..."

"Trời ạ, vậy làm sao bây giờ? Ta cảm thấy Đạo Đạo sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn... Đều do ngươi Blake, lúc đó ngươi nên lấy một thân võ nghệ đều dạy cho Đạo Đạo, ngươi tại sao chỉ dạy cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly vậy, thực sự là dẫn sói vào nhà, nuôi hổ thành hoạn..." Tiêu Tiễn sầu đến cơm cũng ăn không vô...

Blake nhấc trợn mắt, cười khẽ nói: "Ta chịu dạy thì nó phải chịu học mới được, nếu có thể dạy được nó, 20 năm trước ta đã sớm dạy cho White rồi!"

"... Điểm ấy đúng là không sai, ta cùng San Đạo đều không thích động võ, chúng ta động não là tốt nhất nha!"

"Có điều năm ta 17 tuổi, sớm đã có bạn trai bạn gái các kiểu... Ha hả... Đại ca huynh làm bộ không nghe thấy gì đi..." Reid không cẩn thận nói tới thiếu niên phong lưu năm đó.

"Ta năm 17 tuổi cũng rất điên cuồng, mọi người cùng nhau tham gia tiệc đứng loạn lạc gì đó, chơi đến mức rất điên, chúng ta còn pha xuân dược trong mỗi ly nước, mọi người trúng chiêu hết..." Tiêu Tiễn như là đang đấu với Reid, không cam lòng yếu thế nói tới tháng năm ngông cuồng chưa bao giờ đề cập tới, để ba huynh đệ XP gia đều nhìn y, một mặt kinh ngạc...

Blake đúng lúc ho nhẹ một hồi, thành công ngăn Tiêu Tiễn thuật sử phong lưu lại. Sau đó hắn đàng hoàng trịnh trọng tổng kết nói: "Thế nên, ai mà không có điên cuồng tuổi 17 đâu, đúng không. Cả nhà không cần lo lắng quá cho Đạo Đạo, tất cả thuận theo tự nhiên đi, ăn cơm..."

Blake vừa ăn cơm, một bên lén lút đưa bàn tay xuống bàn, phát ra tin nhắn cho San Đạo: "Bút điện ta gửi cho con hồi trước, nhớ tới mang tới, biết dùng chứ? Ai dám ép buộc con liền giật chết nó, đừng nhẹ dạ, ba chịu trách nhiệm cho con..."

Phát xong, hắn lại tiếp tục ăn cơm, duy trì bản sắc người cha bình tĩnh.

Tiêu Tiễn bởi vì tự bạo " sự kiện xuân dược năm 17 tuổi ", một đêm này bị ba trượng phu ghen tuông nồng đậm hành hạ đến tương đối triệt để. Dùng xuân đêm nóng rực dài lâu chứng minh bọn họ chưa già đâu, để Tiêu Tiễn ôn lại điên cuồng năm 17 tuổi.

...

Một bên khác, San Đạo sau khi học xong liền bị Thẻ Giai muội muội lôi đi, đến sân khấu nơi bọn họ thường biểu diễn.

Trên đài đã bắt đầu dự nhiệt, Tiểu Bạch, Tiểu Ly, Phong Hải Dương ăn mặc lễ phục tao nhã, đang diễn tấu âm nhạc, Tiểu Bạch hừ nhẹ khúc sinh nhật, âm thanh kỳ ảo như tiếng trời chúc phúc, như tiên nữ trên trời cùng hát vang.

Mà vẫn chưa hết, sau khi trời chính thức tối đen, hết thảy những người ái mộ cầm ánh huỳnh quang tay, ở bên dưới sân khấu to lớn đứng thành hai con số to lớn --17, San Đạo bị cảnh sắc chỉnh tề như vậy, đồ sộ như vậy chấn kinh rồi. Cậu còn chưa kịp phản ứng, những ánh huỳnh quang kia lại biến thành chữ khác: Sinh nhật vui vẻ.

Cũng không biết bọn họ tập luyện bao lâu mới có thể đạt đến thành quả tuyệt vời như vậy. Thuyết phục những người này cần thời gian, tổ chức tập luyện cần tinh lực đi...

San Đạo ở trong tiếng chúc phúc như đại dương, nghênh đón tuổi 17 của mình. Bài hát sinh nhật cuối cùng vỗ một cái, không trung thoáng hiện vô số tia lửa, lòe lòe như tinh hà. Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly ở trên đài thâm tình nhìn cậu, tầm mắt của cậu có chút mông lung...

Cậu ấy tùy ý làm bậy cướp đi tuổi thơ được bố mẹ yêu thương nuôi dưỡng, cậu hẳn phải là đối tượng bọn họ rất thù hận. Nhưng mà tại sao, bọn họ lại đối với mình tốt như vậy? Chính mình thật sự rời khỏi được bọn họ không? Cậu giận dỗi là đúng không?

Quá nhiều vấn đề chiếm cứ đầu óc vị thiên tài này. Cậu có thể tính ra được những con số phức tạp nhất, nhưng không thể giải thích được trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong thâm tâm.

Vì thế đầu óc của cậu trống rỗng, mãi đến tận đoàn người tản đi, cậu bị hai người bọn họ thay phiên cõng về nhà, tắm rửa, trắng nõn sạch sẽ như hoa nhi ở trên giường, cậu mới rốt cục tỉnh táo.

"Đây là?" San Đạo choáng váng... Tuy rằng ở trong mơ bị Bạch Tuộc hèn mọn qua vô số lần, nhưng có thể mở mắt ra, đây vẫn là lần đầu tiên...

Thân thể thật kỳ quái, cảm giác rất khủng bố!

"Đưa quà sinh nhật của ngươi!" Tiểu Bạch trả lời đơn giản, cúi đầu hôn môi cậu...

San Đạo ở trong nkụ hôn nồng nhiệt bỏ ra một câu: "Lễ vật gì?"

"Chúng ta quyết định..." Hai người từ trên người cậu ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi mãnh liệt phản đối, vậy chúng ta quyết định bảo lưu danh hiệu tổng công của ngươi... Có điều ngươi thể lực quá kém, để cho chúng ta khổ cực một hồi cũng không sao, ngươi hưởng thụ là được rồi..."

"Cái gì mà được rồi!" San Đạo mặt đỏ hồng hồng, thiêu đốt đến tận cổ cùng tai.

"Thân ái, hôm nay chúng ta sẽ đưa bản thân mình cho ngươi nha, quà sinh nhật rất đặc biệt đúng hông, không cần quá cảm động nha..."

"Chờ đã, nói rõ ràng đi... Ta là tổng công..." San Đạo ở giữa hai sắc lang ra sức giãy dụa, muốn đứng dậy cũng không được, muốn trốn ra sau cũng chẳng xong, chật vật cực kỳ.

"Vâng, tổng công đại nhân, mời tiếp nhận thân xử nam tiểu nhân cất giấu 17 năm đi..." Tiểu Ly giảo hoạt cười cợt, răng trắng lóe lóe ánh sáng tà ác.

"Tổng công đại nhân, ta phát hiện cái này ở trong tủ treo quần áo của ngài nha.." Tiểu Bạch đưa chai gel bôi trơn vị ô mai đến trước mặt câu, sau đó bình tĩnh nói: "Xem ra ngài đã sớm chuẩn bị, vì thế, chúng ta liền không khách khí..."

Hai gia hỏa không tiết tháo này lòng đã ngứa ngáy n năm, ngày hôm nay rốt cục muốn được như mong muốn, có thể nào không kích động... Ngay cả cây nắm dưới quần đều hừng hực cường tráng hơn so với bình thường, gào gào, khởi động!

"Không muốn nha... Thật ghét các ngươi... Ô ô..." San Đạo khóc không ra nước mắt bị hai người kẹp ở giữa, cảm thấy tâm thật không cam lòng. Lẽ nào uy danh tổng công một đời của cậu, sắp bay mất từ nay?

Hai tiểu thụ này quả thực phản!

Nhìn hai người bọn họ đang thật lòng bôi lên cái "Gel ô mai", cậu quả thực tức giận đến muốn cắn người. Hơn nữa, còn giúp cậu thoa, thoa qua thoa lại, như sắp bôi trét hết cả người cậu rồi... Các ngươi có biết dùng hay không a!

Dưới tình huống San Đạo bị điều khiển tứ chi, không thể động đậy, hai cái tên kia lại làm ra một hành động, khiến San Đạo không nói nên lời...

Hai người bọn họ như một địch thủ quyết sinh tử, mắt nhìn chằm chằm trừng mắt đối thủ, một, hai, ba, bắt đầu vung quyền. Hơn nữa còn chơi cái trò kéo búa bao...

Yes! Tiểu Bạch hí ha hí hửng đến nhảy dựng lên, Tiểu Ly trực tiếp tái mặt. Số chó ngáp phải ruồi!

Cảm thấy không rõ vì sao mà nhìn hành động ngây thơ hai người này, phân tích một chút, một giây sau, cậu hiểu bọn họ đang làm gì...

Quá phận quá đáng, lại dùng phương pháp này quyết định ai thượng cậu trước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro