Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 60 ]



Đêm trước khi lễ cưới diễn ra.


Taehyung vội chạy qua bên đường, ngày mai là lễ cưới diễn ra tại sao Kaeun lại ở đây còn rất xa Seoul, Kaeun thấy anh liền bất ngờ quay lại.

"Tae...tae"

"Sao em lại ở đây?"

Kaeun cúi mặt xuống không dám nói gì.

"Ngày mai không phải là hôn lễ của em và Jangho sao?"

Kaeun không biết bắt đầu từ đầu bèn òa khóc ôm lấy Taehyung dù anh cố đẩy ra nhưng cô vẫn cố chấp ôm lấy.

"Em cần được bình tĩnh xin hãy để em ôm anh một chút thôi"

Anh để cô ôm một lúc, khóc cạn nước mắt liền rời khỏi anh.

"Em và hắn đã hủy lễ cưới"

Cô liền lắc đầu.

"Vậy ngày mai cô dâu sẽ không xuất hiện?"

Kaeun nhìn anh.

"Sẽ có, nhưng không phải em"

"Hắn ta bỏ em sao?"

Kaeun lại lắc đầu.

"Taehyung, cô dâu ngày mai chính là Ami"

-----------------

Ami đã có một buổi hẹn gặp mặt với Kaeun, Ami hứa sẽ cứu Kaeun khỏi Jangho sau khi nghe Kaeun bảo Jangho đã giết chết mẹ hắn, Ami lên kế hoạch đóng giả cô dâu và đột nhập vào lễ cưới, sau đó cô sẽ tự tay kết liễu Jangho, ban đầu Kaeun không đồng ý vì như vậy rất nguy hiểm nhưng Ami nói cô không còn sống bao lâu nữa cô van xin Kaeun hãy cho cô có thể làm điều gì đó có ích trước khi cô chết và cô còn nói thêm rằng sau khi mọi chuyện ổn định thì Kaeun có thể bên cạnh Taehyung và yêu anh ấy. Kaeun vẫn không muốn và Ami nói rằng cô hứa sẽ giữ mạng của Jangho và để mọi chuyện ra ánh sáng. Bao nhiêu lời hứa và trấn an cuối cùng Kaeun cũng mủi lòng mà chấp nhận. Taehyung vẫn chưa hiểu ra điều gì liền gắt gỏng gặng hỏi Kaeun.

"Ami bây giờ đang ở đâu? Kaeun, cô ấy đang ở đâu?"

"Cô ấy đang ở nhà em, ngày mai sẽ có người giúp cô ấy được che đậy an toàn"

Taehyung tức giận hét lên.

"An toàn?"

"Em biết an toàn là như thế nào không? Người cô ấy đang đối phó là Jangho, em đang giỡn với anh à?"

Kaeun bật khóc.

"Vì thế em mới nói mọi chuyện với anh, Taehyung bây giờ phải làm sao để giúp Ami thoát khỏi chuyện này đây? Ngày mai lễ cưới sẽ bắt đầu rồi."

Taehyung đưa Kaeun đến nơi của Hoseok, bảo cô ở lại đây vì đây là chỗ an toàn nhất. Anh nhanh chóng tăng tốc quay về Seoul, gần giữa trưa mới tìm được nơi buổi lễ diễn ra. Mọi việc hết sức hỗn loạn. Rất nhiều cảnh sát được tụ tập bên ngoài, Taehyung đến tới sảnh liền thấy Jimin.

"Chuyện bên trong như thế nào?"

"Sao cậu...?"

"Tôi hỏi bên trong như thế nào rồi?"

"Ami hiện đã giữ Jangho trên sân thượng, đám người vệ sĩ của hắn rất đông nên bên ta đang cần thêm lực lượng"

"Là Ami làm sao?"

"Nếu không nhanh, cô ấy cũng sẽ bị truy tố trong chuyện này"

Taehyung rút khẩu súng từ túi quần của Jimin nhanh chóng bước đi còn Jimin cũng gấp gáp theo sau.

"Đừng có làm gì dại dột đấy"

Taehyung bước vào lễ đường Kim Seokjin vẫn ngồi thản nhiên ở đó, còn đám người của Jangho đã chạy lên sân thượng, ông không thể cản vì lúc này chính bản thân Ami đã đánh mất lí trí, chỉ còn chờ đợi và Taehyung, Seokjin gật đầu nhìn anh. Taehyung thấy Kim Seokjin liền ngạc nhiên.

"Chú...sao chú?"

"Lên sân thượng đi...người duy nhất cản được con bé chỉ có con"

Taehyung không có nhiều thời gian để đôi co anh nhanh chân chạy lên sân thượng. Trước mắt anh, đám vệ sĩ kia đã bị đánh đến chết, Ami đứng quay người lại phía anh còn Jangho đang nằm trườn bò dưới chân cô. Cây búa đá đã bị ném ra xa, Ami dùng mũi giày cao gót nhấc một ngón tay của hắn hướng lên trời rồi bỗng đạp ngược hướng cực mạnh bẻ gãy thêm một ngón tay kế tiếp mặc cho tiếng la hét không còn sức lực nữa. Cả bàn tay hắn đã bị bẻ ngược lại sau khiến Taehyung hoảng hồn đứng chết lặng, chiếc váy cưới trắng đã bị nhuốm màu máu đỏ bị gió thổi dần thành màu nâu, một vài chỗ đã bị rách tua khi đánh nhau, nhưng Ami chả quan tâm.

Cô đá mạnh vào mặt hắn cười vui vẻ thưởng thức gương mặt không còn người không ra người của hắn.

"Nào, đứng dậy mà ba hoa về bản thân mày đi, thằng chó chết"

Cô nắm đầu hắn nhấc dậy.

"Nhiêu đây nhằm nhò gì với mày, mày đánh chết bao nhiêu người có biết đau không?"

"Mày thích đánh người lắm mà, hôm nay thử bị đánh một chút chưa gì đã van xin rồi"

Jangho luôn miệng cầu xin tha mạng, câu chữ trong miệng thốt ra không còn được tròn câu do ban nãy bị bẻ mất răng.

"ha...cho...ôi....ha...cho...tôi"

Ami vui vẻ cười lớn rút khẩu M357 lên nòng thì Taehyung liền lên tiếng nhẹ nhàng.

"Ami..."

Cô giật mình quay lại sau, khuôn mặt cô dính vết máu của Jangho, anh đau lòng tiến lại gần nhưng cô lùi lại.

"Ami, dừng lại đi"

"Đứng yên đó"

Chưa kịp nói tiếp một đám cảnh sát cùng với Jimin theo sau Taehyung chĩa rất nhiều súng về phía cô. Tia laser chiếu vào đầy chiếc áo trắng nhuốm đỏ, Taehyung ra lệnh.

"Tất cả bỏ súng xuống!"

Tất cả vẫn do dự khiến Taehyung tức giận hét toáng.

"Tôi bảo bỏ súng xuống, không được chĩa vào cô ấy"

Ami vẫn còn hoảng loạn giơ súng về phía anh.

"Không được qua đây, nếu các người bước qua, tôi sẽ nhảy xuống"

Cô trực trào nước mắt ra, tại sao Taehyung lại thấy cô trong hoàn cảnh này. Cô không muốn trước mặt anh cô lại xấu xí như vầy.

"Đề nghị bỏ súng xuống nếu không chúng tôi buộc phải ra tay" Jimin đứng đằng sau Taehyung lên tiếng.

Ami lùi về phía ban công, tay vẫn không buông khẩu súng gương mặt nhăn nhó mếu máo muốn bật khóc khi nhìn thấy anh. Kim Taehyung ra lệnh tất cả lùi lại ra sau cánh cửa để cô không còn nhìn thấy họ. Anh nhìn cô mỉm cười bước đến.

"Ami, xuống đây, trên đó rất nguy hiểm, đám người kia đi rồi anh sẽ không để ai làm hại em cả''

Ami lắc đầu nhìn anh, chân cô cứ chậm rãi lùi về sau.

"Kim Taehyung, anh có hận em không?"

Taehyung sợ hãi cố gắng tiến đến gần Ami nhưng cô điên loạn hét toáng lên.

"Đừng lại đây"

"Ami bình tĩnh, nghe anh nói, không ai làm hại em cả, nghe lời anh bỏ súng xuống"

Cô càng lùi thêm vài bước nhấc chân lên bậc ban công khiến Taehyung càng hoảng hốt.

"Tae...anh có yêu em không?"

Taehyung gật đầu liên tục, tay chìa về phía cô.

"Anh yêu em"

Ami quay lại sau nhìn, thật sự mọi thứ xung quanh không còn đáng sợ nữa.

"Em trả thù được cho mọi người rồi Tae à?"

Taehyung gật đầu, anh kiên nhẫn bước đến gần cô.

"Anh biết rồi, em bước xuống rồi chúng ta nói chuyện"

Cô lại thẫn thờ quay sang nhìn Jangho đang nằm đó.

"Nhưng bây giờ có thể giấu gì nữa? Em cũng đã phạm tội anh à? Em không còn đường lui nữa!"

Cô bật khóc, hai tay che khuôn mặt cùng với khẩu súng trên tay.

"Em không muốn mình trở nên kinh khủng như thế này trước mặt anh? Em lúc này thật xấu xí, em rất độc ác đúng không?"

Taehyung lắc đầu cố gắng đến gần cô.

"Không, Ami của anh chưa bao giờ xấu xí, anh xin em, bước xuống, em đừng làm anh sợ"

Ami lau đi nước mắt rồi hét lớn chĩa súng vào Jangho.

"Tất cả là tại thằng khốn này, hắn hại cuộc đời em, hắn hại tất cả những người em yêu thương. Em chỉ là muốn đòi lại công bằng cho mẹ, ba, Jungkook, Hoseok và cả anh nữa Taehyung"

Taehyung chạy đến che cho Jangho nhìn cô thuyết phúc, lúc này cô như mất đi lí trí chĩa súng ra chỗ khác.

"Taehyung...anh tránh ra, anh phải để em giết hắn, nếu không hắn sẽ hại chúng ta lần nữa"

"Không...anh sẽ bảo vệ em, em mau bước xuống, chúng ta cùng về nhà"

Ami hạ súng xuống, tay cô đặt lên ngực.

"Em mất tất cả, con của chúng ta, người thân và cả ba mẹ."

Taehyung đau lòng muốn đi đến ôm lấy cô.

"Em vẫn còn có anh không phải sao? Anh luôn bên cạnh em mà Ami, dù mọi thứ có đối xử với em như thế nào anh vẫn sẽ bảo vệ em"

Ami lắc đầu liên tục, đôi mắt có chút hoảng sợ khi đối diện với anh. Cô như kẻ điên lúc này chỉ biết nói một cách vô ý thức.

"Lúc trước không phải em muốn nói vậy đâu, là do em không thể sống tiếp nữa, em chưa bao giờ muốn làm tổn thương anh, anh sẽ phải hạnh phúc bên người khác, hãy có một gia đình mới hạnh phúc và êm ấm."

"Tại sao chứ?"

Ami lắc đầu khóc lóc như đứa trẻ, cô đã rất đau đớn khi nói ra những câu nói làm anh tổn thương lúc trước.

"Anh đừng giận em, em chưa bao giờ nghĩ anh là thứ bất hạnh gì cả, đối với em anh là hạnh phúc duy nhất, người em yêu duy nhất là anh, mãi mãi vẫn là anh. Em không muốn ép buộc anh phải nhớ lại mọi thứ. Thật ra anh vẫn chưa nhớ được hết nhưng tại sao vẫn cố gắng vì em như thế? Càng nhìn em lại thấy đau lòng?"

"Tae...em rất yêu anh...em yêu anh"

Taehyung không còn nghe điều gì chỉ biết anh cố chạy đến gần cô. Lời nói cuối anh nghe được từ cô chính là:" Hãy sống thật tốt"

Khẩu M357 trên tay cô bỗng quay vào lồng ngực trái, tiếng súng vang lên, viên đạn ghim nhanh vào ngực, trái tim cô đập lại chầm chậm, cô mất phương hướng ngã ra phía sau theo hướng ban công, nơi cô sẽ tự do bay đi không còn đau đớn. Taehyung cố gắng chạy đến với tới bàn tay cô nhưng chỉ chạm khẽ đầu ngón tay nhưng đã vuột mất. Đó cũng là cách cô rời khỏi cuộc đời anh rất nhanh nhưng đau đớn dù về sau cũng không thể xóa nhòa. Khoảnh khắc cơ thể cô vụn vỡ dưới dãy hoa cưới cùng với máu loang từng dòng nhuộm đỏ, lúc đó mọi kí ức về cô được chảy theo dòng một cách đầy đủ và đó chính là liều thuốc độc giết chết anh ngay tại chỗ.

"AMI!!!"

Tựa như bồ công anh, cô đơn và lặng lẽ chính là khi chúng tàn đi, như biến thân thành một loài hoa khác rồi sau đó tan biến trong không gian tĩnh lặng của sự vật. 

Tựa như hoa bỉ ngạn, hoa lá không bao giờ gặp gỡ. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi hoa và lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ.. Cũng vì thế mà người ta dùng nó để làm ví dụ cho những chuyện tình không có kết quả.

-------------------------------------------------------------------------

Au đã nghĩ mãi về quyết định cho mạch truyện như thế này, dù có như thế nào, các bạn vẫn hãy ủng hộ au vì đây là điều au muốn. Một câu chuyện buồn thì sẽ khiến bạn nhớ mãi dù nó day dứt hay khó chịu. Vtan Alco sẽ tiếp tục với chap kế về cuộc sống sau này. Cám ơn các bạn đã bên cạnh au trải qua những thăng trầm cảm xúc của câu chuyện. Au yêu các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro