Chương 9
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến ra sân bay, lưu luyến tiễn anh về nhà.
"Mặc nhiều áo vào, Trùng Khánh vẫn còn lạnh lắm, còn nữa anh không được thức khuya, về đến liền gọi điện cho em"
Vương Nhất Bác nói rất nhiều, Tiêu Chiến đầu ong ong cả lên, mắng cậu lắm lời, anh cũng không phải trẻ con. Vương Nhất Bác ủy khuất níu lấy ống tay áo của anh.
"Chiến ca, không thể để em đi cùng sao??"
Tiêu Chiến nhìn một màng Vương Nhất Bác làm nũng, lấy tay đỡ trán khó khăn kéo tay cậu ra khỏi người mình.
"Vương Nhất Bác em mau buôn tay, anh sấp trễ chuyến bay rồi...
Tiêu Chiến thở dài bắt đầu dỗ dành: "đợi qua tết chọn một ngày, anh mang em về nhà gặp ba mẹ có được không??"
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, đáy mắt có chút lắp lánh niềm vui. Cũng không dính lấy anh nữa, lưu luyến nhìn anh đi vào khu soát vé. Đợi Tiêu Chiến khuất hẳng khỏi tằm nhìn, Vương Nhất Bác liền rời đi.
Năm nay Trùng Khánh đón đợt tuyết lớn hiếm hoi. Một màu trắng xóa phủ kính tán cây trong vườn nhà. Tiêu Chiến cùng mẹ Tiêu ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, uống trà nóng, một bên cùng ba Tiêu đánh cờ.
"Con trai, năm nay cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, bao giờ mới tìm con dâu cho mẹ đây??"
Mẹ Tiêu một bên tách quả cam, nhàn nhạt hỏi Tiêu Chiến một câu. Chỉ thấy trong phút chốc cả người anh cứng đờ, viên cờ trên tay cũng dừng giữa không trung, xém tí đã rơi xuống.
Tiêu Chiến rất nhanh lấy lại tinh thần, nhẹ nhàn đặc viên cớ xuống, mĩm cười nói với mẹ mình.
"Mẹ à, từ từ có gì vội chứ, con còn trẻ mà"
Mẹ Tiêu bỏ quả cam bóc dỡ trên tay xuống, trừng mắt nhìn anh.
"Cái gì mà còn trẻ, con xem A Khiết nhà kế bên, nhỏ hơn con hai tuổi, năm ngoái cũng đã lấy vợ, vợ nó cũng đã có tin vui rồi a, con xem con.."
"Mẹ à, hôn nhân không thể cưỡng cầu được a"
Tiêu Chiến cười cười nói với mẹ mình, ba Tiêu ở một bên nhàn nhạt hạ cờ, cương nghị nói với Tiêu Chiến.
"Không cần vội, khi nào có đối tượng cứ mang về ra mắt, ta không ngại xuất thân, ai cũng được miễn là người con thương"
Tiêu Chiến cả người rung nhẹ, mờ mịch nhìn ba mình hỏi lại một câu.
"Quả thật là ai cũng được sao??"
Ba Tiêu nhấp một ngụm trà, gật gật đầu với anh.
"Ừm, ai cũng được"
Tiêu Chiến cả người khẩn trương, gương mặt cuối thấp nhất có thể, lí nhí nói với ba mẹ Tiêu.
"Nếu như... là nam nhân thì sao??"
Mẹ Tiêu sững sờ nhìn Tiêu Chiến, ba Tiêu tay cầm tách trà dừng ở giữa không trung, như không tin vào tai mình nhăn mày hỏi lại.
"Con nói sao??"
Mẹ Tiêu thấy chồng có vẻ tức giận, cười cười kéo áo ba Tiêu. Giúp anh nói vài lời.
"Anh đừng căn thẳng thằng bé chắc là nói đùa thôi mà...
Con nữa cũng trễ rồi, mau về phòng nghĩ ngơi đi, ngày mai đi chợ cùng mẹ, đi mau đi"
Tiêu Chiến gương mặt xa xầm, bị mẹ Tiêu đẩy lên cần thang, thẩn thờ đi về phòng. Lúc nằm ở trên giường, nhìn vào màn hình điện thoại. Tin nhắn Vương Nhất Bác gửi cho anh vào ba mươi phút trước đang hiện lên, sáng chói trên màng hình.
《Chiến ca, anh ngủ chưa》
Tiêu Chiến chậm chạp trả lời lại: 《chuẩn bị》
Vương Nhất Bác bên này đang ngồi trước màng hình máy tính xử lý bản báo cáo. Nghe thấy âm thanh báo tin nhắn liền chộp lấy điện thoại. Mỉm cười nhắn lại cho anh một câu.
《Có thể gọi video card không》
《Được》
Nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngay lập tức bấm gọi cho anh, rất nhanh Tiêu Chiến đã chấp nhận cuộc gọi. Bên trên màng hình, Vương Nhất Bác thấy rõ Tiêu Chiến nằm ở trên giường, lười biến nhìn cậu qua màng hình điện thoại.
"Chiến ca, anh sao còn chưa ngủ"
《Vừa cùng ba mẹ uống trà, bây giờ chuẩn bị đi ngủ》
"Buổi tối trời lạnh anh nhớ mặc thêm áo"
《Được, em cũng phải giữ sức khỏe》
"Được"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn nhau chầm chầm qua màng hình, cả hai đồng loạt im lặng, chỉ như vậy, lẳng lặng nhìn đối phương. Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến liền lên tiếng, phá vỡ cục diện.
《Anh ngủ đây, ngày mai phải đưa mẹ anh đi chợ sớm》
"Được ngủ ngon"
《Ngủ ngon》
Tuy chúc nhau ngủ ngon, nhưng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không ai chịu tắc điện thoại trước. Im lặng qua một lúc, đột nhiên Vương Nhất Bác lên tiếng.
"Tiêu Chiến"
《Ừm》
"Em nhớ anh"
Tiêu Chiến có thể cảm nhận bàn tay cầm điện thoại của mình có chút rung rẫy, trong lòng như có một dòng nước ấm chầm chậm lên lõi qua từng ngóc ngách, nhẹ nhàn chạm vào đáy tim của anh, ấm đến lạ thường. Qua một lúc, anh mỉm cười rất tươi, trả lời lại Vương Nhất Bác.
"Anh cũng nhớ em, cún con rất nhớ"
Vương Nhất Bác mỉm cười, nói lời tạm biệt liền tắt máy. Tâm tình có chút vui vẻ, cậu xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ của văn phòng, bên ngoài là sự lung linh huyền ảo của thành phố về đêm, sa hoa và nhộn nhịp. Con người sống ở đây bề ngoài có vẻ không biết cái gì là buồn, nhưng sâu bên trong lại khác xa. Tất cả chỉ là lớp ngụy trang đầy giả tạo mà thôi.
Nhưng Vương Nhất Bác lại khác, cậu còn có một người cần bảo vệ, cậu còn có anh, còn tương lai phía trước, còn có... cuộc sống tương lai của cả hai.
Vương Nhất Bác đứng đó, mỉm cười nhẹ, ngoài kia, lại thêm một ánh đèn vừa sáng lên, hòa vào thế giới đầy ánh sáng diễm lệ.
....
Tiêu Chiến nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại tối đen, lòng có chút nặng. Làm sao anh có thể nói với ba mẹ chuyện của anh và Vương Nhất Bác đây. Nếu nói ra, Tiêu Chiến chắc chắn trăm phần trăm ba Tiêu sẽ đánh anh nhừ tử một trận. Ông ấy là cựu giáo viên có tiếng trong vùng, trọng nhất là lễ nghĩa gia giáo. Chuyện này nói ra, làm sao ông ấy chấp nhận được. có lẽ nếu anh kiên quyết, bị đánh đến gãy chân là có thật.
Tiêu Chiến thở dài, vức điện thoại qua một bên. Nằm lăn lóc trên giường một hồi cũng thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến đưa mẹ Tiêu đi chợ tết, mua vài thứ. Lúc hai mẹ con lòng vòng trong siêu thị, mẹ Tiêu ngập ngừng hỏi anh.
"Chiến Chiến, tối qua..."
Tiêu Chiến đang giúp mẹ Tiêu đẩy xe đẩy, nghe mẹ mình nhắc đến chuyện tối qua, liền ngừng chân, quay lại nhìn mẹ mình. Anh chần chừ đôi lát, vẻ mặt có chút khó xử. Mẹ Tiêu bước đến bên anh, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy vỗ nhẹ.
"Chiến Chiến à, con là con của mẹ, là miếng thịt hồng cắt ra từ người mẹ, mang con chín tháng mười ngày, đau đớn sinh con ra, nhìn con lớn lên, tâm tình con thế nào, không lẽ mẹ không biết sao"
Tiêu Chiến nhìn mẹ mình, hai mắt anh hồng hồng, làm sao bây giờ, chuyện của anh đến ngày nào đó, mọi người điều sẽ biết. Đến lúc đó, anh phải nói thế nào với ba anh đây. Ông ấy, sẽ chấp nhận sao??
"Mẹ, con..."
"Tiêu Chiến, mẹ không quan tâm người con thương là ai, chỉ cần von hạnh phúc và vui vẻ, mẹ chấp nhận tất cả"
Mẹ Tiêu đánh gãy lời của anh, hai mắt ửng đỏ nói một lèo. Tiêu Chiến giọng rung rung hỏi lại mẹ mình, anh muốn xác nhận.
"Cho dù, em ấy là một nam nhân sao??"
Mẹ Tiêu nhẹ gật đầu, Tiêu Chiến nước mắt lưng tròng ôm lấy mẹ mình. Anh còn có mẹ, còn có ba mẹ Vương, trên hết anh còn có Vương Nhất Bác. Anh không sợ, cùng lắm ăn mấy trận đòn, ba cũng không thể đánh chết anh. Anh phải cố gắng vì tương lai của anh và Vương Nhất Bác. Anh đã bỏ lỡ cậu một lần, một lần những sáu năm. Anh không muốn bỏ lỡ thêm một cái sáu năm nào nữa....
(Chiến ca, xuất đạo vui vẻ nhé😊😊)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro