Chương 1: Gập lại nhau
Trên hành lang dài và rộng, bóng dáng người nam nhân thân ảnh cao gầy, bước chân vững chắc mang mấy phần tự tin. Trên tay y cầm sắp hồ sơ dầy cợm, thông dong bước về hướng phòng tổng giám đốc.
Tiêu Chiến hôm nay đến gặp tổng tài tập đoàn BX bàn chuyện làm ăn. Anh mặc bộ ves đen lịch lãm với áo sơ mi trắng bên trong. Dáng người cao ráo, gương mặt yêu nghiệt, nụ cười thường trực trên môi. Vô cùng tự tin với lần làm ăn này.
Tiêu Chiến năm nay hai mươi tám tuổi, là ông chủ nhỏ một studio chuyên về thiết kế. Lấn này hợp tác với công ty BX chính là thiết kế nội thất cho một tòa chung cư cao cấp chuẩn bị bán ra thị trường.
Cũng không biết hà cớ gì, người đại diện bên công ty lại tìm đến anh, một studio nhỏ bé và chỉ đích danh anh đến để bàn bạc.
Tuy có mấy phần tò mò về người được mệnh danh Tổng tài băng lãnh này. Vừa sợ lại vừa tò mò, cho nên anh mới nhận hợp đồng lần này, đích thân đến.
(Thôi khỏi biện hộ, anh là mê món tiền Vương Bo nào đó đưa ra đi... 😒 còn làm giá)
Tiêu Chiến bước đến trước cánh cửa lớn, dùng đôi bàn tay mãnh khảnh xin đẹp gõ nhẹ nhàn lên cành cửa lạnh lẽo. Chờ khoảng vài giây, tiếng mở cửa làm anh chú ý. Một gương mặt xinh đẹp đầy chuyên nghiệp xuất hiện trước mặt anh.
Sau khi nhìn rõ người đến, nỡ một nụ cười chuyên nghiệp.
"Ngài đến rồi sao, mời vào, giám đốc chúng tôi vẫn còn chưa họp xong, ngài chịu khó chờ một chút nhé"
"Không sao"
Tiêu Chiến nở một nụ cười, trả lời lại cô thư ký kia. Rảnh rỗi ngồi ở trên ghế nhìn ngắm xung quanh.
Cả căn phòng được thiết kế đơn giản như rất hợp lý, bàn làm việc gọn gàng đẹp đẽ với chậu hoa nhỏ trên bàn. Không khí còn lưu lại chút hương bạc hà nhàn nhạt. Hương bạc hà....
Vừa nghĩ đến đây, lòng anh chợt thắc lại, bao năm rồi, đã qua lâu như vậy. Anh vẫn là chưa thoát khỏi cơn mê hay sao.
Thở hắc ra một hơn, cô thư ký trở lại với ly trà hoa cúc trên tay. Tiêu Chiến có vẻ ngạc nhiên. Nữ thư ký nhẹ nhàn đặc tách trà xuống trước mặt anh, chuyên nghiệp nói.
"Đây là giám đốc căn dặn, pha trà hoa cúc cho ngài"
Anh tuy mỉm cười nhưng lòng lại cảm thán một câu. Xem ra tìm hiểu về anh rất rõ ràng, đến loại trà mà anh thích uống cũng biết rõ.
Thư ký để lại Tiêu Chiến một mình trong phòng. Anh buồn chán ngồi nghịch điện thoại. Bỗng tiếng chuôn quen thuộc vang lên. Người gọi đến là Lộ tỷ
"Alo ừm.. em đến rồi, vừa đến thôi, chưa vẫn chưa gập"
"...."
《Tiêu Chiến anh biết gì chưa》
Đầu dây bên kia là giọng của Uông Trác Thành, la lên như muốn xuyên màn hình. Tiêu Chiến đau khổ vội vàng bịch tay mình lại, dời điện thoại ra xa.
Uông Trác Thành đầu dây bên kia vẫn miệt mài la hét.
"Biết là biết cái gì, tỷ? Trác Thành bị cái gì vậy?"
《Tiêu thỏ ngốc của tôi ơi, bây giờ anh rời đi có lẽ còn kịp đó》
Uông Trác Thành đoạt lấy điện thoại của chị gái mình. Lại lần nữa hét lên vào điện thoại.
Hôm nay tên này bị cái gì vậy, hay bị ai đoạt xá rồi sao. Không nói rõ ràng ai mà biết cái gì chứ
"Cậu..."
《Là Vương Nhất Bác》
Tiêu Chiến nghe đến đây liền im bật. Một nỗi sợ vô hình dày vò trong tâm trí anh. Đã bao năm rồi, cái tên ấy vẫn ăn sâu vào trái tim bé nhỏ này, ngày ngày gặm nhấm ăn mòn nó.
Anh khẽ trả lời Uông Trác Thành, trong giọng nói đã mang mấy phần rung rẫy.
"Trác Thành, đã nói bao nhiêu lần..."
《Tổng giám đốc công ty BX là Vương Nhất Bác》
Lại thêm một lần nữa Uông Trác Thành cắt ngan lời nói của anh. Tay cầm điện thoại bất giác rung lên. Tâm tình bắc đầu dậy sống. Chân như muốn trốn chạy mà bật người đứng dậy.
Trong đầu chỉ duy nhất một câu 'Anh phải rời khỏi đây ngay'. Nhưng có vẻ ông trời là không giúp anh rồi.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Gương mặt quen thuộc đến nỗi chết anh cũng không quên được xuất hiện trước mắt.
Người con trai mái tóc nâu xoăn nhẹ, đôi mắt phượng cong cong. Gương mặt góc cạnh đẹp đẽ, trên người mang theo khí tức áp bức lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ngẩn ra nhìn người trước mặt, đôi chân thon dài cùng cơ thể mang theo mùi hương bạc hà bước dần đến chỗ anh. Cất lên giọng nói khàn khàn mấy phần lạnh lẽo.
"Tiêu Chiến đã lâu không gập"
Anh bất giác đờ người, tay cầm điện thoại buôn lõng hai bên, mắt mở lớn vẻ ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
Bao năm qua anh cực lực trốn tránh, tự mình chạy ra nước ngoài. Muốn trốn thật kỹ để quên đi quá khứ. Cứ nghĩ sáu năm trôi qua, anh đã quên đi rồi, hắn cũng quên đi rồi. Ấy vậy mà giờ đây gập lại, tâm tình anh vẫn như xưa, rối bời ngổn ngan.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi vào căn phòng rỗng. Rọi vào gương mặt xinh đẹp bao năm rồi vẫn là nét mặt đó. Càng ngày càng gay gắt...
____________
Sáu năm trước.
Trường đại học quốc gia BJYX, vừa trải qua buổi lễ chào đón tân sinh viên. Nghe bảo năm nay có rất nhiều học sinh ưu tú chuyển vào trường.
Tiêu Chiến thân là hội trưởng hội học sinh, vô cùng bận rộn.
Lúc cầm xấp hồ sơ đi qua hành làng dài. Vô tình nghe được hai cô gái đang cùng nhau trò chuyện.
"Nè cậu nghe gì chưa? Năm nay khoa năng khiếu vừa chuyển đến một nam sinh, vô cùng soái a"
"Thật sao?"
"Tớ gạc cậu bao giờ, nghe bảo nhảy rất giỏi, chơi thể thao cũng rất tốt nghe nói là học nhảy lớp, năm nay mới mười sáu thôi"
"A... thật vậy sao? tớ muốn đi xem"
Hai cô gái gương mặt đỏ bừng không nhận ra Tiêu Chiến đứng ở góc khuất hành lang. Lúc anh nhìn thấy hai người kia đi rồi, liền bất giác mĩm cười mà rời đi.
Lúc qua một khúc cua, do lóng hồ sơ khá cao, anh vô tình va phải ai đó. Giấy tờ trên tay văng tứ tung. Cả người lảo đảo như sắp ngã.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn mang theo chút lạnh lẽo ôm chầm lấy anh. Kéo anh ôm vào người.
Mùi hương bạc hà thanh mát quanh quẩn nơi chóp mũi, chỉ cần hít thở nhẹ nhàn liền tràn vào phổi mát lạnh.
Lúc nhận ra, anh đã bị người ta ôm chặc cứng trong lòng, còn nhận ra đây là một nam nhân a, vô cùng xấu hổ. Tiêu Chiến vội đẩy người kia ra, vội vàng cảm ơn.
"A... cảm ơn nếu không có cậu, chắc tôi ngã sấp mặt rồi"
"Không sao"
Trong ánh chiều tà của buổi hoàng hôn, hai con người xinh đẹp ngẩn mặt nhìn nhau, một người ôn nhu ấm áp, một người lạnh nhạt vô tình. Trong mắt họ chỉ có đối phương, thâm tình đến đáng sợ.
Sau đó, Tiêu Chiến trãi qua hai năm cuối đại học vô cùng phiền toái. Ngày ngày bị bạn nhỏ Vương Nhất Bác đeo bám quấy rầy mọi lúc. Cậu bạn nhỏ nhỏ hơn mình tận sáu tuổi, ngày ngày bám theo anh giở trò lưu manh.
"Tiêu Chiến nói a đi"
Vương Nhất Bác tay cầm muỗn bánh ngọt đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, muốn tự tay đút cho anh ăn.
Tiêu Chiến gương mặt đen đến không thể đen hơn, nhìn người trước mặt đang cười đến thiếu đòn.
"Anh tự ăn"
Lúc Tiêu Chiến muốn đoạt lại liền bị Vương Nhất Bác trừng mắt thật lớn. Uy hiếp bắt anh ăn cho bằng hết. Ngày qua ngày, cả trường dậy lên làng sóng mới, 'Tiêu học trưởng ôn nhu ấm áp cùng Vương Nhất Bác lạnh lùng coolguy khoa năng khiếu đang hẹn hò'. Làm cả trường xôn xao một thời gian dài.
Mà cậu bạn nhỏ nào đó cũng cực lực ra sức theo đuổi người ta, trưng ra bộ mặt heo hồng làm nũng.
"Học trưởng~~"
....
"Chiến ca~ em đói"
...
"Chiến ca mau nhìn em"
...
"Chiến ca em mệt muốn ngủ cùng anh"
...
"Chiến ca..."
...
"Chiến ca~~~~"
...
"Chiến ca... em thích anh"
....
Lúc Vương Nhất Bác nói ra câu này, là gần cuối năm học. Tiêu Chiến đang cực lực học tập ôn thi.
Anh biết hai năm qua tình cảm Vương Nhất Bác dành cho anh có bao nhiêu thâm tình. Nhưng anh luôn cực lực trốn tránh. Lúc đầu còn mặc kệ cậu làm càng, ngày ngày cùng cậu dây dưa. Nhưng sau đó anh nhận ra, hai người là không thể. Liền tìm cách trốn tránh cậu, đẩy cậu ra xa.
"Vương Nhất Bác tôi không thích cậu, cũng không thích con trai, ngày mốt tôi đi du học rồi, buôn tha cho tôi đi"
Sau khi Vương Nhất Bác nghe được câu này, liền nổi cơn, nói cái gì mà anh không thích cũng không sao, em ở bên cạnh là được. Cái gì mà em không thể thiếu anh, còn khốc một trận lớn. Làm Tiêu Chiến tâm cang đau đến ứa máu.
Vậy mà anh vẫn bỏ cậu lại. Lúc ra đi còn chọn cách đau khổ nhất cắt đứt mối quan hệ này.
Anh nhờ chị gái bạn thân mình, diễn một vở kịch. Giữa toàn trường tỏ tình với người ta. Còn nói với Vương Nhất Bác anh ghê tởm với cái tình yêu gì gì đó của cậu.
Vương Nhất Bác sau khi nghe xong, giận đến đầu óc điên cuồn. Một mình chạy moto ra ngoài giữa trời mưa. Anh không hề đuổi theo, ở trong nhà khóc hết một đêm. Hôm sau liền vác vali lên và trốn đi.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh táo lại hẳn, chạy về tìm kiếm anh. Thì anh đã đi rồi, tìm thế nào cũng không ra, nhiều năm như vậy là bạc vô âm tính.
Năm thứ nhất anh rời đi, cậu chuyên tâm học hành, trong năm đó liền tốt nghiệp, chạy về dạy nhảy ở trung tâm của anh họ cậu, Lưu Hải Khoan.
Năm thứ hai anh rời đi, cậu trở thành vận động viên đua moto chuyên nghiệp, giành rất nhiều giải thưởng.
Năm thứ ba anh rời đi, cậu trở về công ty của gia đình, bắt đầu công việc học tập và giúp đỡ. Một năm ngắn ngủi, trở thành CEO giỏi gian cao lãnh của cả công ty.
Năm thứ tư thứ năm anh rời đi, cậu lúc rãnh rỗi sẽ về lại căn nhà củ của anh, ngồi ở đó hàng giờ liền, nhìn ngắm hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp đã qua.
Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn tìm kiếm anh, cực lực tìm kiếm. Cho dù là một chút manh mối nhỏ, đủ làm cậu như phát điên lên. Nhưng khi nhận được câu trả lời, tâm tình lại chết lặng đi.
Cứ nhiều lần như vậy, tình yêu và sự cố chấp trong cậu liền hóa thành sự hận thù từ khi nào. Để hôm nay gập lại, đứng trước mặt nhau. Trong đôi mắt trong veo như mặt hồ ấm áp đầy gợn sống mãnh liệt ngày nào chỉ còn lại sự phẳng lặng và lạnh lẽo. Sự hận thù tràn ngập.
Anh vẫn vậy, vẫn bộ dáng ôn nhu nhẹ nhàn của ngày xưa. Vẫn nụ cười với hai chiếc răng thỏ đáng yêu đến chết chìm trong mật ngọt. Vẫn bộ dáng thông thả, từ tốn chẳng quan tâm sự đời đến thiếu đòn.
Anh vẫn vẫy, cậu thì đổi thay rồi, trở thành một kẻ lạnh lùng khác máu, chỉ duy nhất một thứ không hề thay đổi. Tình yêu dành cho anh, ngày qua ngày liền hóa thành thù hận.
.......
Tiêu Chiến đứng ngược với ánh nắng, nở một nụ cười ôn nhu đến rạng rỡ. Nhìn người trước mặt nói một câu.
"Chào, đã lâu không gập Vương Nhất Bác"
....
(Chào mn Anna lại trở lại đây. Và đây là bộ đam mỹ đầu tiên của tui...
Mn đọc và cho ý kiến nha.
Có gì sai sót mong mn bỏ qua cho.
Tui còn rất là non tay...
😊😊😊😊😊😊😊)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro