Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Điên rồi.

Cô ngồi ngoài bậc thềm khóc than một mình, rất thương tâm. Ngược lại, trong nhà, dưới phòng bếp lại có màn nóng bỏng đến bỏng cả mặt, hỏng cả mắt.

Anh và cô gái mới đến kia, dính với nhau, trao nhau nụ hôn nồng nàn, đắm đuối. Môi lưỡi triền miên quấn lấy nhau.

Tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vang lên cả căn bếp. Anh và cô ta như chìm đắm trong sự kích thích đến từ nụ hôn ướt át ấy.

Ngày càng mạnh bạo hơn, tới mức đụng phải bình nước để trên bàn rớt xuống vỡ tan tành cũng chưa có ý định dừng lại.

Bên ngoài, cô nghe thấy tiếng đỗ vỡ. Vội vã chạy vào xem sao. Đập vào mắt cảnh anh đang cùng chung một chỗ với cô ta ôm hôn thắm thiết.

Chẳng màng đây là ban ngày, trưa trời trưa trật.

Hai tay cô che miệng lại. Mắt mở to thu hết hình ảnh ân ái của cả hai vào trong mắt.

Phút chốc chết lặng, cả thân hình căng cứng, bất động như bức tượng.

Ngây ngô, ngốc nghếch đứng nhìn.

Tới thời điểm này, hai người kia mới phát hiện có người thứ ba xuất hiện ở trong bếp.

Anh lạnh nhạt liếc mắt, duy trì nụ hôn với cô ta, không dừng lại. Cô nghe rõ mồn một tiếng hít thở đầy khó khăn của cô ta, nhìn rõ vẻ mặt đầy thỏa mãn của anh.

"Hai người dừng lại đi."

Chịu đựng không nổi, cô ôm đầu thét lên. Giọng nói thảm thiết, thê lương tột độ.

Anh nào nghe, tiếp tục hôn sâu trước mặt cô. Váy của cô ta bị anh vén lên tận đùi, bàn tay anh còn đang vuốt ve.

"Làm ơn, anh dừng lại đi."

Cô quỳ thụp xuống cầu xin anh. Mất hết sĩ diện, tự trọng của một con người.

Đây mới chính thức là điều anh muốn em nhìn thấy?

Muốn em đối mặt với nỗi đau gấp trăm ngàn lần những gì trước đó anh gây ra?

Anh đừng như vậy mà, em xin anh.

Anh thỏa mãn, buông môi cô ta ra, nhưng vẫn siết chặt lấy eo cô ta ôm vào lòng mình, lạnh lùng mắng mỏ.

"Cô là cái thá gì trong cái nhà này. Cút đi đừng để tôi phải ra tay với cô."

Bế cô ta sải bước về chân cầu thang. Không ngờ cô đứng dậy đuổi theo sau, vọt lên phía trước dang tay ngăn chặn.

"Không được làm thế. Không được làm thế."

Trong miệng lẩm bẩm có một câu lặp lại hai lần, nhấn mạnh.

Anh sẽ chịu nghe?

"Cút."

Một chữ đuổi thẳng, cô lắc đầu nguầy nguậy, vững như núi đứng yên ở đó.

"Anh, em khó chịu."

Cô ta trong lòng anh ngọ nguậy, hai má ánh lên tầng đỏ hồng, đôi môi sưng mọng, mỗi lần khép mở nói ra chữ nào cũng khiến anh bị câu dẫn.

Biết bản thân và người trong lòng sắp không nhịn nổi. Anh nghiến răng nói lại lần nữa.

"Cút."

"Không. Nhất định không cút."

Hết kiên nhẫn với sự cứng đầu của cô. Anh đi lên đối diện tầm nhìn của cô, đôi mắt phóng ra sát khí dày đặc, chẳng nấn ná lâu, một đường tông thẳng đi lên.

Bị anh tông trúng, cô loạng chà loạng choạng té bệch xuống sàn. Lập tức ngồi bật dậy, tiếp tục chạy lên phòng anh.

Đã muộn.

Cánh cửa phòng bị chốt lại.

Bên trong bắt đầu truyền ra những tiếng khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Tay cô đập rầm rầm lên cửa, dùng hết sức hét lớn.

"Anh mau mở cửa đi. Anh đừng đối xử với em như thế. Em xin anh mà."

Không có hồi đáp, trái lại tiếng thở dốc truyền ra ngày một lớn. Bất lực trước hiện tại, trượt người ngồi trước cửa phòng, cô khóc hết nước mắt.

Yêu anh, yêu đến điên dại.

Để rồi một ngày anh ngoại tình trước mắt em. Em vô dụng, em ngu ngốc không ngăn được anh lại.

Vậy em đáng tội lắm đúng không?

Anh là chồng em, em lại không biết giữ.

Để mất anh rồi, em ngồi đây hối hận, dằn vặt.

Tim đau quá! Sao lại đau thế này?

Tim em giống như đang bị bàn tay của anh từ từ móc ra, sắp không còn cảm nhận được nhịp đập.

Nằm xuống sàn, bao nhiêu nước mắt tràn mi thấm đẫm gương mặt xanh xao đều nhỏ giọt nhìu xuống sàn.

Chẳng mấy chốc, cạnh cô đã hình thành một vũng nước nhỏ.

Khóc quá lâu, ngay cả nước mắt cũng cạn kiệt.

Cô còn muốn khóc tiếp, vì thế huyết lệ từ hốc mắt chảy ra vây đầy cả mặt.

Ngây dại nằm đó như một con rối vô tri vô giác bị chủ vứt bỏ.

Lúc này, tiếng ân ái trong phòng rốt cuộc cũng dừng lại. Thay thế là những câu từ sắc nhọn, đâm thẳng tim cô.

"Khánh Trung, ngủ cũng đã ngủ với em rồi. Chừng nào anh mới li hôn cô ta đây? Cho em một danh phận ở cạnh anh."

"Sẽ sớm thôi. Em gắng một thời gian nữa đi."

"Ứ chịu đâu, anh bắt em đợi hoài. Em đợi đến hết tuổi xuân luôn hay gì?"

"Ngoan ngoãn đi, em đừng nên chọc anh tức giận."

"Được, được, em nghe anh."

Cô ở bên ngoài, nâng người ngồi dậy.

Anh muốn li hôn.

Muốn đuổi em khỏi nhà này.

Muốn em biến mất.

Muốn rước cô ấy về.

Mong muốn của anh sao nhiều đến thế? Em sẽ chấp nhận hả?

Không đâu.

Khánh Trung, anh phải là của em, là của em.

Chỉ thuộc về duy nhất một mình em.

Hahahaha....

Cô điên rồi. Thần trí đã hết tỉnh táo.

Vì yêu mà sa ngã. Vì yêu mà đến mức bị bức đến phát điên.

Cô cứ ha ha cười. Giọng cười chói tai, ghê rợn lọt vào phòng.

Cô ta xanh mặt, quay sang hỏi anh.

"Vợ anh điên rồi. Cô ta bị chúng ta bức đến điên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc