Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Anh có người mới.

Từ ngày xuất viện cho đến hôm nay. Cô chưa có bữa ăn nào ra hồn cả, ngày lén ăn bánh mì sandwich, bữa tìm được gói mì tôm về phòng ăn sống...

Vì thế giờ lại chịu cơn đau dạ dày hành hạ. Nằm trong phòng, cô co ro ôm bụng, trên mặt đầy mồ hôi.

Bụng cô đang quặn từng cơn đau dữ dội, đau đến nhịn không được mà cô khẽ rên lên.

Đau quá!

Mẹ chồng cô hôm nay có hứng thú cùng mấy bà bạn đi mua sắm vẫn chưa về. Anh ra ngoài từ sáng sớm nên trong nhà này chỉ còn lại có một mình cô.

Dù bữa sáng hôm nay được tốt hơn mấy bữa trước. Cơm canh đầy đủ vô bụng nhưng vẫn phải chịu cơn đau tích tụ, khi chưa lấy anh cô cũng đã từng bị đau dạ dày.

Đi khám lấy thuốc uống và ăn uống đều đặn cơn đau từ từ không còn thường xuyên tìm đến hành hạ. Dần dà cũng được xem như biến mất.

Giờ lại vì mất con, mẹ chồng cô ngược đãi cô cho hả giận, anh lại chẳng quan tâm sự sống chết của cô thế nào.

Bởi anh rất thờ ơ với sự tồn tại của cô trong căn nhà này. Trong mắt anh cô  đến cả hạt cát cũng không bằng.

Bụng càng đau hơn, co người vùi mặt thật sâu vào hai đầu gối. Cô thật muốn tìm thuốc uống giảm đau nhưng kể từ khi bệnh không còn phát tát cô đã không còn đi khám, thuốc cũng không còn.

Giờ chỉ có uống một cốc nước ấm mới đỡ hơn đôi chút. Mượn điểm tựa của sàn, cô dồn sức vào hai tay nâng người dậy.

Nhịn cơn đau thắt lếch tấm thân xuống dưới nhà, đúng lúc anh từ ngoài đi vào, bên cạnh anh là một cô gái lạ hoắc cô chưa từng gặp bao giờ.

Ba cặp mắt chạm nhau, cô gái cạnh anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, cúi đầu thẹn thùng, nắm lấy góc áo anh giật nhẹ.

"Cô ấy là ai?"

"Chỉ là người vợ vô dụng, em đừng quan tâm làm gì?"

Anh không nhanh không chậm nói. Lời nói đó như sát muối lên trái tim chịu nhiều đau đớn, tổn thương trầm trọng.

Khóe môi cô muốn cong thành nụ cười nhạt, nhưng không cách nào cong nổi. Ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn anh, ẩn chứa nỗi buồn chôn sâu kín.

Điều cô lo sợ đã xảy ra rồi.

Anh có người mới.

Anh thật sự muốn bỏ rơi cô để tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Nước mắt thiếu kìm nén rơi đầy trên mặt, cô đưa tay gạt sạch, mắt vì mới khóc đã đỏ au, đau lòng nhìn anh với cô gái ấy đứng cạnh nhau.

Thật sự mà nói, trong mắt cô hai người họ rất xứng đôi vừa lứa.

Nhưng cô không muốn công nhận điều đó.

Không muốn chấp nhận sự thật trước mắt. Cô muốn xóa bỏ nó, muốn đẩy nó ra khỏi đầu mình.

Nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt như pha lê chảy dài xuống má. Cô gái kia thấy cô nãy giờ nhìn anh hoài rồi trên mặt còn tỏ vẻ khổ sở, bắt đầu không vui, cau mày, hắng giọng.

"Còn khóc lóc, cô nghĩ anh ấy sẽ thương hại? Được ở trong cái nhà này, xem ra cô còn may mắn đi, ít ra anh ấy còn nhân từ chưa đuổi cổ cô ra khỏi nhà."

Vẻ mặt đầy bi thương, nhưng vẫn cố cứng rắn nói.

"Chuyện của tôi với anh ấy, cô có quyền gì xen vào."

Bốp.

Một bạt tai hạ xuống má cô.

"Câm miệng của cô lại. Tôi không muốn thấy mặt cô, giờ thì mau cút đi."

Cô ôm má, khóe môi rỉ máu, mím môi, xoay người rời đi với trái tim đang rỉ máu, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Em mệt rồi anh à!

Tại sao em có bao nhiêu cố gắng để làm anh thay đổi, chỉ mong anh dành cho em một ánh mắt cũng khó thế?

Nhưng với cô ta, trong mắt anh chứa đầy yêu thương, cưng chiều, cử chỉ ôn nhu hết mực.

Cô ta hơn em sao?

Hơn em về khoảng xinh đẹp?

Hay hơn em về tất cả mọi mặt?

Bước chân nặng trĩu, cô nhấc từng bước từng bước đi ra sân, ngồi trước bậc thềm, lặng thinh nhìn lên bầu trời.

Ánh nắng giữa trưa rọi vào da thịt cũng chẳng khiến cô có cảm nhận da thịt nóng rát, có thể ngồi lâu chút nữa, chẳng khác nào tự đem mình ra thiêu đốt dưới cái ánh nắng chói chang, gay gắt vô cùng độc hại này.

Khánh Trung, anh dắt cô ấy về, để cô ấy xuất hiện trước mặt em. Ý anh muốn em biết điều mà rút lui sao?

Em hi sinh cho anh nhiều như vậy. Em là người ở bên anh lúc anh khó khăn, là người chẳng chút nghĩ ngợi đem hết tất cả những gì có được cho anh.

Để rồi anh xem em là một con ngốc.

Hết giá trị lại vứt bỏ em như một món đồ hết hạn sử dụng.

Quá đáng lắm, anh biết không?

Tim anh cho dù là sắt là đá cũng không bị thời gian ở bên em mài mòn, nung chảy?

Anh chết tâm với em thật ư?

Tim em thật sự đau lắm anh à!

Em ước gì anh một tay bóp chết em còn hơn là đem cô ta về cho em nhìn thấy và nghe anh nói nặng lời, nghe lời cô ấy mắng em.

Hay là do em quá ngu ngốc?

Không biết phân biệt phải trái đúng sai?

Em đã yêu sai người, sai cả thời điểm mà còn trách anh và cô ta?

Úp mặt vào đầu gối, cô nức nở thành tiếng.

Cho dù biết là chẳng có kết thúc đẹp, em cũng muốn tiếp tục yêu anh.

Em thật sự không muốn phải dừng lại đâu anh.

Anh chán ghét cỡ nào, xua đuổi tới đâu, em nhất quyết không đi, không rời bỏ được anh.

Trừ khi em hận anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc