Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tồi tệ.

Tần ngần đứng trước cửa phòng, cô cụp mắt rũ mi, nghĩ thầm trong bụng.

Nhất thiết phải kiếm chuyện mắng chửi em, anh hả dạ lắm sao?

Na theo đống đồ về với căn phòng mới dọn. Cô đặt vào một góc, chợt sực nhớ ra cô quên lấy bộ chăn nệm ở phòng cũ.

Đắn đo suy nghĩ có nên đi hay là không đi. Cuối cùng, cô quyết định không đi. Lấy túi đồ làm đỡ gối để tối ngủ vậy. Chăn thay thế bằng cách lấy áo khoác đắp lên là được.

Móc chiếc điện thoại tận sâu dưới túi đồ, cô nhìn màn hình điện thoại trảy xước mà đau lòng không thôi.

Nguyên nhân có mấy vết này đều do anh tự dưng tức giận chuyện gì đó. Thấy điện thoại của cô để trên giường, tiện tay cầm ném hạ giận.

May mà ném nhẹ nên còn lắp lại sài được. Bằng không chuỗi ngày tăm tối của cô chỉ bầu bạn với công việc, quanh quanh quẩn quẩn ở nhà chẳng cập nhật được tin tức gì.

Mở màn hình khóa điện thoại, cô nhấn vào danh sách phát nhạc, tìm chọn một bài buồn nhất để nghe.

Tâm trạng đã không vui còn nghe thêm nhạc buồn, giờ tâm trạng cô càng tồi tệ hơn khi nãy.

Qua một tiếng.

Cốc...cốc...cốc...

Cửa có người gõ, cô tắt nhạc đứng phắt dậy, nhanh tay mở cửa, đằng sau cánh cửa là bản mặt hết sức khó coi của anh.

"Anh có chuyện gì cần tìm em sao?"

"Ý cô là có chuyện mới tìm được cô. Còn không có chuyện thì đừng tìm cô?"

Anh bắt bẻ, đôi mắt ẩn chứa đầy tia nguy hiểm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô nuốt nước miếng, rụt cái cổ nhỏ, cúi đầu lí nhí.

"Ý em không phải vậy. Anh đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm hay không hiểu lầm, cần cô mở miệng chắc."

Anh cộc cằn, giọng nói lớn hơn như muốn xé rách màn nhĩ của cô.

Muốn đưa tay xoa xoa tai mà cô không dám, lặng yên đứng bất động hai tay đan chặt vào nhau hiện rõ khớp xương trên mu bàn tay.

Trông thấy biểu cảm sợ anh còn hơn sợ tà của cô. Lại tức tối mắng tiếp.

"Tôi đã ăn thịt cô chưa? Cô cần gì nói chuyện với tôi mà mãi cúi đầu xuống đất. Hay tại mặt tôi không đáng để cô nhìn thẳng?"

Tự dưng anh tức giận như thế khiến cô khó hiểu. Nâng tầm mắt lên cao tí, dừng lại tại bờ ngực anh.

Cô thấy rõ mồn một, ngực anh phập phồng lên xuống vì tức giận dù cách một lớp áo thun mỏng. Nhịn không được mà nhìn thêm lúc lâu chưa chịu rời tầm mắt đối diện với anh.

Để ý tầm nhìn cô giờ lại chĩa thẳng vào ngực mình không rời. Tức giận nơi đáy mắt đột ngột tăng lên mãnh liệt.

Anh tiến một bước, đẩy cô vào phòng đóng cửa lại. Chưa đợi cô hết bàng hoàng và trốn tránh.

Bàn tay thô bạo bóp chặt cái cằm nhỏ nhắn. Anh săm soi, đôi lúc buông lỏng đôi lúc lại bóp mạnh làm cô tưởng anh sắp bóp gãy xương hàm.

"Cô có sở thích nhìn ngực tôi vậy sao?"

Anh mỉa mai, châm biếm.

Bàn tay bên dưới cô nắm chặt lại, cuộn tròn thành nắm đắm, giơ lên giữa chừng muốn đặt lên ngực anh đẩy ra.

Chợt trong đầu nhớ đến anh ghét cô chạm vào người, bàn tay buông thõng xuống, ra sức lắc đầu.

"Em không có. Anh buông em ra đi."

Nhếch môi cười khẩy, anh buông tay khỏi cằm cô, nhưng chẳng phải buông bình thường mà là dùng lực vừa phải đẩy ra khiến cô bất ngờ ngã xuống đất.

"Tốt nhất đừng nhìn chằm chằm vào mấy chỗ không nên nhìn lâu, cô còn dám béng mảng đưa mắt nhìn, cẩn thận mắt cô có bị tôi làm cho đuôi luôn không."

Lời nói độc địa như thế cũng thốt ra cho bằng được. Anh thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến độ cô cảm thấy bắt đầu kinh sợ.

Cô không dám tin vào tai mình, anh có ghét cô chăng nữa cũng chưa bao giờ độc miệng với cô.

Nay là vì sao chứ?

Chán ghét cực điểm khiến giới hạn mắng chửi của con người bộc phát hết mức có thể ư?

Có thể nghĩ gì nói đó, mặc là lời ác độc hay sao?

"Em xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nhìn."

Tâm can đau đớn, tựa như hàng ngàn con kiến đang bò gặm nhấm mỗi tế bào trên người cô, đục khoét mỗi ngóc ngách không chừa một chỗ lành lặn.

Phải để cô đau đớn tận cùng, đau không dứt ra được, sẽ khiến anh vui lòng.

"Phải nhớ lời tôi nói đấy. Sắp tới chiều rồi, lo mà lau dọn nhà cửa rồi còn nấu cơm."

Anh hừ lạnh, không gây khó dễ cho cô nữa. Mở cửa sải bước bỏ đi.

Anh vừa khuất bóng, cô cuộn người như con tôm, khóc nấc nghẹn.

Tiếng khóc não nề, tang thương, đặt tay lên trái tim đang đau âm ỉ, cô cắn môi tự hỏi chính mình.

"Đây là cái giá phải chịu khi em không buông tay?"

Nước mắt lăn dài xuống má, nhỏ giọt xuống tấm bạc tạo nên âm thanh vang lên rất nhỏ như tiếng mưa rơi.

Khi nước mắt ngừng chảy, cô gắng gượng ngồi dậy, lấy tay quệt ngang mặt, lau tất cả lấm lem trên gương mặt gày gò này.

Chỉnh trang lại quần áo, cô chợn bước xuống nhà nấu bữa cơm chiều.

Cơm canh dọn lên, đi mời mẹ chồng và anh xuống nhà dùng bữa.

Như lúc trưa, tự giác lui về căn phòng của mình.

Bó gối ngồi nhìn chằm chằm vào bốn bức tường lạnh lẽo, chẳng có cửa sổ, cô thở dài.

Ngay cả căn phòng cũng cho cô biết mình đang bị giam lỏng trong chính căn nhà này.

Buộc hứng chịu sự cầm tù của anh và mẹ chồng, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Lúc cần mua nguyên liệu nấu ăn, cô được cho đi nhưng anh chở cô đi chứ chẳng được đi một mình. Anh cùng cô vào siêu thị luôn luôn giám sát cô chặt chẽ như một vệ sĩ đang bảo vệ tiểu thư của họ.

Anh sợ cô chạy trốn. Sợ cô sẽ đi tố cáo cô bị bạo hành thể xác lẫn tinh thần.

Như vậy rắc rối sẽ tìm đến cửa.

Anh nào mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc