Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Tất cả đã kết thúc.

Ò..e...ò..e

Tiếng xe cứu thương tới, mọi người dàn ra nhường đường. Cô được đưa lên cán, đẩy vào trong xe, anh với Thùy Vy lên ngồi cùng.

Không quá 15 phút, chiếc xe đã chạy tới bệnh viện. Các y tá bác sĩ nhanh tay đỡ cô từ cán cứu thương qua giường bệnh đẩy vào phòng cấp cứu.

Anh với Thùy Vy nắm chặt tay cô chạy theo bên cạnh. Đến gần phòng cấp cứu cả hai bị cản lại.

"Người nhà bệnh nhân xin chờ ở bên ngoài."

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, đèn phòng vụt sáng. Ngăn cách anh bên ngoài.

Đã mấy tiếng trôi qua, anh và Thùy Vy chờ đến sốt ruột. Lòng nóng như lửa đốt không biết tình trạng của cô thế nào.

Cả hai không ngừng đi đi lại lại. Lo lắng bất an hiện rõ trên mặt.

Lại nửa tiếng trôi qua.

Cuối cùng, cũng nghe thấy tiếng oe oe.

Nhưng cánh cửa vẫn chưa mở.

Họ nào biết rằng tình trạng của cô chỉ có thể ưu tiên cứu đứa bé trước.

Cô không ổn rồi.

Bác sĩ và y tá vẫn đang nỗ lực cố gắng cứu lấy người mẹ cho đứa bé nhưng vì cô mất máu quá nhiều. Chút sức lực còn sót lại đều dồn nén sinh đứa bé ra.

Không còn sức để tiếp tục giành lấy sự sống.

Việc đứa bé bình yên chào đời đã làm cô vui rồi. Nở nụ cười hạnh phúc, cô nhìn đứa bé trên tay y tá một lúc, mệt mỏi khép mắt lại.

Cô đã dùng sinh mạng của mình đổi lấy sinh mạng của đứa bé.

Thần chết sẽ phải mang cô đi. Rời xa thế giới này, rời xa anh.

Bác sĩ và y tá lấy làm tiếc nuối, họ đã cố gắng hết sức.

Đặt đứa bé được quấn trong khăn lên ngực cô để đứa bé cảm nhận được hơi ấm của người mẹ.

Đèn phòng vụt tắt, cánh cửa mở ra. Bác sĩ đến đối diện với anh, lắc lắc đầu. Vẻ mặt tràn đầy thương tiếc.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Chỉ cứu lấy được đứa bé, cô ấy không qua khỏi. Hãy vào gặp cô ấy lần cuối."

Vị bác sĩ rời đi. Cảm xúc anh vỡ òa. Nước mắt lần nữa hiện hữu trên gương mặt cương nghị.

"Sao thế được? Linh Tuyền, em không thể rời bỏ anh lần nữa. Anh cần em."

Anh vụt vào phòng, Thùy Vy khóc nức nở chạy theo sau.

Nhìn cô hơi thở mong manh đứt quãng nằm trên giường. Tim anh như có hàng ngàn mũi kim nhọn từng chút từng chút đâm vào.

Anh quỳ xuống nắm lấy tay cô.

"Linh Tuyền, em dậy đi. Anh xin em."

Cô nặng nề mở mắt, cười dịu dàng nhìn anh và Thùy Vy, thều thào nói.

"Anh đừng khóc, Thùy Vy đừng khóc nữa. Hai người mau nhìn đứa bé đi. Nó dễ thương lắm! Em lấy tên cho nó là Khánh Linh. Nó sẽ xinh đẹp giống em, tài giỏi giống anh. Đáng tiếc, em không thể nhìn nó lớn lên. Hứa với em, anh phải chăm sóc thật tốt cho con. Em mới yên lòng nhắm mắt được."

"Không, không, em đừng nói thế."

Anh ôm cô và đứa bé, giọng như van xin, xin cô đừng nói những lời đó.

Anh không muốn mất cô.

"Anh đừng khóc nữa. Em rất vui vì trong cuộc đời này đã gặp được anh, yêu anh, lấy anh làm chồng cho dù anh làm chuyện có lỗi với em. Tuy em nói hận nhưng càng hận lại càng yêu anh nhiều hơn. Và trong giây phút ấy, khi nghe anh nói sự thật và mong muốn của anh. Em hạnh phúc lắm! Nhưng anh à, em xin lỗi. Em không thể cùng anh xây dựng mái ấm mới. Thùy Vy, chị xin lỗi vì không đợi đến ngày tham dự đám cưới của em. Em mệt rồi, em ngủ một chút nha anh!"

Bàn tay cô ôm anh dần dần buông thõng. Hơi thở mong manh lúc đầu giờ đây không còn nữa. Mắt cô từ từ khép chặt lại.

Cô bỏ anh đi thật rồi.

Đứa bé như cảm nhận hơi ấm của người mẹ lụi tàn biến mất. Oe oe khóc lớn.

Anh gào khóc bên cạnh cô, gọi tên cô trong từng cơn nghẹn ngào.

"Linh Tuyền, em tỉnh dậy đi. Con đang khóc, nó rất cần em. Em dậy dỗ con đi. Anh xin em."

Dù anh gọi khàn cả giọng, đứa bé khóc đến tội nghiệp thì cô vẫn không tỉnh lại.

Thùy Vy ngồi bệch xuống sàn khóc nghẹn ngào.

Từ lâu sống chung đã coi nhau như chị em. Cô là chị, Thùy Vy là em. Có gì cùng nhau chia sẻ, giờ đây cô đi rồi, ai là người chia sẻ với Thùy Vy đây?

Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc thê lương.

Khóc thương số phận bất hạnh của cô.

Chịu nhiều hi sinh đến cuối cùng lại không được hưởng hạnh phúc bên người mình yêu.

Cô để lại đứa con thơ và ra đi mãi mãi.

Có lẽ đây là ý muốn của ông trời.

Phải chăng ông trời đã định kiếp này cô mãi mãi chịu đựng đau thương. Đến khi có được hạnh phúc.

Hạnh phúc lại quá ngắn ngủi chỉ là thoáng qua.

Như một cơn gió đến nhanh rồi rời đi cũng nhanh.

Ngày đưa tang cô là một ngày trời đổ mưa rơi. Ông trời cũng tiễn đưa cô một đoạn.

Anh đứng trước mộ của cô, trên tay anh bế một đứa bé gái. Đôi mắt u buồn nhìn lên tấm hình chụp cô gái có nụ cười rạng rỡ. Khóe môi khó lắm mới cong lên, buồn buồn nói.

"Em yên tâm an nghỉ đi. Khánh Linh, anh sẽ nuôi dạy thật tốt. Sẽ dạy con học những điều hay ý đẹp. Sẽ kể con nghe về người mẹ xinh đẹp hiền dịu. Anh hứa với em đó, anh tuyệt đối là người cha tốt. Không làm em thất vọng đâu. Em an nghỉ đi. Anh sẽ đến thăm mộ em thường xuyên."

Thùy Vy đứng che dù cho anh và mình, mắt nhòe lệ.

"Em sẽ mãi nhớ đến chị. Người chị tốt nhất của em."

"Anh cũng sẽ mãi nhớ đến em. Cô vợ ngốc của anh."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc