Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Gặp lại.

Lúc cô tỉnh lại đã là sáng của hôm sau, mở mắt ra nhìn xung quanh, toàn là màu trắng. Biết bản thân chắc được người nào tốt bụng nhặt được cái mạng nhỏ này của cô đem đến bệnh viện.

"Cô tỉnh rồi à."

Một cô gái trẻ xách một hộp cháo vào, mỉm cười hỏi cô.

Cô không đáp chỉ gật đầu.

"Tôi mua cháo cho cô. Nhân lúc còn nóng cô ăn đi. Bác sĩ nói cô cầm bồi bổ nhiều thì đứa bé trong bụng cô mới khỏe mạnh được."

Nghe cô gái ấy nói, cô sửng sốt.

Cô có con?

Vậy mà cô không biết. Còn đem anh nhường cho cô ta với mong muốn đứa bé của cô ta có gia đình đầy đủ.

Nở nụ cười chế giễu bản thân. Cô xoa xoa cái bụng chưa có chút nào nhô ra. Thầm nói trong lòng.

"Cũng chẳng sao cả. Con có mẹ là được rồi."

Nếu biết trước, cô cũng chẳng muốn cùng anh sống với cô ta chung một mái nhà.

Chẳng muốn chịu kiếp chồng chung.

"Cô ăn đi. Nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?"

Cô gái thấy cô không ăn, liền lên tiếng thúc giục.

Nhìn hộp cháo cô gái đưa trước mặt mình, cô đón lấy cảm ơn. Đợi cô ăn xong, cô gái tiếp tục nói.

"Bác sĩ nói cô tỉnh lại là có thể về nhà rồi đó. Vali của cô tôi còn để ở dưới sảnh bệnh viện."

Cô đứng dậy rời giường, theo chân cô gái đi xuống đại sảnh. Cầm chiếc vali, cô không biết nên đi đâu bây giờ. Tiền trong người chỉ còn chút ít.

Cô gái đó thấy cô có vẻ lưỡng lự, đang đắn đo suy nghĩ, tốt bụng lên tiếng.

"Nếu cô chưa có chỗ để đi. Vậy thì theo tôi về đi. Nhà tôi tuy không to nhưng chứa thêm cô cũng chẳng vấn đề gì đâu."

Cô nhìn cô gái ấy với ánh mắt cảm kích.

"Cảm ơn cô. Cô tốt với tôi quá!"

Theo chân cô gái ấy về nhà. Căn nhà tuy bé nhỏ nhưng rất gọn gàng. Đầy đủ tiện nghi.

"Chỉ có một phòng ngủ thôi. Cô chịu khó ngủ cùng tôi nha!"

Cô gái một tay nắm vali kéo giúp, một tay nắm lấy tay cô dắt vào phòng ngủ.

"Cô tốt thật. Cô tên gì vậy?"

"Tôi tên Thùy Vy. Còn cô?"

"Tôi tên Linh Tuyền."

Thời gian thoắt cái thoi đưa. Đến nay đã là tháng thứ 9. Cái thai trong bụng đã vượt mặt cô.

Cô còn sống ở nhà Thùy Vy. Bởi Thùy Vy tốt tới mức lúc cô tìm được chỗ ở mới muốn dọn đi thì một hai ngăn cản bằng được. Vì cho rằng cô một thân một mình lại mang thai không ai chăm sóc nên giữ lại.

Hôm nay là ngày nghỉ. Thùy Vy cùng cô đi mau sắm quần áo để đón thành viên bé nhỏ trong bụng cô sắp chào đời.

Cả hai vào một shop quần áo bán quần áo trẻ em sơ sinh. Thùy Vy chọn quá trời rồi tính tiền ra về.

Cô lắc đầu cười trừ.

"Có cần mua nhiều vậy không?"

"Cần, đều cần. Cần thiết là đằng khác. Nào, chúng ta tiếp tục đi mua mấy thứ khác."

Cả hai tản bộ đi tới cửa hàng khác vì nơi này rất gần với shop hồi nãy nên không cần bắt taxi.

Sắp tới thì túi tiền trên người Thùy Vy bị cướp. Cô nàng la toáng lên.

"A...cướp cướp. Giúp tôi bắt tên đó lại."

Nói rồi Thùy Vy chạy đuổi theo bỏ cô đứng đó chờ một mình. Cô nói với theo.

"Cẩn thận đó Thùy Vy."

Ban ngày ban mặt còn trộm cướp khắp nơi.

Cô đứng đó đợi, tình cờ gặp lại anh.

Anh đẹp trai hơn hẳn. Cao to hơn trước. Nhưng xung quanh anh nặng nề sát khí bức người ta phải lui xa vài bước.

Bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau. Anh xúc động tiến tới một bước, cô lại lùi một bước.

"Cuối cùng anh gặp lại em rồi. Em biết anh tìm em vất vả thế nào không. Đừng rời xa anh. Lại đây đi, em còn lui nữa sẽ xuống lòng đường, nguy hiểm lắm!"

Cô khóc, lắc lắc đầu.

"Không, em không muốn thấy anh. Chúng ta đã kết thúc rồi."

Còn 3 tháng nữa là đã tròn một năm xa cách. Nhưng cô mãi chưa thể quên được chuyện năm xưa.

Cô ngày càng lùi lại khi anh tiến tới.

Chỉ cần bước nữa thôi, cô sẽ ngã xuống lòng đường. Anh hít một ngụm khí lạnh, đứng yên.

"Em đừng lùi nữa. Anh không tới, không tới gần em."

Cô ôm bụng đứng yên, đối diện với cái nhìn của anh. Nước mắt trên mặt chảy nãy giờ chưa ngưng.

Lúc này anh mới chú ý tới bụng của cô và túi đồ dưới đất. Lòng tràn ngập đau khổ khi nghĩ cô có gia đình mới.

"Em sống có tốt không? Người đó có đối tốt với em không?"

"Tốt, rất tốt. Anh đi đi, đừng phiền đến em nữa."

Xua đuổi anh, cô không muốn mình yếu lòng mà khóc lóc thảm thương để lấy sự thương hại từ anh.

Chẳng phải anh đã ở bên cô ta. Có hạnh phúc mới, có gia đình mới.

Nhiêu đó còn chưa đủ để anh quên cô sao?

Quên đi cô gái ngu ngốc này từng tồn tại trong cuộc sống của anh.

Anh nở nụ cười méo mó. Khó khăn lắm mới tìm gặp được nhau. Ấy thế mà cô đã là người của người khác.

Thôi thì bao nhiêu lời muốn nói nuốt ngược vào trong. Giải bày nỗi lòng bây giờ đều vô dụng cả.

Anh đành ôm lấy thương đau, chúc cô thật hạnh phúc với quyết định mà cô đã chọn.

Là anh vui rồi.

Anh quay lưng đi. Cũng là lúc trái tim đau thắt lại.

Có lẽ duyên phận giữa hai người kết thúc thật rồi.

Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay anh vẫn thường đeo. Khóe môi giương lên nở nụ cười đắng chát, giọt nước mắt lăn dài.

Lần thứ hai anh khóc vì cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc