Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đau khổ.

Anh muốn mắng tiếp chưa chắc gì được khi các cặp mắt của mọi người xung quanh tám hướng đều nhắm anh mà dòm chằm chằm. Trên mặt tựa như hiện lên một dòng chữ anh độc ác hệt như ác quỷ?

Họ xem ra rất phẫn nộ với anh.

Ôm mấy lời mắng chửi nuốt xuống bụng, hậm hực quăng cho cô một câu.

"Ba ngày nữa cô được xuất viện."

Nhìn cô như một các xác không hồn. Cả người tiều tụy, cặp mắt nhìn ai cũng trống rỗng vô hồn, tựa như không có tiêu cự.

Cô nhàn nhạt cười tự trách bản thân.

Vì người mẹ tệ này nên đứa trẻ nhỏ vừa thành hình chưa được bao lâu, chỉ cần cô mang thêm vài tháng, cố gắng nuôi dưỡng cái thai thật tốt thì có lẽ đứa trẻ ấy có thể bình bình an an chào đời một cách khỏe mạnh.

Cô sẽ được ẵm trên tay đứa con đầu tiên. Sẽ được nghe tiếng khóc oe oe của nó. Sẽ trông thấy nó đáng yêu thế nào? Sẽ giống cô hay là giống anh đây?

Nhưng tiếc thay, cuộc đời cô đã gánh liền với hai chữ bất hạnh, từ khi sinh ra ba bỏ rơi, mẹ không thương, về ở với bà ngoại. Lúc đến tuổi lấy chồng, cô tình cờ nhìn thấy anh và yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Cô kiên quyết phải lấy anh làm chồng cho được.

Và rồi cô cũng được như ý khi bà cô bị tai nạn hấp hối qua đời, bà đã gặp được anh trên đường. Nói cô rất thích anh, trong phòng còn treo hình chụp trộm của anh.

Bà muốn anh cưới cô chỉ với nguyện vọng giúp được cháu gái bất hạnh tìm được bến đỗ cho đời mình.

Sau khi anh giúp cô an táng bà xong. Anh hay tới lui qua lại hỏi thăm cô. Dần dà cô nảy sinh tình cảm càng nhiều hơn.

Và rồi anh ngỏ lời muốn lấy cô.

Cô lúc đầu chần chừ vì kinh ngạc, sau đó lại vui mừng gật đầu đồng ý.

Ngỡ đã hưởng được hạnh phúc. Mà trớ trêu thay, hôn nhân giữa anh và cô chỉ tồn tại bằng giấy tờ đất của bà.

Tại anh cần tiền phát triển công ty nên mới đồng ý lấy cô.

Cô ngu ngốc chuyển hết giấy tờ qua cho anh đứng tên. Rốt cuộc chỉ còn lại hai bàn tay trắng, mới phát hiện ra sự thật, anh lừa gạt cô.

Nhưng vì yêu anh là thật. Còn sâu đậm nên đành nhắm mắt làm ngơ coi như không hay biết gì.

Cuộc sống ở nhà chồng như ở địa ngục. Những lúc anh không ở nhà, mẹ chồng đi tới nhà bà con xa chơi ở vài bữa thì cô không sao. Nhưng đến khi trở về lại chì chiết, ghét bỏ.

Cô muốn biết lí do mình bị mẹ chồng đối xử chẳng khác nào một con ở nên một lần đã mở miệng.

Kết quả ăn một bạt tai và vô số tiếng roi quất liên tiếp lên người.

"Cô muốn biết tôi cho cô biết. Lí do tôi ghét cô là vì ngoài đất đai của bà cô để lại thì cô chẳng có giá trị nào trong mắt tôi. Tôi để con tôi lấy cô thì là phúc ba đời của cô, cô nên nhớ lấy."

Mẹ chồng cô cay nghiệt như thế nhưng cũng vì yêu anh cô bấm bụng cắn răng cho qua. Chỉ cần nhẫn nhịn là được. Bởi người cô muốn sống chung đến suốt đời là anh chứ không phải mẹ chồng.

Dần dần những trận đòn roi trên người cô giảm bớt khi phát hiện cô mang thai.

Đôi lúc bị mẹ chồng gọi lại để sờ sờ bụng cô, thủ thỉ.

"Nếu là con trai thì phải giống với ba con, là con gái thì cũng nên giống ba con. Đừng giống cô ta một người vô dụng chẳng làm được tích sự gì,còn thua cả mấy đứa ăn mày. Ít ra bọn chúng còn tự tay kiếm ra tiền còn cô ta chỉ là thứ ăn bám ông bà và nhà chồng."

Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi trực trào rơi ra. Khóe miệng run rẩy, cô úp mặt vô hai đầu gối, nức nở khóc ngất.

Vừa khóc vừa trách chính mình quá mức vô dụng, không xứng đáng được làm mẹ nên ông trời mới an bày đứa con bé bỏng của cô sớm ra đi về nơi xa như thế.

Đôi vai gầy gò theo tiếng khóc nghẹn ngào run run liên tục. Tiếng khóc cô thật thê lương. Mọi người trong phòng nghe thấy đó nhưng chẳng ai lên tiếng cả.

Một vài người tâm trạng cũng như cô lúc này nên họ cảm thông tự mình chìm đắm vào nỗi đau mặc dù bên cạnh có chồng và mẹ chồng luôn khuyên nhủ.

"Mất đứa này sau này sẽ có đứa khác, đừng khóc nhiều ảnh hưởng sức khỏe."

Họ có người nhà quan tâm, an ủi, riêng cô thì không. Ngoài mắng ngoài trách hai người đó chẳng có lời tốt đẹp nào để nói với cô cả.

Tiếng khóc đứt quãng, thê lương không dứt. Cô đã cố nén tránh gây ảnh hưởng đến mọi người nhưng những tiếng nấc nghèn nghẹn vẫn phát ra đều đều.

Một chị gái tới thăm em gái cũng vừa mất con, nhìn chị gái ấy chẳng hơn cô bao tuổi. Thấy tình cảnh này, lòng xót xa vô cùng, nhẹ giọng an ủi cô vài câu.

"Em gái à, đừng khóc nữa. Em khóc nhiều ảnh hưởng sức khỏe không tốt đâu. Người chồng như anh ta, chị thấy em nên suy nghĩ kĩ rồi đưa ra quyết định. Chị là người dưng, chẳng có quyền nói thẳng thắn với em."

Cô nhận được lời động viên, an ủi, lòng dấy lên một tia xúc động, ngẩng mặt nhìn chị gái, cố nhếch khóe môi cong lên thành nụ cười có chút cứng nhắc. Cất giọng khàn khàn do khóc quá nhiều.

"Cảm ơn chị đã an ủi em."

Nước mắt rơi bên ngoài người ta có thể thấy. Nhưng đau khổ trong lòng có nhiều đến mấy cũng chỉ mình cô biết. Họ có tình trạng giống cô, chưa chắc gì nỗi đau họ sánh bằng cô.

Ít nhất họ có chồng, người thân bên cạnh vỗ về, động viên.

Bản thân cô có ai đây?

Có chồng, chồng không thương.

Mẹ chồng xem cô như người ở.

Nỗi đau này chồng chất lên nỗi đau khác, dày vò tấm thân nhỏ bé này của cô. Chỉ có chịu đựng không có phản kháng.

Cô bất lực với hoàn cảnh hiện tại.

Bởi nếu cô không còn yêu anh thì mọi chuyện sẽ khác. Sẽ còn cách cứu vãn. Đằng này cô nắm được mà buông không được. Cứ níu kéo giữ một chút nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó anh sẽ quay đầu nhìn lại cô dù chỉ một lần.

Người đồng cảnh ngộ thì sẽ nói đó là vì họ một lòng một dạ, chỉ yêu duy nhất một người, tuyệt đối không buông tay để yêu người thứ hai.

Người ngoài không hiểu nhìn vào thì sẽ mỉa mai nói rằng đó là lụy tình, là ngu ngốc, mù quáng trong tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc