Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Nhận ra anh cần ai?

Một tháng chung sống dưới mái nhà chỉ có hai người, khoảng cách giữa anh và cô có thể được xem là ngày càng gần.

Dạo này anh quan tâm cô cực kì. Lo cho cô từ chuyện ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày mà không than vãn, cau có lấy một tiếng.

Quả thực khác xa với lúc vừa bắt đầu.

Ngày nào cô cũng phải uống thuốc đúng liều do bác sĩ căn dặn. Dần dần bệnh tình có tiến triển.

Cô không còn điên dại đòi con. Cô đã chấp nhận nó không còn tồn tại trên thế giờ này.

Và cô đỡ nói mấy câu không rõ đầu đuôi, vô nghĩa. Nhận biết về mọi thứ từ từ cải thiện rõ rệt.

Xem ra không tệ chút nào.

Đoán chừng trong một tháng tới nữa, cô sẽ khôi phục trở lại bình thường.

"Ra đây ăn trái cây nè."

Anh ngồi ở phòng khách, vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh kêu cô đang mải mê ở chân cầu thang chơi với gấu bông nhỏ trên tay.

Cô bịch bịch chạy tới, nghe lời ngồi xuống, tự nhiên dựa vào vai anh. Há miệng ra đợi chờ.

"Chồng, anh đút em đi."

Anh chiều theo, lấy nữa ghim một miếng lê đút vào miệng cô.

"Tôi gọt tuy xấu nhưng ăn ngon đúng không?"

"Đúng, đúng. Chồng là người tốt với em. Em yêu chồng nhất nhất luôn."

Cô a dua nịnh nọt lấy lòng, cười tít cả mắt. Tay tạo thành vòng tròn lớn chứng minh cho tình yêu to lớn của bản thân cho anh coi.

"Xem ra còn biết điều."

Khóe môi anh cong lên, gần đây anh phát hiện bản thân cần cái gì. Muốn ở cạnh ai, chăm sóc ai suốt cuộc đời còn lại.

Người đó không ai khác chính là cô.

Nhận ra không quá muộn màng nên anh vẫn còn thời gian chuộc lại lỗi lầm khi xưa gây ra cho cô.

"Nữa, nữa, muốn ăn...ăn."

Cô há miệng kêu anh. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mà anh đã cắt cho cô, cười cười hiền.

Thình lình chuông điện thoại reo lên, anh vội nói.

"Đợi chút. Tôi có điện thoại."

Anh ra ngoài bắt máy.

"Cô còn gọi tôi làm gì? Chẳng phải người buông lời chia tay chính là cô hay sao?"

"Em xin lỗi, lúc đó chỉ là em sợ hãi. Em còn yêu anh rất nhiều. Hôm nay em gọi là muốn báo anh biết, em đã mang thai hơn một tháng rồi. Là con của anh đó. Em không có dấu hiệu ốm nghén nên tới tận khi nhiễm lạnh phát sốt mới đi khám thì bác sĩ cho hay."

"Cô phá bỏ nó đi. Giữa chúng ta đã chấm dứt thì giữ nó lại làm gì. Cô chắc cũng chẳng muốn ai bêu rêu mình là chưa chồng mà có con. Vì vậy, tốt nhất nên biết xử lí thế nào. Tiền chi trả, tôi chuyển khoản cho cô."

Anh lạnh lùng nói lời sắt đá. Cúp máy cái rụp, nhếch mép.

"Đã muộn khi cô đòi quay lại và đòi tôi chịu trách nhiệm."

Ngay giờ phút này, anh chỉ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô gái ngốc dùng cả thanh xuân đánh đổi chỉ vì ở bên anh.

"Chồng đi lâu quá nha! Em đợi đến buồn ngủ rồi. Không ăn nữa, em muốn gối đầu lên đùi anh ngủ. Mau, mau lại đây nhanh. Em muốn ngủ, muốn ngủ."

Cô ồn ào, miệng hoạt động không ngừng nghỉ xíu nào. Lắc đầu cười trừ, anh sải bước nhanh đi lại yên vị xuống sofa.

Cô lập tức nằm ngửa ra, đầu gối lên đùi anh, trên bụng đặt gấu bông nhỏ, hai tay ôm nó.

Mí mắt nặng trĩu khép lại, tiếng hít thở đều đều phát ra.

"Ngủ ngon."

Anh lấy điện thoại vào danh bạ tìm chữ mẹ, nhấn vào gọi điện.

"Con trai, gọi mẹ có việc gì? Hay con định báo cho mẹ cô ta chết rồi?"

"Con chỉ muốn nói là mẹ về nhà đi. Không còn gì đáng sợ dọa mẹ đâu. Mẹ đừng ở nhà cậu mợ nữa."

"Con chắc đó nha! Mẹ cũng muốn về lắm nè. Cậu của con thấy mẹ lúc đầu tưởng mẹ ở chơi một hai ngày thì niềm nở chào đón. Đến khi mẹ trú đầy một tháng khó chịu ra mặt, còn mợ con ngày nào cũng xỏ xiên, cầm chổi quét nhà có lúc muốn quét mẹ ra đường luôn."

Hai mẹ con cả tháng không gọi điện giờ lại vì một cuộc gọi mà nhiều chuyện nói hoài không hết.

Cách nhau một tháng mà cứ ngỡ như cách ba thu.

Nói đến khi điện thoại anh hết tiền mới ngừng.

Tay anh vân vê mái tóc ngắn của cô. Nhìn từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt ấy, trong lòng tự hỏi.

"Tại sao trước đây anh có thể đóng vai một người chồng tồi có sở thích hành hạ vợ của mình như thế?"

Anh ước, nếu có quay ngược thời gian, anh sẽ đủ chín chắn, nhìn nhận ra ai thật lòng với mình.

Để không làm tổn thương một người con gái không tiếc tất cả, chấp nhận hi sinh vì anh.

Ngay cả khi đứa con chưa kịp chào đời kém may mắn mất đi. Cô chưa từng oán trách anh lấy một câu. Chưa từng căm hận anh.

Cô gái ngu ngốc này tự ôm nỗi đau hứng chịu một mình, dày vò chính mình suốt bao nhiêu ngày.

Càng nghĩ về quá khứ ngu muội, nông nổi của chính bản thân. Anh thấy thương cô bao nhiêu thì trách bản thân của quá khứ bấy nhiêu.

Chẳng biết lúc trước anh sao có thể để tiền tài, địa vị và người phụ nữ kia che mắt?

"Ưm...ưm..."

Cô trở mình nằm nghiêng. Anh nhìn cặp chân mày nhíu chặt của cô, biết là cô đang không thoải mái khi ngủ ở ghế sofa.

Dịu dàng nói bên tai.

"Về phòng ngủ thôi."

Bế cô lên đi nhanh về phía cầu thang. Lên đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ngắm cô chút nữa rồi khép cửa sang phòng làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc