Chương 17: Khám bệnh.
Dùng xong bữa sáng, anh quyết định gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô. Chứ để cô trong tình trạng điên điên dại dại, anh chịu không thấu.
Cần phải tìm ra nguyên nhân khiến cô bị như thế. Xem coi có cách hồi phục như lúc ban đầu không?
Khoảng 15 phút sau, chuông có người bấm, anh ngoắc tay bảo cô theo sát đuôi mới dám đi ra mở cửa.
Rút kinh nghiệm cho lần hồi sáng. May mà hồi sáng anh phát hiện kịp, chứ nếu không cô chắc sẽ còn tay?
Dời mắt chưa lâu, có khi cô loi nha loi nhoi phá banh cái nhà này mất. Ảnh hưởng đến bà con lối xóm, mọi chuyện đổ vỡ. Họ sẽ đem nhà anh ra bàn tán sôi nổi.
Tưởng tượng bay xa. Trù cho dòng họ nhà anh mười đời không ngóc đầu nổi vì ăn ở ác ôn với cô quá không chừng.
Mời bác sĩ vào nhà, rót nước đưa cho, anh khéo léo lên tiếng.
"Bác sĩ kiểm tra chỗ này cho cô ấy giúp tôi."
Ngón trỏ anh để ngang thái dương xoay xoay vài vòng, bác sĩ đủ hiểu.
Lấy đủ tất cả dụng cụ cần thiết bày ra trên bàn. Bác sĩ giơ tay định kiểm tra cho cô.
Vụt một cái, cô phi từ trên sofa xuống, chuyển sang bám dính trên người anh, lắc lắc đầu không thôi.
"Người xấu, người xấu, ông ta muốn bắt em, anh mau cứu em."
Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp thế này. Xử lí thành quen, lấy một viên kẹo từ túi áo ra, dụ dỗ.
"Tôi không phải người xấu. Nếu chịu ngồi yên phối hợp sẽ được kẹo. Có muốn ăn không?"
Cô nghiêng mặt nhìn lại, mắt lấp lánh ánh sao khi nhìn chằm chằm vỏ gói kẹo đầy màu sắc. Cục kẹo nhỏ xinh nằm trên tay vị bác sĩ, cô với tay muốn lấy.
Bác sĩ cười hiền hậu thu tay về. Nhỏ nhẹ dụ dỗ.
"Phải ngoan mới được ăn."
Cô bĩu môi rưng rưng, không thèm nhìn cục kẹo nữa, chuyển qua bám dính anh như sam không buông.
Anh ra hiệu cho bác sĩ chờ chút. Thở dài bực bội, cố điều chỉnh tông giọng.
"Nghe lời đi. Tôi sẽ thương. Ông ấy không phải người xấu, chỉ muốn kiểm tra cô một lát thôi. Nhanh lắm!"
Lời anh bên tai dỗ dành, cô liền tin tưởng, bỏ bớt sự đề phòng. Tuột xuống người anh, ngoan ngoãn ngồi ở sofa.
Bác sĩ lần nữa thử đưa tay thăm dò, xem cô thật sự đã phối hợp chưa. Ai ngờ cô phản ứng cực mạnh, gạt phắt tay bác sĩ, co ro thành một cục, sợ hãi ôm lấy mình.
"Không được động vào tôi. Ông là người xấu, người xấu, ông sẽ hại tôi. Sẽ bắt tôi rời xa anh ấy. Aaaa..."
Hét lên thật thảm thiết, cô dường như đang muốn thu nhỏ mình lại. Kiểu như một con rùa gặp phải nguy hiểm sẽ tự rút vào mai trốn tránh.
Anh tới bên cạnh trấn an. Vỗ lưng cô nhè nhẹ.
"Tôi đây, không có ai hại cô, không có ai bắt cô rời xa tôi cả. Đừng sợ, thả lỏng đi, đừng căng thẳng."
Cảm nhận được hơi ấm từ anh mang lại, cô tham lam níu giữ lấy.
"Thật phải không? Anh không gạt em? Ông ta cũng không gạt em?"
"Tin tôi đi, là thật. Nào, ngồi ngay ngắn lại, nếu sợ một mình làm kiểm tra, tôi sẽ ở ngay cạnh cô."
Bây giờ cô mới hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Khép nép ngồi kế anh rất yên lặng, mắt chăm chú theo dõi mọi cử động của vị bác sĩ.
Sau một loạt tiến hành kiểm tra. Bác sĩ thu dọn đồ, đưa cho cô viên kẹo.
"Đây là phần thưởng."
Mắt cô sáng rỡ nhận lấy. Cầm trên tay săm soi. Anh đứng dậy theo chân bác sĩ ra trước hiên nhà.
"Cô ấy thế nào vậy bác sĩ?"
"Tôi chỉ biết cô ấy vì mới hứng chịu một cú sốc quá lớn mới như thế. Nguyên nhân chưa nắm rõ cũng không dám điều trị. Nếu anh không ngại thì tóm tắt cho tôi nghe. Có như thế tôi mới mau chóng trị hết bệnh cho cô ấy."
"Được, tôi sẽ nói."
Liếc mắt nhìn cô đùa nghịch viên kẹo không khỏi thờ dài. Dùng chất giọng đều đều kể.
"Do tôi mà ra...."
Hiếm khi anh nói ra mấy chuyện xấu hổ, mất mặt này với người khác. Nhưng vì muốn cuộc sống sau này yên ổn, không có của nợ như cô quấy phá bất đắc dĩ mới thành thật nói.
Tưởng đâu nhận ánh mắt xem nhẹ của vị bác sĩ thì anh chỉ nhận lấy cái vỗ vai cảm thông.
"Cậu còn trẻ nên tránh không nổi cám dỗ từ phụ nữ bên ngoài. Tôi cũng đã từng như vậy. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là cậu phải biết nhận ra ai là người bên cạnh mình lâu nhất, cùng đồng cam cộng khổ. Nghĩ tới đó, cậu sẽ hối cải, quay đầu là bờ trước khi hôn nhân đỗ vỡ. Được rồi, nguyên nhân tôi đã biết. Tôi sẽ về phòng khám của mình viết đơn lấy thuốc. Xong tôi sẽ gọi cậu đến lấy."
Anh tiễn bác sĩ rời đi. Đóng cổng xong xuôi vào lại nhà, ngồi cạnh cô. Từ từ nghiền ngẫm mấy lời vị bác sĩ kia nói.
Bất giác nhìn qua cô ngốc ngốc điên điên ngồi đó lăn qua lăn lại viên kẹo trên bàn.
"Ăn đi đừng nghịch."
"Chỉ có một cục, ăn mất rồi sẽ không còn nữa. Ngắm được nó là em vui rồi."
Tay anh giơ lên cầm cục kẹo, bóc vỏ ra nhét vào miệng cô.
"Hết rồi tôi sẽ mua cho. Cô ngốc quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro