Chương 15: Anh vào bếp.
Cô mím môi ngừng khóc, đưa tay tính quệt hai bên má, anh nhanh tay bắt lấy ngăn lại, lắc lắc đầu bảo.
"Tay dơ đấy. Để tôi lấy giấy lau cho. Nhắm mắt lại đi."
Anh không muốn cô thấy một đống giấy chùi lên mặt cô từ màu trắng biến thành đỏ nên mới bảo cô nhắm mắt cho an toàn.
Tránh để tâm trí cô hoảng loạn.
Đến khi lau sạch đem vứt vào thùng rác, anh cất giọng bảo.
"Mở được rồi. Lên ghế ngồi đi. Đừng suy nghĩ lung tung, tôi nấu cho cô ăn nhanh thôi."
Anh ném hết mấy thứ cô bày bừa vào sọt rác tất. Nồi ơ bị cô lấy phá cũng vứt mà chẳng chớp mắt tiếc tiền xíu nào.
Mặt mày lạnh tanh, lôi đóng nguyên liện cất trong tủ lạnh. Lựa lựa chọn chọn, cuối cùng quyết định nấu cháo dinh dưỡng cho cô ăn.
Cô ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn nghịch nghịch gõ gõ lộc cà lộc cộc. Anh thì ghét tiếng động thế này, dù rất cộc nhưng giả vờ tai điếc coi như không nghe thấy gì.
Tập trung vào công việc nấu nướng.
Nửa tiếng sau, anh tắt bếp, múc ra tô đem lại bàn đặt trước mặt cô.
"Ăn đi rồi lên phòng ngủ."
Việc anh muốn cô làm hiện giờ nhất chỉ có thế, mong cô đừng quấy phá, phát điên bày bừa nữa.
Cô ngưng gõ, cúi đầu xích xích lại tô cháo, ngửi ngửi.
Anh nhìn cô bất lực, cô có cần phải bắt chước như con chó trước sân mỗi lần ăn ngửi coi có độc hay không.
"Ăn nhanh lên, tôi còn phải còng lưng dọn dẹp nữa. Mau ngoan ngoãn nghe lời."
Cầm muỗng khuấy khuấy tô cháo, cô lắc lắc đầu từ chối.
"Em không ăn, không ăn. Nó nhạt nhẽo, không ngon. Em muốn tự nấu, cho em và anh ăn à."
Mặt anh giăng đầy hắc tuyến. Đây là lần đầu anh nấu cho cô ăn, vậy mà còn làm nhúng làm chề, chê lên chê xuống.
Ra được thành quả, có cái để cô lót dạ là đã may lắm rồi. Đỡ hơn phải ăn cỏ cây hoa lá mà cô cho rằng nó mới ngon kia kìa.
Kéo cái ghế, đặt mông ngồi xuống phía đối diện cô. Anh kéo tô cháo về phía mình.
Múc một muỗng đưa đến miệng thổi phù phù. Sau đó di dời đến miệng cô.
"Há miệng ra ăn nhanh. Công tôi nấu cô còn chê, đến mẹ tôi từ khi sinh tôi ra đến nay còn chưa nếm được nữa là. Cho cô ăn cô còn không biết điều. Lạng quạng tôi cho chó ăn giờ. Hơn hết cô không ăn, tôi sẽ bỏ rơi cô. Chịu không?"
Anh lải nhải, mặc cho đầu óc bất bình thường của cô hiểu được nhiêu thì hiểu.
Nhăn mặt, nhăn mũi há miệng. Cô nếm một muỗng đầu tiên, nuốt xuống.
"Khó ăn, khó ăn. Mặn, mặn, em không ăn, không ăn. Em muốn tự nấu."
Cô giãy nãy đứng lên liền bị ánh mắt sắc như dao của anh trừng trừng nhìn. Khỏi nói cũng biết mặt anh giờ đây chả khác gì cục than là bao.
"Mặn thì bỏ đường vô ăn. Chê khen chê khen, bực cả mình."
Anh cáu kỉnh, đi lấy hủ đường múc bỏ vào thật. Cháu dinh dưỡng nấu với rau, nấm này nọ mà anh làm như cháo trắng vậy.
Bỏ vô rồi khuấy đều lên, múc một muỗng thổi thổi.
"Ngoan ngồi xuống. Lì coi chừng tôi đánh thật đấy."
Cô run sợ,miệng mếu máo, ngồi phịch xuống ghế. Hai tay bắt đầu ôm lấy đầu gối, mặt cúi xuống vùi vào. May thay anh biết mình quá lời, động chạm đến dây thần kinh trong đầu cô thì họa sẽ tự rước vào thân.
Trong lòng hừ hừ vài tiếng phát hỏa, ngoài mặt mang lên vỏ bọc ôn nhu, dịu dàng, bỏ muỗng cháo xuống, hỏi.
"Thế cô muốn ăn mì không? Tôi nấu cho. Đảm bảo không mặn như món cháo này."
Cô ngẩng mặt lên nhìn, ngây ngốc nói.
"Mì sao? Mì ngon hả? Ngon hơn cháo này? Anh nấu cho em? Hả? Hihi..."
Câu từ lộn xộn xà ngầu khiến anh nhức đầu hẳn. Đặt ngón trỏ chặn miệng cô lại khi đang sắp tuôn ra vô vàng câu hỏi chỉ có kẻ như cô mới nói được.
"Yên lặng, trời sắp tối luôn rồi. Để tôi nấu nhanh còn ăn rồi đi ngủ."
Thế là anh bỏ nồi cháo dinh dưỡng chính tay nấu vào sọt rác. Nhanh nhanh đi tìm mì tôm khắp tủ mà chẳng thấy.
Nhớ tới lần tình cờ thấy cô cũng lục tìm như này anh còn mạnh miệng chửi cô là lục tới sáng mai chắc chưa tìm được.
Giờ hậu quả thế nào? Anh y chang không khác cô lúc trước là bao. Ngó về phía bàn, bất ngờ chạm phải ánh mắt có chút ngây dại của cô.
"Chồng, xong chưa? Em đói, con cũng đói."
Câu sau làm anh muốn ngã ngửa. Con đâu ra nữa vậy? Chẳng phải hồi trưa cô chấp nhận nó mất rồi sao?
Nghi hoặc hỏi lại.
"Con đâu ra?"
"Nè, nó nè, em mới bắt nó đó."
Cô giơ giơ con gián trên tay khoe cho anh xem. Miệng tươi cười còn hơn hoa nở.
Anh lắc đầu ngán ngẩm. Tự hỏi chính mình rốt cuộc cô điên theo thể loại gì đây?
Lúc điên dữ tợn, gặp ai cũng quát, lúc điên dại khờ, hay khóc lóc, sợ hãi. Đụng chuyện gì cũng sợ.
Hết nói nổi mà.
Thấy cô chơi dơ như vậy, nhún nhún vai đi lại khuyên nhủ.
"Bỏ nó đi, nó không phải con đâu. Tôi tìm không được mì, lát lấy bánh mì sandwich với sữa cho cô ăn tạm."
"Sao bỏ nó được, nó là con mà. Anh không thương nó hả?"
Cô bỏ con gián đã chết ở lòng bàn tay, đưa đến trước mặt anh.
"Không phải con, trên phòng mới có con."
Anh cau mày ghét bỏ, nắm tay lôi cô lại thùng rác cưỡng ép vứt bỏ. Rồi tiếp tục cưỡng ép lôi đi rửa tay bằng xà phòng cho sạch sẽ.
"Con trên phòng thì lên trển đi. Đi, đi."
Tay cô toan tuột khỏi tay anh thì anh nắm chặt lại kéo ra bàn ấn xuống.
"Ăn cái đã hẵng đi. Bộ không đói sao?"
Anh đi lấy hai lát bánh mì sandwich đặt lên hai cái đĩa, một hộp sữa đặc mở vỏ chế lên bưng ra.
Cầm cái nĩa với dao định đưa cho cô, sợ cô cắt trúng tay nên thôi. Đích thân làm luôn dâng tận miệng cô có khi còn nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro