Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Đổi tính.

Tại sao người điên như cô luôn thích ăn mềm chứ không ăn cứng?

Bày ra vẻ mặt hòa hoãn, ôn nhu. Ráng nén cái cảm giác muốn đánh người tới nơi, anh nhỏ giọng hối lỗi.

"Xin lỗi, xin lỗi đã lớn tiếng. Nào, cô bình tĩnh lại đi. Ngâm trong bồn nãy giờ đã lâu, chắc cô lạnh rồi. Mau mau đi ra lau khô người. Tôi ra ngoài trước."

Nói rồi anh xách hộp y tế chuồn lẹ. Bộ dạng của anh hiện giờ hoàn toàn khác xa với bộ dạng hở chút là tức là đánh, hở chút là sỉ vả cô của trước đây.

Cô dần dần bình tĩnh lại. Có vẻ như nghe hiểu anh đang nói gì, thế nên mặt mày vui vẻ lên hẳn.

"Chồng không có ghét em, chồng thương em. Vui quá! Vui quá! Haha.."

Tự cười ha hả một mình, tiếng cười cô vang vọng khắp phòng tắm. Tay cô hất hất bọt xà phòng văng tung tóe. Chẳng mấy chốc, trên sàn dính đầy, trơn trợt dễ té.

Tay chân cô đã hóp lại vì ngâm nước quá lâu mà đầu óc cô giờ đủ thông minh để nhận biết?

Anh bên ngoài hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng. Đi lòng và lòng vòng hệt như một con gà mắc đẻ.

Chắc anh đổi tính nên ngồi yên một chỗ sẽ làm khó anh?

"Tức chết mất, tự dưng cô phát điên ngay thời điểm này. Hại tôi bị cô ấy bỏ, mẹ cũng sợ hãi bỏ sang nhà bà con trú tạm. Chỉ còn tôi ở lại đối mặt với cô. Nhìn bản mặt cô muốn đánh cũng không được, muốn chửi cũng không xong. Nén chết tôi rồi."

Thì ra là anh đang phẫn nộ mà chẳng có ai làm bao cát cho anh trút giận. Cho nên đành đi qua đi lại để mệt hạ đi cơn tức sôi trào sùng sục.

Qua mười lăm phút đi lại, anh đúng là mệt thừ người. Đi đến bên tấm cửa kính, chống tay lên thở phì phò. Nhìn sắc trời bên ngoài, đã là buổi chiều.

Mặt trời dần lặn, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, những chú chim trên trời bay theo bầy đàn về nơi trú ẩn.

Cảnh sắc bên ngoài thật đẹp. Chỉ đáng tiếc ngay giờ phút này anh chả có tâm trạng để thưởng thức.

Nãy giờ cô vẫn chưa ra, anh cau mày làu bàu trong miệng. Chân thì sải bước về phía phòng tắm mở cửa đi vào trong.

Vừa bước một bước, anh ngã uỵch, chào đón anh là sàn nhà ngập tràn bọt xà phòng.

Mặt anh đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa tức giận. Đan xen lẫn lộn. Đã lớn từng tuổi này anh có bao giờ mất mặt thế đâu.

Nhìn kẻ điên gây ra hậu quả tự lúc nào ngủ quên sắp chìm nghỉm xuống đáy bồn.

Anh thở ra hơi nặng nhọc.

Không biết từ bao giờ mà từ cô mắc nợ anh chuyển sang thành anh mắc nợ cô?

Đúng là đời mà.

Không ai có thể biết trước điều gì xảy ra.

Bó tay hết cách, anh nghĩ sắp tới có lẽ phải giao công ty cho trợ lí thay anh tiếp quản một thời gian.

Chứ với cái đà này, anh chưa biết bệnh cô có thể trị khỏi không mà đã nhốt cô trong nhà rồi đi làm.

Anh thật không dám tưởng tượng lúc đấy hậu quả nghiêm trọng gì sẽ xảy ra, sẽ ứng lên người anh đây.

Anh dẹp suy nghĩ qua một bên, chú tâm vào việc đem cô nàng điên từ trong bồn tắm đem ra. Với lấy cái khăn lông to, trùm tạm lên người cô vậy.

Dù sao từng quan hệ xác thịt, anh ngại việc chạm cô nữa sao?

Đem cô ra đặt trên giường, anh lấy tay đập đập vào trán mình.

"Sao lại quên mất là cô ta còn bọt xà phòng chưa làm sạch chứ?"

Lại đem cô bế vào phòng tắm. Anh dựng cô dựa vào người mình, bỏ lớp khăn ra, mở vòi sen.

Nước từ vòi sen phun ra làm ướt luôn cả anh. Anh nghiến răng kèn kẹt giữ vững thái độ ôn nhu khoác lên mình hướng tới cô mà đem cô tắm lại cho sạch sẽ.

Cô hình như ngủ rất say. Có lẽ ngày hôm nay đối với cô thật mệt mỏi. Từ tỉnh táo sang điên loạn. Hết quấy thì lại khóc. Hết khóc thì lại cười. Hết cười lại dở chứng giận dữ, đòi giết này nọ.

Một vòng tròn cứ lặp đi lặp lại khiến anh không cách nào nghỉ ngơi cho nổi.

Lần nữa đặt cô lên giường, người đã được lau khô, anh lấy quần áo mặc vào cho cô.

Tự thầm thà thầm thì chửi rủa.

Ban trưa còn ân ái với người con gái khác, giờ lại đụng chạm thân thể cô vợ ghét cay ghét đắng. Riết rồi chỉ trong một ngày anh thấy mình như bị đa nhân cách.

Mệt mỏi hiện nơi đáy mắt, anh biết hiện tại bản thân cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng làm gì có thời gian cho anh nghỉ ngơi đây.

Liếc nhìn ai kia ngủ say ngon lành, anh kéo kéo góc chăn đắp cho cô tránh để cô bị cảm lạnh phiền nhọc anh.

"Ngủ ngoan đi cho tôi nhờ. Tại sao cô không đi nhớ lấy căn phòng cô mới dọn kia mà nhớ lấy phòng từng ở chung này? Đáng ghét thật chứ. Mỗi lần cô điên lên cái bày ra cho tôi dọn. Đúng là trước tôi hành cô sao, giờ tôi phải gánh y như vậy."

Anh ở bên tai cô lèm bà lèm bèm, trên người còn đang ẩm ướt mà chưa chịu thay đồ. Lèm bèm chán chê, hắc xì một cái mới lếch tấm thân tàn ma dại đi thay bộ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc