Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Kinh sợ.

Anh cau mày, bước xuống giường mặc lại quần áo đàng hoàng, thảy đồ của cô ta lên giường.

"Em mau mặc vào."

Khi cả hai đều đâu vào đấy. Anh đi trước mở cửa.

Trước mắt anh, một cô gái đầu tóc bù xù, mặt đầy huyết lệ tạo cho người ta cảm giác rùng rợn khi nhìn vào.

Cô ta núp sau lưng anh, hoảng hồn lùi lại, khiếp đảm hét lên.

"Á á á..."

Cô ngước mắt nhìn, cặp mắt trống rỗng vô hồn, miệng nhoẻn lên nụ cười kinh người, từ từ tiến lại gần phía hai người họ.

"Ha ha, chồng tao nè. Mày cướp chồng tao. Mày cướp chồng tao. Tao phải giành lại, tao phải giết mày."

Mắt cô trợn trừng, đôi tay gầy gò giơ lên, các ngón tay co lại muốn cào cào về phía trước, cào thẳng mặt cô ấy.

Nhưng anh đã nắm chặt lại thật mạnh, gằn giọng.

"Cô đang giả điên với tôi sao?"

"Điên, em điên bao giờ? Em rất tỉnh, anh là chồng em, em phải giữ chặt anh đó. Há há..."

Cô cười khùng khục, vùng vẫy khỏi tay anh, cào vào mặt cô ta một đường dài rướm máu.

Cô ta sợ hãi, ôm mặt. Một khắc cũng không dám ở lại, nhanh chân lách qua chỗ khác.

"Tôi trả chồng cho cô, đừng tìm đến tôi nữa."

Cô ta vắt giò lên cổ mà chạy. Gương mặt anh phút chốc tối sầm.

Bóp cổ cô, dùng lực cực kì mạnh khiến cô hít thở không thông, ú ớ nói.

"Ha..ha cô ta đi rồi. Chồng, chồng, anh là của em. Hahaha..."

"Cô ngậm miệng lại, bớt giả điên đi."

Anh không nới lỏng tay, còn gia tăng thêm lực. Tội nghiệp cái cổ nhỏ sắp bị anh bóp gãy mà cô vẫn cười haha.

Tưởng chừng sẽ có án mạng xảy ra thì anh buông tay, đẩy cô ngã xuống sàn. Túm tóc cô, mặt đối mặt.

"Lát tôi quay lại, cô còn giả điên thì chết với tôi."

Quay người đuổi theo cô ta.

Còn lại một mình trong căn nhà rộng lớn, thần trí không được tỉnh táo. Cô đi qua đi lại, cười ha ha một mình, rồi như nhớ ra mình đã quên điều gì đó, la thất thanh lên.

"Quên nữa, con của chúng ta đâu rồi. Em phải tìm con"

Cô chạy vào phòng bếp, đạp trúng mảnh vỡ của cái bình lúc nãy, lòng bàn chân rướm máu, dường như cô chẳng biết đau, nhìn máu chảy ra mà cười rồi chợt khóc la.

"Máu kìa, màu máu đỏ tươi đang chảy ra. Chảy càng ngày càng nhiều, con của mẹ. Ha hả...con ơi, con của mẹ ơi!"

Nhớ đến lần sảy thai, tâm trí cô còn điên loạn hơn. Đập phá đồ đạc trong bếp. Sau đó lấy một đống giấy ăn nặn nặn vò vò buộc buộc sao cho thành hình nhân rồi bỏ xuống sàn, lăn qua lăn lại cho thấm máu chảy từ lòng bàn chân chảy ra đầy ra sàn.

Vì giấy hơi nhiều nên máu thấm ở bên ngoài không có ướt đến bên trong.

Cảnh tượng này, đáng sợ kinh người.

Miệng cô nhếch lên, nụ cười cứng ngắc càng tôn thêm gương mặt như búp bê ma thực thụ.

Vừa lăn qua lăn lại, vừa nói.

"Con của mẹ, mẹ cứu con nè. Con sẽ sống, sẽ cười với mẹ. Haha...con sẽ thấy được ba con thế nào."

Vết cắt lòng bàn chân không sâu lắm, mảnh vỡ chỉ là cứa ngang không có dính chặt trong đó. Máu chảy ra tí tách nhỏ từng giọt.

Tuy là như vậy nhưng nếu để trong khoảng thời gian lâu máu sẽ càng chảy một ngày một nhiều.

E rằng với cái tình trạng này, cô sẽ chết vì mất máu.

Sắc mặt cô từ từ chuyển sang trắng bệch. Đôi môi tím tái cứ mở ra khép vào lẩm bẩm một mình.

Mẹ chồng cô từ ngoài cổng đi vào, trên tay sách bao nhiêu túi đồ lỉnh kỉnh. Dáo dát nhìn căn nhà, hắng giọng hô to.

"Cô chết ở xó xỉnh nào hay gì mà để cổng nhà tang hoang như nhà hoang chết chủ. Mau lăn ra đây cho tôi coi. Nhanh lên."

Trong bếp cô nghe thấy tiếng, vội vã đứng dậy, reo lên.

"Bà nội con về kìa. Đi nào, mẹ đem con ra gặp bà."

Cô lê lếch bước chân, trên sàn dấu bàn chân máu in từ trong bếp ra phòng khách. Trên tay cô nâng niu hình nhân bằng giấy thấm đầy máu tươi.

"Mẹ, mẹ mới về. Con con nhớ mẹ rồi nè. Mẹ mau đến ẵm cháu đi."

Bị cảnh tượng kinh hoàng dọa thót tim. Mấy túi đồ rớt bịch xuống đất ngã ngửa, văng hết ra ngoài.

Mẹ chồng cô lắp bắp, vẻ mặt tựa như nhìn thấy quỷ.

"Cô đang định đóng phim kinh dị à. Định dọa bà già này chết sao?"

"Mẹ, con nào đóng phim đâu. Cháu của mẹ nè, ẵm nó đi."

Mặt mày cô nhợt nhạt, huyết sắc mất sạch. Lân la từ từ nhích bước chân tiến tới. Mẹ chồng cô tay chân nhũn cả ra, người mềm oặt chẳng cách nào di chuyển.

"Cô từng tới đây. Cô điên rồi."

"Sao ngay cả mẹ cũng nói con điên. Con tỉnh mà, con tỉnh mà."

Vẻ mặt cô hiện lên đường nét dữ tợn. Tay cầm hình nhân máu nhét vào tay mẹ chồng cô.

"Cháu nè, mẹ ẵm đi. Nó dễ thương lắm đó. Nó giống với chồng con lắm. Mẹ đặt tên cho nó đi."

Mẹ chồng cô ngửi được mùi tanh tửi, liền nôn khan, buông tay.

Bụp.

Hình nhân máu một phát rớt xuống đất.

Cô ngạc nhiên rồi chuyển sang dữ tợn.

"Mẹ không thích nó sao? Không thích thì trả lại cho con. Mẹ sao lại quăng nó xuống đất, nó đau lắm. Mẹ thấy không nó đang khóc đó."

Cô ngồi xuống đất dùng hai bàn tay cầm lên, đứng dậy đưa đến mặt mẹ chồng.

"Mẹ nhìn nó đi. Nó đang giận mẹ nè, nó giận mẹ quăng nó, con cũng giận mẹ quăng nó."

Mẹ chồng cô chịu hết nổi, ọe ọe xuống tay cô luôn.

Bao nhiêu thức ăn từ dạ dày cuộn trào ra ngoài hòa với hình nhân máu trên tay cô. Mắt cô mở to, chảy ra huyết lệ.

"Mẹ thật độc ác. Mẹ giết nó rồi. Mẹ giết con con, mẹ giết cháu mẹ. Mẹ ác lắm, ác lắm. Hahaha...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc