Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Dư Thi Diệp nhấc vịt nướng lên nói với Tưởng Tri Hành: "Dùng tiền của cậu mua."

"Cậu lấy vào đi, mình đi rửa tay." Tưởng Tri Hành giương giọng hô với người trong phòng: "Cô ơi, bọn họ đến rồi."

Mẹ Cao Dữ Châu nhiệt tình ra nghênh đón, tay xoa xoa trên tạp dề trước người: "Haizzz, những đứa nhỏ này, đến nhà ăn cơm còn mang theo đồ vật..."

"Chào cô..." Dư Thi Diệp lễ phép chào hỏi mẹ của Cao Dữ Châu: "Cháu tên Dư Thi Diệp."

"Chào cháu, chào cháu..." Mẹ Cao Dữ Châu vội không ngừng mà trả lời: "Mau tiến vào ngồi đi, uống nước."

Mẹ Cao Dữ Châu thu xếp đi rót nước cho hai người.

Dư Thi Diệp đặt vịt nướng lên bàn cơm nghi hoặc đánh giá bốn phía một vòng, nhỏ giọng hỏi Nhan Hồi: "Không có lò vi sóng thì làm nóng vịt nướng kiểu gì? Nếu chưng lên thì không thơm..."

Nhan Hồi ngẩng đâu chỉ chỉ ra bên ngoài: "Bên ngoài có lò đất, có thể dùng để đun nóng."

"Cái gì đất?" Dư Thi Diệp rõ ràng nghe không hiểu.

Mẹ Cao Dữ Châu bưng hai chén nước đến đây.

Ly pha lê chứa nước rất sạch sẽ trong suốt, trước đó Nhan Hồi chưa từng thấy, chắc là sau khi bán heo năm trước cố ý mua về chiêu đãi khách.

"Cảm ơn cô ạ." Dư Thi Diệp nhận ly nước uống một ngụm: "Đây là nước đun sôi để nguội ạ?"

"Đúng vậy." Mẹ Cao Dữ Châu nói: "Con gái uống nước ấm tốt hơn chút đi?"

"Không sao đâu ạ, cháu có thể uống lạnh." Dư Thi Diệp năn nỉ: "Cô à, nước lạnh nhà cô ở chỗ nào cháu muốn nếm thử ạ, nghe nói uống rất ngon."

Mẹ Cao Dữ Châu đáp lại một tiếng "được", xoay người rót nước lạnh cho cô ấy, Dư Thi Diệp nhanh chóng bưng ly đuổi theo: "Cô đừng vội, tự cháu đến đó là được."

Dư Thi Diệp uống một ngụm nước lạnh nói: "Thật sự lành lạnh mát mát giống Nhan Hồi nói, có cảm giác sơn tuyền mát lạnh."

"Chỉ là nước giếng bình thường làm gì mơ hồ như các cháu nói..." Mẹ Cao Dữ Châu cười nói.

"Đúng rồi cô ạ." Dư Thi Diệp lại hỏi vấn đề kia một lần: "Vịt nướng thì đun nóng như thế nào ạ?"

Mẹ Cao Dữ Châu nhìn thoáng qua ngoài cửa: "Dùng lò gạch bên ngoài đun nóng đi."

"Lò gạch?"

Nhan Hồi sợ lại làm phiền mẹ Cao Dữ Châu trực tiếp nhận đề tài qua: "Cô à, để cháu mang cậu ấy đi xem một cái thì cậu ấy sẽ biết."

Mẹ Cao Dữ Châu đồng ý: "Vậy được, Châu Châu cũng ở bên kia hái rau."

Nhan Hồi mang theo Di Thư Diệp đi đến trước lò gạch.

"Chính là cái này..." Cô chỉ lò gạch cho Dư Thi Diệp xem: "Đầu tiên dùng gỗ củi đặt bên trong để đun nóng, rồi đào than củi thừa ở bên trong ra, sau đó để đồ ăn vào là có thể nướng."

"Ồ... Tôi đã nghe nói qua cái này nhưng chưa từng thấy đồ thật, đây không phải giống lò nướng sao?"

"Cũng không khác biệt lắm dù sao đồ vật lò nướng có thể nướng thì đa phần lò gạch cũng có thể."

Khi hai người nói chuyện Cao Dữ Châu đã hái cải trắng tươi mát từ vườn rau về, Dư Thi Diệp giơ tay chào hỏi anh.

Nhan Hồi xoay người nhìn về phía Dư Thi Diệp đang chào hỏi.

Cao Dữ Châu cười đi về bên này, ánh mắt tiếp xúc với tầm mắt của Nhan Hồi, hơi hơi dừng lại tiện đà lại bật cười lần nữa, không để Nhan Hồi phát hiện dị thường.

"Sao các cậu lại đứng ở bên ngoài?" Sau khi Cao Dữ Châu đến gần hỏi.

"Chúng mình muốn hâm nóng vịt nướng một chút." Dư Thi Diệp nhấc vịt nướng trong tay cố ý giải thích: "Đây là Tưởng Tri Hành mua cho nên xem như cậu ấy đưa."

Cao Dữ Châu hiểu ý của bọn họ: "Không cần khách khí như vậy."

"Ai da, mua thì cũng mua rồi, lại nói cũng không phải mình cậu ăn, chúng ta cùng nhau ăn mà." Dư Thi Diệp thúc dục: "Cậu mang dùng lò gạch này hâm nóng một chút để mình nhìn xem dùng như thế nào."

Cao Dữ Châu nhận vịt nướng, mở vỉ nướng ra cho vào.

Dư Thi Diệp đợi trong chốc lại hoài nghi nói: "Vậy là được rồi?"

Cao Dữ Châu gật gật đầu: "Đúng vậy."

Dư Thi Diệp quay đầu nhìn về phía Nhan Hồi, mặt tràn đầy biểu cảm bị lừa gạt: "Không phải cậu đã nói còn phải đun nóng sao?"

Nhan Hồi cũng cảm thấy mình bị lừa nên nhìn về phía Cao Dữ Châu: "Đúng vậy, không phải còn phải đun nóng sao?"

"Sáng nay vừa mới dùng, độ ấm bên trong còn cao cho nên trực tiếp bỏ vào là được." Cao Dữ Châu cầm cải trắng lên nói: "Yên tâm, tuyệt đối có thể chín, chúng ta đi vào chứ?"

"À... được."

Nhan Hồi và Dư Thi Diệp đương nhiên không có gì không yên tâm, dù sao với những việc đó, Dư Thi Diệp chỉ biết tên, Nhan Hồi thì cái biết cái không.

"Sáng nay đã dùng bây giờ còn có thể dùng..." Dư Thi Diệp đứng ở ngoài cửa vuốt cằm tò mò hỏi Nhan Hồi: "Lò gạch này giữ ấm như thế nào?"

"Không rõ lắm, hình như có cái tầng cách nhiệt gì đó?"

"Tiên tiến như vậy? Tầng cách nhiệt làm bằng chất gì?"

"Không phải cao cấp như cậu nghĩ." Nhan Hồi nhớ lại nói: "Ở nông thôn đắp lò gạch ở nhà mình, chắc là dùng chai bia cỏ khô gì đó bình thường..."

"Ồ ồ." Dư Thi Diệp đã hiểu đại khái: "Làm sao cậu lại hiểu những thứ đó?"

"Khi còn nhỏ ông nội của mình đã từng đắp một cái." Nhan Hồi nói: "Lúc bọn họ đắp lò mình ở bên cạnh xem."

Dư Thi Diệp chú ý đến từ Nhan Hồi dùng là "khi còn nhỏ": "Vậy lớn lên thì sao? Mất rồi?"

"Sau đó xây lại nhà mới, có thêm lò vi sóng, cảm thấy lò gạch kia hiếm chỗ nên hủy đi."

"Nghe thấy thật là đáng tiếc..."

"Thiêu gỗ củi dù sao cũng không bảo vệ môi trường." Tưởng Tri Hành rửa tay xong cũng gia nhập thảo luận: "Mình nghe nói Cao Dữ Châu nói cái lò gạch này của nhà cậu ấy sau này nói không chừng cũng phải hủy đi, để hưởng ứng chính phủ kêu gọi nguồn năng lượng thanh khiết."

"Nguồn năng lượng thanh khiết là gì?"

Tưởng Tri Hành lắc lắc đầu: "Cái này mình không hỏi."

"Chắc là sẽ dùng khí metan." Năm nay cha Nhan Hồi tham dự công tác tương ứng, những việc này cô ít nhiều cũng biết một chút: "Từng nhà ở nông thôn đều làm chăn nuôi, vừa lúc có thể tạo ra khí metan, phân chuồng cũng có thể tưới tiêu; về sau không chỉ phải sử dụng nguồn năng lượng thanh khiết mà còn phải xây dựng thôn mới, sửa đường xi măng, gắng đạt được diện mạo của chỉnh thể nông thôn đều phải sạch sẽ ngăn nắp."

"Mình xem tin tức trên TV, những vùng nông thôn phát đạt của tỉnh chính là như vậy." Dư Thi Diệp nói: "Mọi nhà đều là biệt thự nhỏ còn có thêm một hoa viên."

Nhan Hồi gật gật đầu: "Mục tiêu xây dựng nông thôn chính là như vậy."

Tưởng Tri Hành khát khao nói: "Nếu thật sự có thể tạo thành, sau này mình sẽ đến đây một phòng để dưỡng lão."

Dư Thi Diệp trêu chọc: "Cậu còn nghĩ rất xa."

"Đương nhiên rồi, đến giá nhà mình cũng đã hỏi thăm xong..."

"Nhưng mà trước mắt có vấn đề tạm thời không giải quyết được." Nhan Hồi không thể không hất một thùng nước lạnh, buông tay nói: "Không có tiền."

"..." Tưởng Tri Hành nói: "Nghe cậu nói cụ thể như vậy mình còn nghĩ kế hoạch đều đã định xong rồi cơ."

"Đã định xong rồi nhưng không có tiền thực thi." Nhan Hồi thừa nhận: "Nhưng cha mình rất lạc quan, ông ấy nói chỉ cần Lý Lương vẫn cứ phát triển như vậy, tiền sớm hay muộn cũng sẽ có."

"Ồ..." Tưởng Tri Hành có một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Đã quên cậu là con cái của nhà lãnh đạo, đương nhiên cũng sẽ biết tin tức bên trong."

Nhan Hồi nghe vậy cảm thấy rất khẩn trương: "Ai nói cho cậu?"

"Trong trường học có người truyền." Dư Thi Diệp nói: "Truyền miệng việc ở cấp hai của cậu, nói cậu là người kiêu ngạo không dễ chọc..."

"Cái gì?!" Nhan Hồi khó có thể tin.

"Ai da, chúng mình sẽ không tin những thứ đó." Dư Thi Diệp xua xua tay an ủi: "Những người đồn đãi này hơn phân nửa là không thân với cậu, rõ ràng cậu thiện lương mỹ lệ dịu dàng hòa ái dễ gần."

Lời khen này, các loại dùng từ này quả thực là hạ bút thành văn.

Cao Dữ Châu lại đi ra từ trong phòng gọi bọn họ vào ăn cơm, lúc này mới đánh gãy câu chuyện ba người nói về quy hoạch tương lai của huyện thành.

Trên bàn cơm, mẹ Cao Dữ Châu mở miệng hỏi: "Nghe Châu Châu nói buổi chiều các cháu chuẩn bị đi ra ngoài chơi?"

Đám trẻ sôi nổi gật đầu thừa nhận.

"Đi chỗ nào chơi thế? Mấy giờ trở về?"

"Đi đến ngọn núi trước đây ông ngoại Nhan Hồi tòng quân đi tuần tra ạ, gọi là gì ấy nhỉ?" Dư Thi Diệp quay đầu hỏi Nhan Hồi.

"Núi Long Vũ." Nhan Hồi đáp.

"Ồ..." Mẹ Cao Dữ Châu là người địa phương tự nhiên cũng biết tình huống: "Ngọn núi đó rất xa, leo núi cũng mệt mỏi, các cháu thật sự muốn đi?"

"Đương nhiên là muốn đi ạ." Tưởng Tri Hành ăn miếng cơm rồi nói: "Chuyện này của chúng cháu chính là thể nghiệm sự khó khăn của dân sinh, đi lại đường trường chinh!"

"Trường chinh không có lịch sử đi qua nơi đó." Dư Thi Diệp vô tình vạch trần.

"Ồ." Tưởng Tri Hành bị vạch trần một hồi cũng không giận lại còn hỏi Nhan Hồi: "Vậy ông ngoại cậu ở đó đánh trận gì vậy?"

"Chiến tranh giải phóng ấy." Nhan Hồi giải thích: "Nhưng lúc ấy ông ngoại mình còn nhỏ tuổi cho nên chỉ được sắp xếp đi tuần tra, phát hiện địch tình lập tức sẽ đi báo, tránh cho người bệnh ở trên núi bị quân địch phát hiện sau đó phản kích tự vệ mới từng đánh trận một cách đứng đắn."

Tưởng Tri Hành phát ra âm thanh "oh wow" sùng bái.

Dư Thi Diệp cắn đầu đũa nói: "Lần trước cậu còn không nói rõ ông ngoại câu đi đánh trận gì đâu."

"Đây không phải để giải thích rõ ràng cho các cậu, nhân lúc hôm qua cậu tắm rửa tìm mẹ mình hỏi cẩn thận một lần hay sao." Nhan Hồi nói: "Mình nghe rất nghiêm túc."

Buổi chiều trước khi ra cửa, Nhan Hồi nói với hai nam sinh khác nói: "Các cậu đi đến cửa thôn chờ chúng mình trong chốc lát, mình với Dư Thi Diệp đến nhà Lưu Tư Vx nhìn xem có thể gọi cậu ấy ra không."

Tưởng Tri Hành chần chờ hỏi: "Chúng mình không thể đi?"

"Tốt nhất đừng đi." Nhan Hồi nói: "Cũng không thể để người trong thôn thấy Lưu Tư Vũ đi chơi cùng nam sinh cho nên chúng ta gặp lại ở cửa thôn."

Trên đường Dư Thi Diệp đi theo Nhan Hồi đến nhà Lưu Tư Vũ, kỳ quái nói: "Cha mẹ Lưu Tư Vũ quản thúc cậu ấy nghiêm như vậy sao?"

"Ừm."

"Vậy cũng quá mức chút đi." Dư Thi Diệp nói: "Quê quán của mình cũng là ở nông thôn, mỗi khi đến ngày mùa các gia đình đều phải hỗ trợ nhanh cho nên càng không thể tồn tại quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" này được nếu không thì không thể thu hoạch hoa màu."

"Mỗi thôn có phong tục của mỗi thôn đi." Nhan Hồi nói.

Khi đến nhà Lưu Tư Vũ, mẹ cô ấy đang quét sân, Nhan Hồi gọi một tiếng cô, rồi nói: "Chúng cháu đến tìm Lưu Tư Vũ."

Mẹ Lưu Tư Vũ không lập tức trả lời chỉ đặt tầm mắt lên trên người Dư Thi Diệp bên cạnh Nhan Hồi.

"Chào cô ạ, cháu tên là Dư Thi Diệp, lớp 11 (2), lần này cùng tham gia thi đấu với Lưu Tư Vũ." Dư Thi Diệp vô cùng nhanh chóng mà báo tên.

Thần sắc Lưu Tư Vũ mệt mỏi "ồ" một tiếng, mở cửa bảo hai người đi vào: "Cô đi gọi con bé."

Sau khi mẹ Lưu Tư Vũ rời đi, Dư Thi Diệp có chút khẩn trương hỏi Nhan Hồi: "Ở chỗ này của các cậu, học sinh có thành tích tốt đã... không, không tính thêm phân hạng sao?"

Nhan Hồi lắc lắc đầu nhè nhẹ dùng ánh mắt ý bảo cô ấy ít nói lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro