Chương 28
Sau khi Cố Hiểu Mộng trong văn phòng nghe nói việc này cảm thấy vô cùng sùng bái Nhan Hồi: "Cậu thật biết nói, đã thể hiện lập trường, cũng không có vẻ hùng hổ doạ người… ai, tôi thì không được, vừa sốt ruột vừa nóng giận là dễ cãi nhau với người ta."
Bởi vì tuổi bằng nhau, Nhan Hồi thường xuyên hẹn Cố Hiểu Mộng và Chu Lâm cùng nhau ăn cơm, hôm nay cũng vậy.
Nghe Cố Hiểu Mộng nói như vậy, Chu Lâm cười nói: "Từ nhỏ Nhan Hồi đã gặp nhiều chuyện như vậy, đương nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, dù sao thì lúc học cấp ba…"
Lời nói đến đây, Chu Lâm xấu hổ dừng một chút.
Cố Hiểu Mộng tò mò hỏi: “Cái gì?”
Sắc mặt Chu Lâm ngượng ngùng, bỏ qua đề tài này.
"Hồi cấp ba có người vì cha mẹ tôi là lãnh đạo nên cảm thấy tôi làm người cao ngạo không dễ chọc, nói xấu ở khắp nơi." Nhan Hồi thông thuận nói tiếp: "Xác thật là gặp nhiều, tương đối quen rồi."
Thấy Nhan Hồi không để ý, Chu Lâm thở dài nhẹ nhõm.
"Các bạn học cấp ba của các cậu trưởng thành sớm như vậy sao?" Cố Hiểu Mộng nghe vậy thì kinh ngạc: "Tôi cảm thấy lúc tôi học cấp ba choáng váng lắm, ngoại trừ việc chăm chỉ học tập mỗi ngày nhìn về phía trước thì không nghĩ thêm gì…"
"Cho nên cậu mới có thể đỗ trường Đại học tốt như vậy."
"Quá khen…" Cố Hiểu Mộng cảm thấy thản nhiên với tình trạng thi đỗ Đại học danh giá nhưng lại về huyện làm nhân viên công vụ khác với Chu Lâm.
Dùng lời nói của cô ấy, dù sao điều kiện kinh tế trong nhà bình thường, cũng không quen cuộc sống ở thành phố lớn, về quê tìm việc là chuyện không thể tốt hơn.
Chẳng qua cô ấy cũng không cảm thấy tiếc hận cho việc năm đó hao hết tâm lực để thi đỗ Đại học danh giá, dù sao cũng là ra ngoài gặp việc đời, đó là một đoạn quá khứ vô cùng có giá trị.
Chu Lâm nghe vậy hơi nhếch khoé miệng: "Nếu tôi cũng là làm việc ở quê mình, có lẽ có thể thản nhiên như cậu."
"Sau này có cơ hội là có thể điều đi mà." Cố Hiểu Mộng an ủi cô ta.
Chu Lâm không ôm hy vọng với điều này, chán nản lắc lắc đầu.
Liên tục dẫn người chạy ở bên ngoài mấy ngày, cuối cùng Nhan Hồi viết xong báo cáo rồi giao lên trên.
Lúc kết thúc công việc, các đồng nghiệp nhìn ra Nhan Hồi rất biết làm người, các loại lời nói bóng gió cũng ít đi rất nhiều.
Buổi tối thứ sáu Nhan Hồi tự mình lái xe về nhà ở thành phố, không ngờ lúc mở cửa, Đàm Tuyết Mai thấy cô quay về lại không quen: "Làm sao cuối tuần nào con cũng về thế? Không ngại phiền toái?"
"Không phải mẹ bảo con ít gọi cơm ngoài hay sao." Nhan Hồi cợt nhả nói với mẹ: "Chỉ ăn đồ mẹ tự tay nấu mới có thể yên tâm được."
"Giảo biện." Tuy nói như vậy, trong phòng bếp đã hâm nóng đồ ăn, đều không ngoại lệ toàn là món Nhan Hồi thích ăn.
Nhan Hồi ngồi xuống trước bàn cơm, múc cho mình một bát canh củ sen hầm xương sườn trước: "Con tìm rất nhiều cửa hàng thức ăn nhanh cũng không thấy hương vị này của mẹ."
"Con không tự làm được à?"
"Trước kia có thể tìm được, con đoán cửa hàng kia thay người nấu." Nhan Hồi thổi chén canh định nói sang chuyện khác, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ, đành phải tìm cớ khác: "Con tự nấu canh luôn đen xì xì."
"Đổ hết máu loãng nấu lần đầu ra thì sẽ không đen nữa." Đàm Tuyết Mai cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của con gái: "Con gầy rồi sao?"
"Đúng vậy!" Ngữ khí của Nhan Hồi hưng phấn nói: "Hôm qua con cân phát hiện mình giảm hai cân (1kg) rồi."
"Hai cân có thể gầy bao nhiêu chứ? Còn có thể nhìn ra?" Nhan Chấn Quốc phá đám ở bên cạnh: "Đều là mẹ con nhọc lòng."
Con mắt hình viên đạn của Đàm Tuyết Mai đảo qua, Nhan Chấn Quốc xấu hổ đứng dậy: "Tôi hâm nóng sữa bò cho Tiểu Hồi."
"Hai người chuẩn bị sữa bò ở nhà?" Nhan Hồi cảm thấy hiếm lạ, quay đầu hỏi Đàm Tuyết Mai: "Không phải trước kia trong nhà chỉ có mình con uống thôi sao?"
"Là mấy tháng gần đây bác sĩ đưa ra lời khuyên cho cha con, bảo ông ấy uống sữa bò buổi sáng, giữa trưa sẽ không đói đến mức ăn quá nhiều." Đàm Tuyết Mai giải thích: "Con biết ông ấy rồi, bận là không ăn cơm, mỗi lần ăn lại quá độ."
Sữa bò vẫn là nhãn hiệu Nhan Hồi uống từ nhỏ, chẳng qua đổi thành sữa bò tươi có hạn sử dụng ngắn hơn.
Nhan Chấn Quốc vừa cầm chén từ lò vi sóng ra, Nhan Hồi đã ngửi thấy hương sữa: "Loại hương vị sữa tươi này quả nhiên không giống nhau."
“Con còn có thể ngửi ra mùi khác nhau?” Đàm Tuyết Mai hoài nghi.
"Đúng vậy, mùi hương càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn."
"Cũng không phải nước hoa, còn mùi hương uyển chuyển nhẹ nhàng." Đàm Tuyết Mai bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Mẹ đi nghỉ trước, hôm nay bận đến mức hơi mệt mỏi, con tự rửa chén nhé."
"A." Nhan Hồi ngoan ngoãn lên tiếng, sau khi nhìn theo Đàm Tuyết Mai về phòng, quay đầu nhìn về phía Nhan Chấn Quốc: "Mẹ bận gì thế?"
"Gần đây có chính sách mới, bà ấy phải khống chế toàn cục." Nhan Chấn Quốc nói: "Cán bộ mới cũng cần phải bồi dưỡng, mẹ con đã nghĩ xong rồi, chờ mấy năm nữa lui ra khỏi vị trí hiện tại, để đồng chí trẻ tuổi đảm nhiệm."
"À…" Nhan Hồi nhấp một ngụm canh, vẫn hơi nóng nên thổi thổi.
"Ăn đồ ăn trước đi." Nhan Chấn Quốc chỉ chỉ món cà chua xào trứng của mình làm.
Đĩa cà chua xào trứng kia không thừa nhiều lắm, Nhan Hồi trực tiếp bưng đĩa lên, ăn hết mấy miếng cơm: "Đúng rồi, cha, chuyện con vào đơn vị này, cha không động chạm nhờ vả gì chứ?"
Nhan Chấn Quốc nghe vậy, hơi chần chừ hỏi một tiếng: “A?”
Nhan Hồi nhìn thấy biểu cảm của Nhan Chấn Quốc, trái tim cấp tốc nhảy lên vài cái, vô cùng cảm thấy bất an, cô nghiêm túc đầy mặt nói: "Đồng chí Lão Nhan, cả đời cha liêm khiết làm theo việc công, vì dân chấp chính, cũng không thể phạm sai lầm trong việc con gái cha đi làm, lật thuyền trong mương chứ! Như vậy người khác đều sẽ nói con liên lụy cha!"
Lời nói đến cuối cùng vậy mà vẫn là để ý chính cô nhất, Nhan Chấn Quốc thấy con gái như vậy, thở phì phì nói: "Có ý gì? Nếu cha thật sự phạm sai lầm con sẽ phân rõ quan hệ với cha sao?"
"Cũng không đến mức phân rõ quan hệ…" Nhan Hồi cẩn thận suy nghĩ, ngón tay rối rắm đan vào nhau: "Nhưng nếu người ta muốn điều tra, con cũng không thể nói dối."
Nhan Chấn Quốc tức cười: “Con thật đúng là con gái tốt của Tổ quốc nhân dân!"
Ngữ khí nghiến răng nghiến lợi rồi lại không nhịn được mang theo sự tán thưởng cùng loại với cảm xúc vui mừng "không hổ là con gái của cha".
"Cho nên rốt cuộc là cha có nhờ vả gì không?" Nhan Hồi sốt ruột truy hỏi.
"Không có." Lời nói của Nhan Chấn Quốc chính nghĩa thản nhiên, suy nghĩ lại nói: "Chẳng qua lúc ấy cha chờ thành tích đến mức sốt ruột nên nhờ người hỏi thăm xem khi nào có thành tích, có tính không?"
“Không tính.” Nhan Hồi lắc đầu, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm: “Trong nhóm chúng con thi công chức cùng nhau, tin tức linh thông so với cha nhiều.”
"Chưa thấy ai qua cầu rút ván như con vậy." Nhan Chấn Quốc căm giận: "Trước đó nếu không phải cha thúc giục con báo danh, bây giờ con có thể đi đỗ sao?"
"Vâng vâng vâng, đồng chí Lão Nhan anh minh thần võ." Nhan Hồi nịnh hót.
"Được rồi, cơm nước xong nhanh chóng rửa chén rồi rửa mặt đi ngủ, đừng quấy rầy mẹ con nghỉ ngơi." Nhan Chấn Quốc nói xong thì đứng dậy rời đi.
Nhan Hồi ăn cơm xong, thu dọn chén đũa chuẩn bị rửa, khi vừa đeo bao tay cao su lên thì tiếng chuông điện thoại vang lên, bất đắc dĩ lại tháo bao tay xuống.
Lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện là Tống Thường Lâm.
“Alo?” Nhan Hồi nhận điện thoại.
Không biết vì sao, bên kia lại là tạp âm giống như đặt điện thoại trong túi, còn chưa lấy ra ngoài.
Nhan Hồi "alo" vài tiếng cũng không thấy đáp lại, dứt khoát cúp máy, gọi lại cho Tống Thường Lâm.
“Nhan Hồi? Có chuyện gì sao?” Bên kia truyền đến âm thanh mỏi mệt lại dịu dàng của Tống Thường Lâm, Nhan Hồi rất tự nhiên mà nhớ tới động tác xoa bóp giữa mày của anh ấy lúc cùng anh ấy xem tư liệu trước kia.
"Vừa rồi điện thoại của anh gọi cho em, em đoán là không cẩn thận đụng tới." Nhan Hồi nói: "Nhưng không xác định được có đúng không, cho nên gọi điện thoại hỏi một chút."
“A, chắc vậy…”
Ngữ khí thiếu vài phần lạc quan so với dĩ vãng, Nhan Hồi không khỏi quan tâm: "Anh làm sao thế?"
Bị Nhan Hồi hỏi như vậy, suy nghĩ của Tống Thường Lâm ngừng lại một lát.
Thật ra có rất nhiều lời muốn nói, chuyện công trình, còn có chuyện Tống Vệ Đông gặp trở ngại gì khi thi hành một chính sách nào đó, những chuyện phiền lòng gom vào một đống lớn…
Chỉ là anh ấy cũng không truyền cảm xúc tiêu cực cho người khác, cũng không biết nên nói thế nào với Nhan Hồi.
Làm bạn trai, anh ấy đã có rất ít thời gian bầu bạn với đối phương.
Sự bất đắc dĩ nơi đất khách, luôn thể hiện rõ ràng lúc đêm khuya bình lặng.
“Thực xin lỗi, Nhan Hồi.” Tống Thường Lâm thở dài một hơi: “Anh không nên giấu giếm cảm xúc với em, nhưng những việc này luôn cảm thấy nói ra cũng làm em tăng thêm phiền não, vẫn nên nói cái khác đi.”
"Nói gì?"
"Em kể trước đi." Tống Thường Lâm hơi vô lại nói.
"Anh coi em là công cụ điều tiết tâm trạng?" Nhan Hồi hỏi lại, lập tức nhớ đến một chuyện: "Khi còn nhỏ chúng ta gọi điện thoại không nhiều lắm, chẳng qua… em lại rất chờ mong được nói chuyện với anh."
“Vì sao?”
"Em không nói rõ được, cảm thấy chúng ta cứ nói chuyện sẽ nói thật lâu, rõ ràng cũng không quen nhau quá, nhưng sau khi nói xong tâm tình luôn tốt hơn một chút."
Tống Thường Lâm cũng lâm vào hồi ức: "Khi đó mẹ anh luôn nghi ngờ em với anh yêu sớm."
Nhan Hồi “phụt” một tiếng bật cười: “Sau đó thì sao? Mẹ anh có gì anh không?”
"Bà ấy không để bụng anh có yêu sớm hay không đâu, cấp ba mỗi ngày anh đều vùi đầu học tập, bà ấy thậm chí còn lo lắng anh không giao lưu với nữ sinh sống cô độc hết quãng đời còn lại, cho nên chỉ yên lặng nhìn xem thôi, kết quả sau khi tốt nghiệp cấp ba chúng ta lại không liên lạc mấy nữa, bà ấy còn mất mát một thời gian."
Nhan Hồi không nhịn được cười to vài tiếng: "Tiếp theo nên là anh kể chuyện đi?"
Tống Thường Lâm trầm ngâm một lát: “Công việc gần đây còn thuận lợi không?”
"Có thể đừng dùng ngữ khí lãnh đạo an ủi như vậy không anh?" Nhan Hồi nói thì nói vậy, vẫn đáp lại: "Em làm đồng nghiệp với Chu Lâm."
“Chu Lâm là ai?”
"Chính là nữ sinh hồi cấp ba xin bài thi của anh đi sao chép, cố ý làm những người khác lo lắng mình không hợp với trình độ làm đề ấy…"
"Hình như là có một người như vậy." Tống Thường Lâm đã nhớ ra: "Chẳng qua mọi người đều đã đi làm rồi, không có khả năng trẻ con như khi còn nhỏ chứ?"
“Hiện tại thoạt nhìn cậu ta thật sự… ừm, thay đổi rất nhiều.”
Nội dung hai người nói chuyện phiếm giống như năm đó, trời nam đất bắc không bỏ qua chỗ nào, cố tình hai người lại đều không thấy phiền chán, vô cùng thích hợp tìm nhau để nói chuyện giết thời gian.
Cúp máy, Tống Thường Lâm nhìn màn hình đen nhánh phát ngốc, lấy lại tinh thần đặt bút tính toán một lần nữa.
Sau khi kết thúc thời gian làm việc sáng thứ hai, Cố Hiểu Mộng đi đến phòng của Nhan Hồi, sắc mặt như chết cha chết mẹ: "Nhan Hồi, hình như tôi gây rắc rối cho cậu rồi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro