Chương 21
Nhan Hồi hỏi: "Cậu có phải đã đọc "bảo điển theo đuổi nữ sinh" gì đó linh tinh rồi hay không, một phép tắc vàng nào trong đó có viết… ngàn sai vạn sai đều không thể là nữ sinh làm sai."
"Cái cách gọi "Người học giỏi" này cũng quá khó nghe đi?" Tống Thường Lâm nhíu mày: "Còn "bảo điển theo đuổi nữ sinh" mà cậu nói là cái gì?"
Ngữ khí khi nói chuyện của anh chân thành, nghe không giống nói dối.
Nhan Hồi xấu hổ khụ một tiếng: “Không có gì, tôi nói bậy.”
Tống Thường Lâm cười cười, không tỏ ý kiến.
Xe lái một đường vào trường học, Nhan Hồi mới bừng tỉnh: "Xe bên ngoài vào trường chúng tôi đều phải đăng ký, sao xe này vừa rồi trực tiếp được cho vào thế?"
"Ông bà nội của tôi lái chiếc xe này đến trường tiến hành giao lưu học thuật, cho nên trước đó đã đăng ký trên hệ thống."
"Ồ." Nhan Hồi trước đó đã từng nghe nói, trước khi ông bà nội của Tống Thường Lâm về hưu đều là giáo sư Đại học.
Dòng dõi thư hương bồi dưỡng ra một đứa nhỏ chu toàn lễ nghĩa giống như Tống Thường Lâm cũng không kỳ quái, Nhan Hồi xác nhận vừa rồi mình thật sự nghĩ nhiều.
"Lúc cậu về đơn vị thì mình đến đón nhé." Sau khi Tống Thường Lâm dừng xe xong nói.
Nhan Hồi “A?” một tiếng, vừa định nói không cần, lại nghe Tống Thường Lâm nói: "Mấy quyển sách nhờ cậu mượn rất nặng, tôi nhờ cậu hỗ trợ cũng không thể không ngại ngùng mà làm phiền cậu chứ."
Cô nghĩ nghĩ, nhớ ra có một quyển cô từng xem qua trên kệ, độ dày có thể so với gạch.
Xác thật hẳn là rất nặng.
"Được thôi, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu." Cuối cùng Nhan Hồi cũng chấp nhận ý tốt của đối phương, cởi dây an toàn ra phất tay nói: "Hẹn gặp lại."
“Hẹn gặp lại.”
Nhan Hồi đóng cửa xe, sau khi nhìn xe rời đi thì xoay người bước lên lầu.
Quay về ký túc xá, cô phát hiện cửa ký túc xá vậy mà không khoá, sau khi đẩy cửa đi vào mới nhìn thấy Lão Nhị nằm ở trên giường:
"Sao cậu lại về trường rồi?"
"Đồng nghiệm ở chỗ làm đều lục đục với nhau, không khí không quá tốt, quay về cảm nhận bầu không khí học tập thuần túy." Lão Nhị vừa chơi điện thoại vừa hỏi: "Cậu thì sao?"
Nhan Hồi đặt cặp xuống: "Quay về mượn sách."
"Chăm chỉ như vậy?"
"Không phải mình xem, mượn hộ bạn." Nhan Hồi tìm kiếm một phen trên bàn, bóc một túi bánh quy trước đó để lại ở ký túc xá: "Trường học của cậu ấy ở nơi khác, muốn mượn sách chuyên ngành thì không mượn được."
Lão Nhị đặt điện thoại xuống, nằm nghiêng trên giường nói với Nhan Hồi: "Quý trọng người bạn như vậy đi, người nghiêm túc làm việc không dùng thủ đoạn trong thời buổi này quá ít."
Nhan Hồi ăn bánh quy "ừ" một tiếng, đưa bánh quy cho Lão Nhị: "Cậu ăn không?"
Lão Nhị cầm một miếng bánh quy ngồi dậy: "Thoạt nhìn cậu rất vui vẻ đấy."
Nhan Hồi nghe vậy hơi ngẩn ra: “Có sao?”
"Có chứ!" Lão Nhị nói khẳng định, chế nhạo hỏi: "Yêu đương à?"
Nhan Hồi chớp chớp mắt, nuốt miếng bánh quy xuống: "Không có."
“Thật sao?” Lão nhị rõ ràng không tin.
"Thật mà." Nhan Hồi nghĩ nghĩ vẫn quyết định không giấu diếm bạn cùng phòng quá nhiều: "Nhưng mà mình đi xem mắt."
Lão Nhị chờ mong đầy mặt đi lên phía trước ngắm nhìn: "Đối phương thế nào?"
“Có thể là bởi vì ngay từ đầu không ôm bất cứ sự chờ mong gì, cho nên sau khi gặp thì cảm thấy… Ừm, cũng không tệ lắm.”
"Oh wow…" Lão Nhị tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cũng không có gì đặc biệt, lần này mình quay về chính là mượn sách giúp cậu ấy."
"Mượn sách?" Cánh tay của Lão Nhị đặt trên lan can sửng sốt.
“Làm sao vậy?” Nhan Hồi nhìn biểu cảm của Lão Nhị, không nhịn được hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Lão nhị xua xua tay: "Phương thức kết giao của mỗi đôi tình nhân không giống nhau, đây có thể là phương thức độc đáo của hai người các cậu, đương nhiên, chỉ cần cậu cảm thấy vui là được."
“Phương thức này rất kỳ quái sao?”
Lão Nhị nhanh chóng lắc đầu: "Đối với cậu mà nói thì không kỳ quái, không phải cậu thích tình yêu tinh thần theo phương thức Plato sao?"
"Mình không muốn yêu đương với cậu ấy, ngay từ đầu cũng không phải đi gặp cậu ấy để kết giao." Nhan Hồi ngồi xuống ghế: "Cha mình quen cha cậu ấy, cho nên khi chúng mình còn nhỏ có cơ hội gọi mấy cuộc điện thoại, chỉ là chưa gặp mặt, lần này gặp mặt thì cảm thấy rất hợp nói chuyện với cậu ấy."
"Loại trạng thái này là tốt nhất!" Lão Nhị lại có tinh thần: "Hai nhà đã quen biết, hiểu tận gốc rễ, cậu lại nói chuyện hợp với cậu ấy… vậy cậu thích cậu ấy không?"
“Nói thật…" Nhan Hồi cố ý ngừng lại.
"Ừm?" Mặt Lão Nhị đầy vẻ chờ mong.
"Trước khi chưa gặp cậu ấy, mình không biết cậu ấy có diện mạo này, càng không nghĩ đến chính mình sẽ thích diện mạo này."
“A? Có ý gì?” Lão Nhị nghe không hiểu: “Cậu ấy đẹp trai không?”
"Mình cảm thấy cậu ấy đẹp trai theo kiểu thế hệ cha mẹ sẽ thích, thì… ngũ quan đoan chính."
"À…" Lão Nhị đã hiểu đại khái: "Nhưng mà cậu thích."
"Đúng vậy." Nhan Hồi rất vui vì Lão Nhị có thể hiểu ý mình: "Trước đó mình không nghĩ mình sẽ thích loại này."
"Đây là tình yêu đó…" Lão Nhị mở hai tay ra nhắm mắt lại, một trạng thái đắm chìm trong sự lãng mạn của ánh mặt trời: "Cậu đã phác hoạ rất tốt hình tượng người mình có thể sẽ thích, có một ngày, người nào đó xâm nhập vào thế giới của cậu, cậu ấy không hề giống với hình tượng trong tưởng tượng của cậu, nhưng cậu thích cậu ấy."
Nhan Hồi nghe xong không nhịn được mà giật mình, bình luận: "Buồn nôn."
"Haizz…" Lão Nhị thở dài nằm lên giường: "Mình cũng rất muốn có một đối tượng không tồi làm mình thử xem sao…"
"Cậu mà không có sao?" Nhan Hồi hỏi: "Cậu chính là người ta vừa muốn tiến thêm một bước phát triển cùng cậu thì cậu từ chối luôn đi?"
"Nhưng mình tốt nghiệp là phải về nhà mà." Lão Nhị lay món đồ chơi bằng nhung vào trong lồng ngực, thở dài: "Nếu sớm biết kết cục sẽ là chia tay do yêu xa, vậy tội gì phải lãng phí thời gian của nhau chứ?"
Lão Nhị là cao thủ xã giao trong ký túc xá, có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với đa số nam sinh, lại không có cách nào tiến thêm một bước.
Chỉ vì nhà cô ấy ở ngoại tỉnh, chú định không thể có được một người bạn trai ở đất khách.
"Không sao cả, về rồi tìm cũng vậy mà." Nhan Hồi vỗ vỗ ván giường của Lão Nhị an ủi: "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Lão Nhị ném món đồ chơi bằng nhung sang một bên, cơm khô hồn phách của người bám vào người, tạm thời quên đi bi thương, vô cùng mạnh mẽ đáp một câu: "Đi!"
Lão Nhị đứng dậy xuống giường, vừa đi vừa nói chuyện: "Mắt nhìn người của ký túc xá trưởng thật chuẩn, quả nhiên cậu không thích người quá mức dụng tâm."
Nhan Hồi ừ một tiếng.
“Cho nên Hạ Tường xem như là bị loại rồi đi?”
Nhan Hồi lại ừ một tiếng, hai người không tiếp tục đề tài này nữa.
Kết thúc kỳ nghỉ quay về đơn vị, Nhan Hồi lập tức thể nghiệm được hơi thở của bầu không khí không tốt lành khác xa với bầu không khí đơn thuần ở trường mà bạn cùng phòng nói.
Lục sư phụ không ở đây, Triệu Húc Dương ham thích thám thính drama, tán dương drama, còn luôn tìm Nhan Hồi dò hỏi tin tức của Cao Dữ Châu.
Nhan Hồi không chịu nổi việc bị làm phiền, dứt khoát cứ rảnh là chạy đến phòng đọc sách.
May mà phòng đọc sách cơ bản là chỗ Triệu Húc Dương sẽ không đến nhất.
Cô đi về gần chỗ phòng đọc sách, thỉnh thoảng sẽ đụng phải Tống Thường Lâm, ngẫu nhiên nghe anh ấy nói vài câu về chuyện có liên quan đến công trình, dần dần cũng hiểu thêm không ít về những thứ này.
Ví dụ như cô đã biết, nhiệm vụ bây giờ của Tống Thường Lâm chính là viết báo cáo kế hoạch, thúc đẩy việc công trình được phê duyệt.
Còn về công việc cụ thể tiếp theo, có lẽ sẽ để cho bạn học của Tống Thường Lâm đến làm.
"Bạn học của cậu bây giờ ở đâu?"
"Đi theo giáo sư làm hạng mục ở trường." Tống Thường Lâm đáp: "Công trình này không biết cuối cùng có thể được phê duyệt hay không, tôi bảo cậu ấy đi làm chuyện gấp của mình trước."
"Bạn học này của cậu có phải là… cái người mà đi thông báo khắp nơi chuyện chúng ta đính ước từ nhỏ trong cuộc thi tri thức toán năm cấp ba đấy hay không?"
"Làm sao cậu biết được?" Tống Thường Lâm kỳ quái hỏi.
“Trực giác.” Nhan Hồi đáp.
Ngữ khí của Tống Thường Lâm có thể nói rõ quan hệ của anh ấy và người này rất tốt, vậy hơn phân nửa chính là người biết hai nhà đính ước từ nhỏ.
Sách Tống Thường Lâm mượn càng ngày càng nhiều, thậm chí còn bao gồm cả hồ sơ mấy thập niên trước trong đơn vị của Nhan Hồi.
Thời gian đã từ xuân bước vào hạ, đến những ngày mưa rào tầm tã sấm sét ầm ầm.
Mây đen áp thành từng tầng.
Nhan Hồi đứng dậy bật đèn quay về, nhìn thấy đồ trong tầm tay Tống Thường Lâm ở trên bàn, không nhịn được tò mò hỏi: "Vì sao còn phải xem tư liệu vài thập niên trước?"
"Đường sông lúc ấy khác bây giờ, phương thức thăm dò rất lạc hậu, lý luận được đưa ra có lẽ có sai sót, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán bây giờ."
Nhan Hồi hiểu rõ: “Cho nên cậu muốn đối chiếu hết tư liệu của địa phương và tư liệu của đội thăm dò."
Tống Thường Lâm “ừm” một tiếng.
Nhan Hồi sợ mình quấy rầy anh ấy, không nói gì.
Tống Thường Lâm cảm nhận được cô im lặng, ngẩng đầu lên: "Cậu có thời gian đối chiếu giúp tôi một chút không? Lấy phần không giống nhau ra?"
"Được thôi.” Nhan Hồi rất vui với việc hỗ trợ.
Khi còn nhỏ chỉ là nghe nói Tống Thường Lâm ưu tú từ trong miệng người khác, cho đến khi mình thật sự cộng sự với anh ấy, Nhan Hồi mới hiểu được đầu óc của người học giỏi không thể so với người thường.
Cô chỉ đơn giản đối chiếu tư liệu một chút, Tống Thường Lâm đã có thể phán đoán đính chính và phân tích nguyên nhân sai sót ngay lập tức, tiện đà đối chiếu phương án tiến hành sửa đổi.
Nhiều tư liệu như vậy, cô xem trong chốc lát đã cảm thấy đầu choáng căng não, cần phải ra ngoài hít thở ít không khí trong lành, Tống Thường Lâm lại có thể ngồi cả buổi trưa, ngẫu nhiên đứng dậy uống nước.
Mưa to bên ngoài giống như đang cổ vũ quyết tâm ngồi im của anh ấy.
Cho đến khi tiếng mưa rơi lớn hơn, Tống Thường Lâm mới nhận ra mình hình như đã ngồi rất lâu.
"Thật ngại quá, không lưu ý để cậu ngồi cùng tôi lâu như vậy." Tống Thường Lâm nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: "Còn lại để tôi đối chiếu cho."
"Không sao đâu, sắp xong rồi, ít nhất là một tiếng." Nhan Hồi xoa xoa cổ: "Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta nên đi ăn cơm trước."
Tống Thường Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu, Nhan Hồi đã cầm lấy thẻ cơm: “Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm căn tin.”
Không thể làm anh ấy có cơ hội từ chối.
Nhan Hồi sớm đã hiểu rõ, Tống Thường Lâm giống Nhan Chấn Quốc và Tống Vệ Đông, đều là người cứ bận là mất ăn mất ngủ.
Không mạnh mẽ dẫn bọn họ đi ăn cơm, bọn họ sẽ không đi.
Tống Thường Lâm đành phải nghe theo.
Là trung tâm đề tài của đại đa số người hóng drama, bóng dáng anh ấy và Nhan Hồi mặt đối mặt đến nhà ăn múc cơm làm cho rất nhiều người chú ý.
Thực tập sinh cùng kỳ với Nhan Hồi dường như sắp kinh ngạc rớt cằm: "Hai người này làm sao lại quen biết vậy?"
"Những lời trước đó chúng ta nói về Tống Thường Lâm có thể đã… hay không?"
“Nhan Hồi cũng không nghe bao nhiêu đâu, đừng tự dọa chính mình.”
Lão công nhân của đơn vị ở bên cạnh cười châm chọc khinh miệt một tiếng: "Sinh viên đều như vậy, cho rằng biết đọc sách là lợi hại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro