Chương 20
Lục sư phụ gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, chính là cậu ấy."
Hai nữ sinh vừa thảo luận về Tống Thường Lâm không nhịn được mà tò mò: "Cậu ấy rất nổi tiếng sao?"
"Rất nổi tiếng trong tỉnh của chúng tôi." Sinh viên có nhà ở bản địa đáp: "Ngày trước lúc học cấp ba, mỗi lần thi đề chung chủ nhiệm lớp đều lấy thành tích của cậu ấy để kích thích chúng tôi."
"Trước đó tỉnh tổ chức thi tri thức toán học, tôi cũng nghe bạn học nhắc đến cậu ấy." Triệu Húc Dương nói: "Chẳng qua rất kỳ quái, lợi hại như vậy cũng không thấy trực tiếp xin đi du học ở nước ngoài…"
"Có thể là để xin vào trường tốt hơn đi, dù sao sinh viên khoa chính quy của Đại học top 1 trong nước chính là rất nổi tiếng."
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói nước ngoài đều tranh nhau cướp người của trường bọn họ."
"Ngoại trừ cái này ra còn có thể tích luỹ nhân mạch." Sinh viên gốc bản địa ở đây nói: "Nghe nói cha cậu ấy muốn để cậu ấy đi đường làm quan, cậu ấy tốt nghiệp trường học đó, sau này nhân tài đứng đầu các ngành nghề đều là bạn cùng trường, nhất định là có lợi để lên chức."
"Đây là đang chơi một bàn cờ lớn…"
"Nhà cậu ta lợi hại như vậy?" Triệu Húc Dương hỏi: "Muốn cho cậu ta đi đường làm quan là có thể đi?"
"Đó là đương nhiên, cha cậu ấy chính là…"
"... nói thế thôi là được rồi." Lục sư phụ chặn lại: "Đều là chút chuyện bóng gió vỉa hè, đừng nói giống như mình tận mắt nhìn thấy vậy."
Cuộc thảo luận của mọi người lúc này mới ngừng nghỉ.
Chuyện Tống Thường Lâm "thực tập" ở trong mắt người ngoài thoạt nhìn vô cùng thần bí, anh ấy cũng không cố định đi theo vị sư phụ nào trong đơn vị, một ngày nọ Tiền sư phụ thậm chí còn nói thắng với Lục sư phụ: "Tôi làm sao có thể dẫn dắt Tống Thường Lâm? Học kỳ 1 người ta đã sớm thực tập xong rồi."
Nhưng ngay sau đó Lục sư phụ hỏi: "Vậy lần trước mọi người thăm dò địa chất là…"
Tiền sư phụ nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Cậu ấy muốn đi xem để tích lũy thêm kinh nghiệm, người quen xin tôi hỗ trợ làm sao tôi có thể không đồng ý chứ, mà cũng có thể bồi dưỡng người mới cho ngành này của chúng ta, thật tốt."
Lục sư phụ nghi ngờ nhìn ông ấy: "Làm sao tôi không biết ông vui vẻ cống hiến như vậy nhỉ?"
"Ai, bà đây chính là tầm nhìn hạn hẹp… xem thường người ta."
Tiền sư phụ không muốn nói, Lục sư phụ cũng không hỏi lại.
Nhưng giữa các thực tập sinh lại luôn có tin tức nho nhỏ.
Triệu Húc Dương chia sẻ tin tình báo mình vừa nhận được: "Nghe nói tỉnh muốn xây một trạm thủy điện, Tống Thường Lâm chạy khắp nơi là vì việc này."
"Xây trạm thủy điện cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, làm sao phải thần bí như vậy?" Có sinh viên tỏ vẻ khó hiểu.
Sinh viên bản địa chen vào nói: "Kế hoạch xây trạm thủy điện này đã mấy thập niên, từ trước khi cha mẹ được sinh ra cũng đang nói, nhưng bởi các loại nguyên nhân nên bị gác lại."
"Nguyên nhân gì?"
"Sự sắp xếp di dân cho cư dân bên cạnh trạm thủy điện, sau khi xây dựng hoàn cảnh trái ngược có thể tạo thành hư tổn gì đó, tóm lại là một đống lớn nguyên nhân."
“Nói như vậy thì lực cản cực lớn?”
"Đúng vậy, nếu không thì sao phải lén lút sợ người khác biết…" Triệu Húc Dương cười nhạo: "Tốn sức lớn như vậy cuối cùng không xây được lại thành chuyện cười đi."
Khi Nhan Hồi đi đến chỗ uống nước đúng lúc nghe thấy lời này, sau một lúc chần chừ bởi vì không muốn bị cuốn vào cuộc nói chuyện, nên xoay người đến phòng đọc sách.
Phòng đọc sách của đơn vị cơ bản không có ai, cửa mở ra, không biết nhân viên quản lý đi đâu.
Nhan Hồi đọc xong một quyển, khi đặt sách lên trên kệ đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đối diện.
Là Tống Thường Lâm.
Nhan Hồi hỏi: "Sao cậu lại đến đơn vị của chúng tôi?"
Tống Thường Lâm đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy tiếng nói ngẩng đầu nhìn thấy là Nhan Hồi thì hơi ngẩn ra, tiện đà cười nói: "Sách chuyên ngành của đơn vị các cậu đầy đủ hơn so với ở thư viện tỉnh."
"Tìm được sách cậu muốn chưa?" Nhan Hồi hơi nghi ngờ, dù sao có đôi khi cô ở phòng đọc sách của đơn vị đều không tìm thấy sách mình muốn xem.
Tống Thường Lâm lắc đầu: “Đáng tiếc tôi không ở trường…”
"Hay là cậu viết danh sách những thứ cậu muốn tìm cho tôi đi, chờ đến lúc tan tầm hôm nay tôi bớt thời gian quay về trường của mình một chuyến, có thì mượn cho cậu." Nhan Hồi đề nghị.
Tống Thường Lâm suy nghĩ một lát, thoải mái cười nói: “Cũng được, dù sao thời điểm kháng chiến thì nơi này là hậu phương lớn, lúc ấy có rất nhiều sách được đặt ở trường của các cậu.”
"Đúng vậy." Nhan Hồi kiêu ngạo nói: "Tuy danh khí của chúng tôi kém top 1 nhưng lượng sách trong trường khá nhiều đấy."
Tống Thường Lâm ngồi xuống viết danh sách cần tìm, lúc Nhan Hồi chờ anh ấy nói: "Tôi nghe chuyện cậu muốn làm rồi."
"Chuyện gì?" Tống Thường Lâm nghe vậy hơi nghi hoặc.
"Chính là chuyện cậu đi thăm dò địa chất với Tiền sư phụ bận trước bận sau mấy ngày nay ấy." Nhan Hồi bổ sung: "Đương nhiên, còn có mấy câu trước đây Tống Đại Đại nói, cho nên tôi đại khái đoán được cậu đang làm gì."
Tống Thường Lâm nhẹ giọng cười nói: "Biết tôi làm gì còn đến giúp? Không nghe người ta nói rất có khả năng sẽ thất bại sao?"
"Chuyện này không phải cứ thất bại là không có thể không làm nữa." Nhan Hồi nhận danh sách của Tống Thường Lâm, gấp lại rồi bỏ vào trong túi tùy thân: "Tôi đã nghe cha nói, xây xong trạm thủy điện, không chỉ có thể thoả mãn nhu cầu trong tỉnh, còn có thể cung ứng ra bên ngoài, là lý tưởng phấn đấu của mấy thế hệ người, thậm chí là di nguyện của một số người, chuyện khó như vậy, sao có thể một lần là xong?"
Tống Thường Lâm tạm thời không nói gì.
Nhan Hồi dừng một chút: "À đúng rồi, cậu hỏi vì sao tôi muốn giúp… đó là bởi vì trong chuyện này, tôi cảm thấy mình nên bỏ ra một phần lực."
Tống Thường Lâm nhìn mặt Nhan Hồi có hơi ngây người.
Khi còn nhỏ chỉ biết được trong miệng cha mẹ, nữ sinh cha nói đùa đính ước từ nhỏ với mình tên Nhan Hồi, là con gái của chú Nhan thường xuyên được cha mời đến nhà chơi.
Lại chưa từng gặp mặt.
Năm ấy Nhan Hồi lên tỉnh tham gia thi đấu ca hát, cả nhà bọn họ cũng vì có việc nên không tham dự được, cuối cùng là xem lại ghi hình của đài truyền hình.
Tóc nữ sinh được chia làm hai, nhu thuận rũ ở phía sau tai, mặc váy dài bằng bông, là bộ dáng học sinh ngoan, sau khi hát xong bài hát dự thi nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả lại chạy lên sân khấu vẫy tay với khán giả…
Cuối cùng vẫn là bị nhân viên công tác vừa khuyên vừa gấp gáp dẫn đi.
Khán giả xem đến bật cười, Tống Thường Lâm cũng cảm thấy Nhan Hồi rất thú vị.
Là cảm giác không mang theo ác ý và cười nhạo, chỉ đơn thuần cảm thấy tính cách của cô đáng yêu thú vị.
Sau đó anh ấy nói với Tôn Ngao chuyện này, Tôn Ngao luôn nói đùa rằng Nhan Hồi là nữ thần hồi thơ ấu của anh ấy.
Sau đó lên Đại học, Tống Vệ Đông nói với Nhan Chấn Quốc: "Khi chúng ta đính ước từ bé còn nói, sau này phải cho hai đứa nhỏ gặp mặt bồi dưỡng cảm tình, kết quả đều bận, bận đến bây giờ chúng nó còn chưa gặp mặt, đúng rồi, Tiểu Hồi có bạn trai không?"
Nhan Chấn Quốc nói không có, nghĩ lại nói: "Chẳng qua hồi cấp ba hình như có thích một nam sinh.”
Tống Thường Lâm không nói rõ được tâm tình của mình sau khi biết Nhan Hồi có người mình thích là gì.
Bọn họ vốn dĩ chưa gặp mặt, trông cậy vào Nhan Hồi thích mình mới là ý nghĩ kỳ lạ.
Nhưng Nhan Chấn Quốc lại nói: “Không biết vì sao, sau đó lại không liên lạc nữa.”
"Vậy…" Tống Vệ Đông muốn cố gắng không ngừng, bị ánh mắt của Tống Thường Lâm chặn lại, lời nói đến miệng rồi lại sửa: "Haizz, không vội không vội, những người trẻ tuổi chúng nó ấy à…"
Tống Thường Lâm chỉ lo lắng Nhan Hồi sẽ cảm thấy mình mạo phạm quá mức.
Nhưng sau đó Tống Vệ Đông sắp xếp cho anh ấy gặp mặt Nhan Hồi, dùng biện pháp đập nồi dìm thuyền, anh ấy không thể không đi, không có khả năng để Nhan Hồi chờ mãi ở chỗ đó.
Anh ấy đi, lại nói chuyện rất nhiều với Nhan Hồi, phảng phất như bạn bè đã quen biết nhiều năm.
Cái này làm cho Tống Thường Lâm yên tâm đôi chút, cô không bài xích anh ấy, chung quy là tốt.
Bây giờ người khác cảm thấy anh ấy không làm được chuyện này, Nhan Hồi cũng không chỉ trích những người đó, chỉ nói: "Chuyện này không phải cứ thất bại là có thể không làm nữa."
Tài nguyên nước trong tỉnh phong phú, đất nước đang trong thời gian phát triển xây dựng cơ bản, có nhiều vùng núi xa xôi cần dùng điện như vậy… Xây trạm thủy điện không phải vì một vài người muốn xây, mà là vì rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều cần trạm thủy điện này được xây.
Từ lúc sớm nhất đưa ra kế hoạch này đến bây giờ, không phải mấy năm, không phải mười mấy năm, mà là vài thập niên, hy vọng và nỗ lực của bao nhiêu thế hệ người, đều đang thúc đẩy thực hiện nguyện vọng này.
Cho dù thế hệ này thất bại, người đời sau vẫn muốn tiếp tục như cũ.
Anh ấy có thể nhìn rõ người khác, giống như vẫn luôn không nhìn rõ mình làm những chuyện như vậy.
“Có vấn đề gì sao?” Thấy Tống Thường Lâm không trả lời trong thời gian dài, Nhan Hồi nghi hoặc hỏi.
Tống Thường Lâm cười lắc lắc đầu: "Trước kia tôi thật sự rất sợ thất bại, nhưng nghe cậu nói như vậy cũng nhẹ nhàng đi không ít, thật ra tôi chỉ cần làm những gì mình nên làm, còn lại đều giao cho thời gian."
Nhan Hồi ý vị thâm trường "ồ…" một tiếng: "Người học giỏi giống như cậu rất ít khi thất bại đi? Ai, không giống tôi, thất bại vài lần thì không sao nữa cả."
"Cậu có thể đỗ vào trường Nhất Trung của Phồn Lê đã rất ưu tú rồi."
"Nhưng chênh lệch tâm lý vẫn là sẽ có mà, cậu không biết, trước kia tôi học cấp hai, là loại trường học có phong cách học tập kém nhất toàn huyện, thành tích dạy học rối tinh rối mù, tôi là hạng nhất của lớp cảm thấy mình thật lợi hại, sau khi lên cấp ba mới biết được núi cao còn có núi cao hơn, sau đó trường học mở lớp trọng điểm tôi cũng không được vào, nhưng bạn bè bên cạnh đều…" Trong đầu Nhan Hồi hoảng hốt hiện lên khuôn mặt của Cao Dữ Châu, cô chớp chớp mắt, nỗ lực bỏ qua những suy nghĩ đó, nói tiếp: "Đi hết, khi đó lòng tôi chua xót muốn chết."
Tống Thường Lâm tự nhiên cũng biết này đó: "Xem ra lúc ấy tôi không nên nói chuyện mẹ tôi xin cho tôi ra khỏi lớp hoả tiễn."
"Đúng vậy, tôi cảm thấy cậu chính là cố ý khoe khoang." Nhan Hồi nhìn thời gian nói: "Được rồi, tôi nên tan làm rồi."
"Cậu đến đây để trốn việc?" Tống Thường Lâm nghi ngờ hỏi.
"Trốn việc cái gì chứ, tôi là nhân buổi chiều không có việc gì đến tra tư liệu, nâng cao trình độ kỹ năng tri thức của chính mình mới có thể làm việc tốt hơn." Nhan Hồi ra vẻ đứng đắn nói, phất phất tay đi ra ngoài: "Tạm biệt, tôi về trường đây."
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần…”
Nhan Hồi vốn định đi ra trạm xe bus cách đơn vị vài bước, cách không xa cũng không cần phải đưa, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy xe bus đâu, tra cứu trên điện thoại mới phát hiện còn mười phút nữa chuyến xe tiếp theo mới đến, khó tránh khỏi nhụt chí.
Mà Tống Thường Lâm lại lái xe đi vào trước trạm: "Đi thôi, tôi đưa cậu về, đúng lúc tiện đường."
Xung quanh xe tới xe lui, Nhan Hồi lo lắng mình ở đây rối rắm làm người khác chậm trễ, vội vàng ngồi lên xe thắt dây an toàn:
"Tôi còn tưởng cậu nói đưa tôi về có nghĩa là đi đường, không nghĩ đến là lái xe… à đúng, nhà cậu ở đây nhất định là có xe." Nhan Hồi bừng tỉnh: "Tôi luôn muốn có xe mà vẫn còn là sinh viên."
"Xem ra tôi nên nói trước là mình lái xe đến." Tống Thường Lâm cười nói.
Nhan Hồi ngẩn người, vừa mới phản ứng lại: "Người học giỏi như bạn Tống thật biết nói chuyện, rõ ràng chính tôi cũng chưa nghĩ đến, nói ngược lại như vậy giống như cậu sai ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro