Chương 19
"Vậy cậu cũng có thể vứt đi mà." Doãn Hạo Nguyệt cảm thấy sắp xấu hổ chết rồi: "Đưa cái này cho tôi giống như đang nhắc tôi nhớ về thời gian niên thiếu vô tri đó vậy."
Tống Thường Lâm cười cười, thản nhiên chấp nhận sự oán giận của đối phương.
Đối mặt với người đã từng tỏ tình thất bại thời học sinh, Doãn Hạo Nguyệt không hề có chút lưu luyến hay không bỏ được nào, biểu hiện hào phóng lại tự nhiên.
Thời gian thật sự có thể vuốt phẳng rất nhiều thứ.
Nhan Hồi cảm thấy, là mình hơi rối rắm quá mức với quá khứ.
Mua trà sữa xong đi ra, mặt trời cũng đã ló đầu ra từ sau tầng mây, bầu trời vốn âm trầm sáng lên trong nháy mắt.
Đi trên đường, Tống Thường Lâm đột nhiên mở miệng: "Có vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi, cậu tên là Nhan Hồi, là bởi vì cha cậu thích "Luận Ngữ" sao?"
Đệ tử đầu tiên của Khổng Tử cũng tên Nhan Hồi.
Nhan Hồi lắc lắc đầu: “Là mẹ tôi thích.”
Năm ấy trong lúc Đàm Tuyết Mai mang thai, nói về vấn đề đặt tên cho con, Nhan Chấn Quốc không cần nghĩ mà đưa ra lựa chọn cái tên "Nhan Hồi", cũng nói: "Nếu là con gái thì dùng từ "Hồi" có bộ Thảo ở đầu."
"Làm sao ông lại muốn đặt tên con theo tên rau dưa thế?" Đàm Tuyết Mai vừa đọc sách vừa chế nhạo chồng.
"Tên rau dưa thì làm sao?" Nhan Chấn Quốc kiêu ngạo nói: "Đất nước lấy dân làm trọng, dân dựa trời kiếm ăn, thức ăn gốc là từ nhà nông… đã nói rõ con gái nhà chúng ta là gốc, quan trọng hơn nhiều, mà chữ "Hồi" có…"
"Có bốn phương pháp sáng tác?" Tống Thường Lâm nghe nói đến đây, thông thuận tiếp chuyện cười này.
"Cậu có cảm giác hài hước tương đồng với cha tôi."
Tống Thường Lâm thanh thanh giọng nói nén cười: "Ngụ ý của chữ "Hồi" khá tốt, dù sao năm chúng ta sinh ra đúng lúc gặp hạn hán, lương thực mất mùa, phụ huynh đặt tên cho con phần lớn đều đặt chút hy vọng gì đó vào."
Nhan Hồi thường nghe cha mẹ nói năm mình sinh ra có bốn tỉnh bị hạn hán, lại chưa từng nghĩ đến phương diện này, lúc này mới nhìn Tống Thường Lâm phản ứng lại: "A… nói như vậy tên của cậu cũng là…"
“Bốn mùa như thường, phổ hàng cam lộ.” Tống Thường Lâm giải thích.
Phảng phất biết được một bí mật được chôn giấu nhiều năm, mà sau lưng bí mật này vậy mà còn ẩn dấu hy vọng chờ đợi đất nước mưa thuận gió hoà…
Như là một làn gió xuân thổi qua, Nhan Hồi cảm thấy tâm cảnh của mình đều trở nên trống trải: "Khi còn nhỏ chỉ gọi điện thoại với cậu, chưa từng gặp mặt, khi đó tôi cho rằng cậu sẽ…"
“Sẽ cái gì?”
"Sẽ có bộ dáng đeo kính lịch sự văn nhã."
“Hiện tại nhìn không văn nhã sao?”
"Thật ra cũng không phải không văn nhã, chỉ là… không nghĩ đến cậu sẽ theo hệ… vận động như vậy." Nhan Hồi lựa chọn một từ ngữ gần sát để miêu tả.
Tuy trước đó chưa bao giờ gặp Tống Thường Lâm, nhưng cô ở chung với Tống Thường Lâm tự nhiên giống như đã làm bạn nhiều năm.
Có lẽ là bởi giao tình của cha mẹ, bất tri bất giác đã xông vào cuộc sống của đối phương nhiều năm như vậy.
"Ấn tượng ban đầu của tôi với cậu đái khái chính là… bánh trung thu 5 nhân." Tống Thường Lâm nói.
“Bánh trung thu 5 nhân?” Nhan Hồi khó hiểu.
"Ừm, người nhà tôi đều không quá thích ăn bánh trung thu 5 nhân, cố tình Trung thu mỗi năm lại có không ít người biếu bánh, cha mẹ tôi đều có tính không thích lãng phí, có thể cho người khác thì tận lực cho hết, không cho được thì tự ăn, đại khái là năm lớp 5 nhà tôi còn thừa ba cái bánh Trung thu 5 nhân cuối cùng…"
Nhan Hồi cũng nhớ đến chuyện này: "A, lần đó cha mẹ đưa tôi đến thăm nhà cậu, bị tôi ăn hết."
Tống Thường Lâm gật đầu: "Ngày đó cha tôi đưa tôi ra ngoài câu cá, lúc về tôi phát hiện bánh Trung thu 5 nhân đã bị ăn hết rồi, nội tâm không nhịn được mà cảm khái xem là chị gái tiên nữ nào hạ phàm giải ưu…"
"Chị gái tiên nữ?"
"Chị tiên nữ." Tống Thường Lâm sửa lời.
Nhan Hồi vui mừng nói: "Vận khí của con trai biết nói ngọt bình thường sẽ không quá kém."
Tống Thường Lâm nghe vậy thì mỉm cười, không so đo ngữ khí coi mình là em trai để dỗ của cô.
Sau khi kết thúc "xem mắt", Nhan Chấn Quốc gọi điện thoại hỏi cảm nghĩ của con gái: "Thế nào? Lâm Lâm là một cậu bé không tồi chứ?"
"Còn ổn." Nhan Hồi vừa thu dọn đồ trong ký túc xá vừa nói.
“Còn ổn là có ý gì?”
"Chính là ý còn ổn ạ." Nhan Hồi nói: "Có thể là bởi vì ngay từ đầu con không mong chờ quá nhiều, cho nên sau khi gặp cũng cảm thấy không tệ lắm."
"Hắc, đứa nhỏ này, Tống Đại Đại của con năm đó cũng tuấn tú lịch sự, Lâm Lâm làm sao có thể kém, mà còn học tập tốt nữa…"
"Con biết những điều kiện bên ngoài của cậu ấy rất ưu tú." Nhan Hồi nói: "Như cũng phải xem tính cách có được không chứ? Con cũng không phải chưa từng gặp người đẹp trai nhưng xấu tính."
"Ừm, tính cách nhất định phải tốt." Nhan Chấn Quốc tán đồng những lời này: "Vậy các con muốn thương lượng mấy ngày gặp một lần hay không? Xem phim hay đi ăn một bữa cơm gì đó…"
"Cha…" Nhan Hồi bất đắc dĩ ngắt lời ông: "Cha lại nữa rồi, không phải cha nói không phải xem mắt sao? Chúng con làm bạn tự nhiên là tốt rồi, cha cứ thúc giục nói không chừng sẽ ngược lại hoàn toàn đấy!"
"Được, được, được, cha không thúc giục…" Nhan Chấn Quốc giơ tay đầu hàng: "Các con cứ kết bạn tự nhiên."
Ngày hôm sau chính là ngày bắt đầu thực tập chính thức, Nhan Hồi và mấy thực tập sinh đi theo Lục sư phụ.
Bởi vì đều là sinh viên mới ra khỏi trường học, mọi người cung kính đứng một chỗ hô cô giáo.
Lục sư phụ là một nữ sư phụ, bà ấy mặc quần áo lao động, được sinh viên gọi cô giáo đồng đều doạ sợ, ngơ ngác mà nói mình vẫn luôn được gọi là Lục sư phụ, đột nhiên bị gọi là cô giáo có hơi không quen.
Có sinh viên đề nghị cứ gọi "sư phụ" đi, người khác nghe cũng không khác gì mấy, trong lòng mấy người coi bà ấy là sư phụ "một ngày làm thầy cả đời làm thầy" là được.
Lúc này Lục sư phụ mới chấp nhận cách xưng hô của sinh viên, dẫn bọn họ đến công trường làm kiểm tra đo lường chất lượng.
Trong nhóm người đi cùng có một thực tập sinh tên Triệu Húc Dương, thấy Nhan Hồi vui mừng nói: "Cậu là Nhan Hồi lớp (5) sao?"
Nhan Hồi nghe vậy thì ngẩn ra, nhanh chóng tìm tin tức có liên quan đến người này trong đầu, kết quả lại không có bất cứ ấn tượng gì.
Cô đang nghĩ chẳng lẽ mình chưa già đã yếu bị thoái hoá ký ức, đối phương lại mở miệng giải thích: "Tôi học lớp (2)."
"Nhất Trung của Phồn Lê à?" Trong lúc có thực tập sinh khác nói chen vào: "Đó chính là trường cấp ba tốt nhất ngoài trường cấp ba phụ thuộc Sư Đại!"
Triệu Húc Dương ra vẻ khiêm tốn cười cười, bên trong biểu cảm vẫn ẩn ẩn có chút đắc ý.
Nhan Hồi áy náy nói với Triệu Húc Dương: "Thật ngại quá, tôi có chút nhớ không rõ…"
Nụ cười trên mặt Triệu Húc Dương do lời nói của Nhan Hồi mà cứng lại, bổ sung thêm: "Cậu không nhớ cũng đúng, trước đó ở Nhất Trung chúng ta cũng chưa từng nói chuyện, là tôi thường xuyên nghe người ta nhắc đến cậu…"
Nhan Hồi nhớ đến những lời đồn có quan hệ với việc "người cao ngạo không dễ chọc" của mình ngày trước: "Đều không phải lời gì hay đi?"
“Lời đồn mà, ai cũng biết là giả.”
Mọi người được chia công vị, đang trên đường đến công vị, Triệu Húc Dương nói tiếp: "Lớp các cậu có nam sinh tên Cao Dữ Châu đúng không?"
Lại nghe thấy tên Cao Dữ Châu một lần nữa, nội tâm Nhan Hồi không khỏi căng thẳng, không biết có phải những tâm tư mờ mịt thời niên thiếu của mình bị người ta nhìn rõ hay không, dứt khoát cúi đầu đo lường, dùng vành mũ bảo hiểm che giấu biểu cảm trên mặt mình:
“Ừm.”
“Cậu ta bây giờ ở đâu?”
"Ở đâu cái gì?" Nhan Hồi hỏi xong mới phản ứng lại: "Cậu hỏi cậu ấy học ở trường nào à?"
“Đúng vậy, trường nào?”
Nhan Hồi vốn định trả lời nhưng nghe ngữ khí của đối phương, có tìm kiếm, có tò mò, còn có một chút may mắn muốn xem náo nhiệt không dễ phát hiện.
Cô bỗng nhiên không muốn nói nữa.
"Cậu hỏi cái này làm gì?" Nhan Hồi hỏi ngược lại.
Triệu Húc Dương bị hỏi đến nghẹn, thần sắc xấu hổ: “Chỉ tùy tiện hỏi một chút, tò mò mà.”
"Tôi đây không nhất định phải trả lời, đúng không?" Nhan Hồi nói xong, vô cùng có chừng mực dùng cách nói đùa để thể hiện sự từ chối của mình: "Lỡ như cậu tìm cậu ấy trả thù thì làm sao?"
"Làm sao tôi có thể tìm cậu ta trả thù chứ." Triệu Húc Dương cười nói, tiếp tục dò hỏi đến cùng: "Ai, nói thật, cuối cùng là cậu ta học trường nào?"
Nhan Hồi cảm thấy có hơi bực bội với người siêng năng không biết lễ nghĩa, không ngừng truy hỏi, rồi lại không dễ nổi cáu.
Dù sao cũng thực tập cùng nhau, lúc này mà làm lớn chuyện tất nhiên sẽ có hậu hoạn vô cùng tận.
May mắn Lục sư phụ chú ý đến bên này, chỉ vào hai người nói: "Ai… hai người bên cạnh kia, không vội yêu đương! Nhanh đi làm việc!"
Mọi người cười vang một trận, Triệu Húc Dương cười cười đi về công vị của mình, cuối cùng Nhan Hồi cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Khi nghỉ ngơi giữa trưa, Lục sư phụ mua cho mỗi sinh viên một chai nước, một hộp mì ăn liền và một cây giăm bông, lại lấy trứng gà từ túi tùy thân ra, phân phát cho bọn họ.
"Làm ngành này của chúng ta, đến chỗ xa xôi này kiểm tra đo lường, thì phải chuẩn bị tốt việc chắp vá ăn cơm bên ngoài… nhưng không thể không ăn, thân thể là tiền vốn của cách mạng."
Nhóm sinh viên sôi nổi đáp vâng, cảm ơn sự quan tâm của Lục sư phụ.
Cách đó không xa, một sư phụ khác mang theo thực tập sinh đi qua bên cạnh, phất phất tay với Lục sư phụ: "Ăn cơm à?"
Lục sư phụ gật gật đầu: "Ông đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, bây giờ dẫn mấy đứa lên núi nhìn xem."
“Thăm dò địa chất?”
“Đúng vậy, đây không phải chuẩn bị…” đối phương nói đến đây thì dừng một chút mới nói tiếp: "Đây không phải chuẩn bị làm công trình mới kia sao, phải xem địa chất có thích hợp hay không."
Lục sư phụ giống như đạt thành độ ăn ý nào đó với đối phương, không hỏi là "công trình mới gì", vừa muốn phất tay tạm biệt thì vội hỏi: "Từ từ Lão Tiền… phía sau ông là… Tống Thường Lâm?"
Nhan Hồi nghe vậy ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ người đi sau Tiền sư phụ là Tống Thường Lâm.
Vừa nãy cô cúi đầu ăn cơm, thậm chí cũng không chú ý.
“Đúng vậy, Tống Thường Lâm là tôi dẫn dắt, hâm mộ à?” Tiền sư phụ cố ý khoe khoang.
Tống Thường Lâm lễ phép gật đầu với Lục sư phụ.
Hai nữ sinh xung quanh Nhan Hồi đang lén thảo luận: "Trông thật đẹp trai."
"Nhưng làn da có hơi đen…"
"Ai da đen cái gì mà đen? Đó là màu da lúa mạch, khoẻ mạnh biết bao."
Triệu Húc Dương nghe thấy cuộc thảo luận của các cô ấy, hơi khinh thường bĩu môi.
Lục sư phụ cười hỏi: "Ông có phải đòi người ở chỗ trưởng khoa hay không? Lão Tiền, tôi khiếu nại ông thao tác trong bóng tối…"
"Lúc chia thực tập sinh cái gì tôi cũng chưa làm, Lục sư phụ nói chuyện phải có chứng cứ." Ngữ khí của Tiền sư phụ đứng đắn nói hết câu, cười nói: "Tôi đi đây…"
Hai người vẫy tay chia tay, Lục sư phụ quay đầu lại, sinh viên bản địa hỏi: "Sư phụ, người vừa rồi chính là Tống Thường Lâm của trường trung học trực thuộc Sư Đại ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro