Chương 11
Nhan Hồi khó có thể tin mà nhìn cha Lưu, rất khó tưởng tượng từ "cha" này sẽ có quan hệ gì đến người đàn ông trước mắt này: "Phương thức kiếm tiền của ngài chính là bán con gái?"
Cha Lưu nổi giận đùng đùng nói: "Việc nhà tôi cháu quản ít thôi! Cháu cho rằng cháu là cha tôi à! Cha cháu đến cũng không quản được...!"
"Ai da đừng tức giận, ngày đại hỷ cãi nhau không đáng giá..." Một người phụ nữ trung niên cười đến vô cùng hòa ái đi lên, ôm lấy vai của Nhan Hồi kéo ra ngoài: "Ý của chú Lưu cháu là nói đây đều là chuyện người lớn, trẻ con như cháu chớ để ý."
Tay người phụ nữ trung niên hàng năm làm việc nhà nông thô tráng hữu lực, Nhan Hồi căn bản không chống cự được, nháy mắt đã được mang ra ngoài cửa.
Cao Dữ Châu đỡ Nhan Hồi cũng không gánh được sức lực của đối phương, chỉ phải mở miệng nói: "Thím đừng đẩy cậu ấy, sức lực cậu ấy nhỏ..."
"Đúng, đúng, đúng..." Người phụ nữ trung niên đáp lời, giữ cửa ở phía sau kéo lên: "Con gái nhà Chủ tịch Huyện quý giá lắm, đẩy hỏng rồi không đền được."
Ngoài miệng là nói như vậy, người phụ nữ trung niên vẫn "đưa" Nhan Hồi và Cao Dữ Châu ra ngoài cửa viện nhà Lưu Tư Vũ, dỗ dành như trẻ con: "Trở về đi, mau trở về đi thôi..."
Sau đó xoay người về phòng đóng cửa lại.
Cao Dữ Châu quay đầu nhìn thấy Nhan Hồi đang xoa cánh tay bị người phụ nữ trung niên nắm đau, quan tâm nói: "Cậu sao rồi?"
"Không có việc gì." Nhan Hồi lắc đầu, đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh, ngồi đối diện nói với lão nhân quầy bán quà vặt: "Bà bà, xin hỏi có điện thoại bàn không? Cháu muốn gọi điện thoại."
Lão nhân lớn tuổi nhưng vẫn tai thính mắt tinh như cũ: "Không có."
Nhan Hồi ra ngoài cũng không muốn mang điện thoại, đang cảm thấy sốt ruột, lão nhân quầy bán quà vặt lấy điện thoại từ túi áo của lão nhân ra nói: "Cháu dùng cái này gọi đi."
Nhan Hồi ngẩn người nói: "Bà có điện thoại ạ?"
Lão nhân ở nông thôn rất ít khi sử dụng loại sản phẩm điện tử này, cô cho rằng vị lão nhân trước mắt này cũng sẽ không có.
"Con trai con gái của bà đều làm công ở bên ngoài, bọn họ cố ý mua cho bà." Trên mặt lão nhân tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Nói có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bọn chúng cũng tiện..."
Nói xong, lão nhân bĩu môi nhìn về phía nhà Lưu Tư Vũ nói: "Người nhà kia trước đó cũng cho con gái xem mắt, bị Chủ nhiệm phụ nữ trên thôn cản vài lần rồi."
"Trước đó cũng có vài lần?" Tay quay số điện thoại của Nhan Hồi dừng một chút.
Lão nhân gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay thừa dịp Chủ nhiệm phụ nữ không ở đây, nhà ông ta mới nhanh chóng sắp xếp xem mắt." Lão nhân xem thường nói: "Nhưng người nhà ông ta cho con gái xem mắt, trong nhà mở tiệm mạt chược không nói, còn đánh vợ, trước đó còn từng ly hôn..."
Nhan Hồi nghe vậy càng thêm cấp bách, nhanh chóng gạt dãy số của Nhan Chấn Quốc.
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng "Alo?" hòa ái, Nhan Hồi cảm thấy an tâm đồng thời cũng sinh ra một cỗ xúc động muốn khóc: "Cha, Lưu Tư Vũ bị cha cậu ấy sắp xếp xem mắt..."
Nhan Chấn Quốc ở đầu dây bên kia rất chấn động, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cái gì?"
"Cha cậu ấy nói, Lưu Tư Vũ vào Đại học đòi tiền, cho nên phải kết hôn..." Nhan Hồi nói lại càng thêm trấn định, ý nghĩ cũng dần dần rõ ràng: "Hôm nay con nghe người ớin nhà cô ấy trả xe ba bánh nói, chờ ăn kẹo mừng."
"Được, cha biết rồi, con cứ ở bên cạnh nhà con bé chờ cha." Nhan Chấn Quốc bên kia đã thu thập đồ vật chuẩn bị ra ngoài: "Con gọi điện thoại cho giáo viên trong trường, nói cho trường học chuyện này."
"Được." Nhan Hồi nghẹn ngào lên tiếng lại gọi điện cho Chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp trả lời: "Chờ một lát, cô nhanh chóng đi đến."
Nhan Hồi đưa điện thoại trả cho lão nhân: "Bao nhiêu tiền ạ?"
"Không cần, không cần." Lão nhân vẫy vẫy tay nói: "Nếu cháu thật sự giúp được cô bé kia, coi như lão bà tử đây hành thiện tích đức."
"Cảm ơn." Nhan Hồi cảm kích mà nói.
"Ài, nói cảm ơn gì." Lão nhân chỉ chỉ một đống đồ ăn vặt đồ chơi bên người: "Cháu xem có đồ vật gì mình muốn mua hay không?"
Nhan Hồi không nhịn được cười một cái, mua hai bình nước, một bình trong đó đưa cho Cao Dữ Châu nói:
"Cậu về ôn tập trước đi, cuối tuần sau phải thi rồi."
"Không sao, mình đợi cùng với cậu." Cao Dữ Châu móc khăn giấy từ trong túi ra, lau sạch bệ đá ở một bên: "Ngồi xuống chờ đi."
Nhan Hồi và Cao Dữ Châu ngồi xuống thềm đá, nhìn cửa phòng đóng chặt của nhà Lưu Tư Vũ.
"Lưu Tư Vũ học tập tốt như vậy, trông xinh đẹp như thế, về sau nhất định có thể thi đậu một Đại học rất tốt." Nhan Hồi lẩm bẩm nói: "Tiền gì đó, đều có thể về sau lại kiếm, vì sao nhất định muốn cậu ấy kết hôn ngay bây giờ..."
Cao Dữ Châu suy tư một lát, nói: "Mình... Nghe người tron thôn nói, cha cậu ấy là sợ cậu ấy thi đậu Đại học, đi ra ngoài thì không về nữa."
"Làm sao có thể không về nữa chứ?" Nhan Hồi không hiểu.
Cao Dữ Châu cười cười: "Trong thôn mình mấy năm trước, có một chị gái, học rất giỏi, học một đường đến tiến sĩ ra nước ngoài."
Nhan Hồi lẳng lặng nghe.
"Chính là người trong nhà chị gái kia rất không tốt với chị ấy, trọng nam khinh nữ, động một chút là đánh chửi, nói muốn chị ấy kiếm tiền về sau đó cho em trai đi học, còn phải nuôi em trai chị ấy, những việc này, người ngoài trong thôn nhìn đều cảm thấy quá mức." Ánh mắt của Cao Dữ Châu dần dần xa xăm: "Trước khi ra nước ngoài, chị ấy gửi số tiền cuối cùng về nhà, sao đó hoàn toàn chặt đứt liên hệ, đến nay cũng không về nữa."
"Người nhà chị ấy đâu?" Nhan Hồi hỏi.
"Em trai chị ấy không nên thân, rất nhanh đã bỏ học, đi ra ngoài làm công." Cao Dữ Châu nói: "Thật ra tình huống kinh tế nhà chị ấy cũng không khó như vậy, chỉ là cha mẹ chị ấy luôn nhắc đến chị ấy bất hiếu trước mặt người trong thôn... Nói nhiều có lẽ làm cha Lưu Tư Vũ cảm thấy sợ hãi, sợ Lưu Tư Vũ cũng sẽ như vậy, mới muốn cho cậu ấy xem mắt, tìm người trong thôn, buộc cả đời cậu ấy vào nơi này."
Nhan Hồi nghe xong cảm thấy có chút lạnh, không khỏi ôm chặt đầu gối của chính mình.
Nhan Chấn Quốc mang theo người của Thôn Ủy Hội nhanh chóng đuổi đến.
Người đến nhiều, cha Lưu lại kiên cường hơn, chỉ vào đám người xung quanh quát: "Con gái tôi kết hôn, liên quan gì đến các người?!"
Thôn trưởng bị khẩn cấp gọi về nổi giận đùng đùng: "Con gái ông vị thành niên, làm sao có thể kết hôn? Đây là trái với Luật hôn nhân!"
"Ông quản tôi trái pháp luật hay không, tôi cũng không cần bọn họ cho phép!"
"Ông nói..." Thôn trưởng dường như muốn nói lời thô tục, cuối cùng chỉ có thể nỗ lực nhịn xuống: "Ông ép con gái ông kết hôn chính là phạm pháp!"
Trong khoảng thời gian ngắn hiện trường hỗn loạn khó coi.
Hiệu trưởng của Nhất Trung thành phố và giáo viên cũng đến, ở một bên tận tình khuyên bảo: "Cha Lưu Tư Vũ anh làm gì vậy, con trẻ đã vào lớp 12, thời kỳ mấu chốt nhất, anh còn nháo chuyện này."
"Tôi cũng chưa nói không cho nó thi Đại học!"
"Nhưng anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng cảm xúc của học sinh, anh sẽ hại cô bé anh có biết hay không?" Hiệu trưởng gấp đến độ lỗ tai bốc khói.
Thành tích của Lưu Tư Vũ ít nhiều cũng có thể học một trường không tồi, hiệu trưởng tự nhiên cũng luyến tiếc mầm cây tốt như vậy bị một đống việc rách nát hại mất.
"Nếu nhà anh khó khăn không nộp được học phí, có thể xin khoản vay cho học tập, vì sao nhất định phải kết hôn?"
"Nhà tôi không có đồ vật đáng giá làm thế chấp cho nó..."
"Khoản vay cho học tập không cần thế chấp..."
Cho dù khuyên can mãi, cha Lưu vẫn cứng cổ kiên quyết muốn cho con gái kết hôn, ai cũng không khuyên được.
"Nhà ông cũng thế!" Thôn trưởng chỉ vào một nhà trai đến xem mắt nói: "Con trai nhà ông bao lớn? Con gái nhà họ bao lớn? Ông ấy không hiểu chuyện các người cũng không hiểu sao?"
Nhà trai cũng vô cùng ngang tàng: "Ông ta đồng ý cho con gái xem mắt! Chúng tôi cũng không ép buộc ai..."
Đang nói, người trong thôn chạy đến báo tin cho nhà trai: "Đang bồi dưỡng nhân tài à, các người làm sao còn ở đây? Không lo lắng à?"
Cha đàng trai không rõ nguyên do: "Có chuyện gì gấp?"
"Ai da, tiệm mạt chược nhà ông lại bị dọn rồi!" Người trong thôn báo tin nói: "Người kiểm tra nói cái gì... Nói nhà các người dạy mãi không sửa, những người đó tụ tập đánh bạc, còn tụ tập cái gì, loạn cái gì, nghe nói còn hút, hút cái gì kia!"
Cha đàng trai sợ hãi cả kinh: "Loại lời nói này không được nói bậy! Nhà tôi đều là làm ăn đứng đắn!"
"Nhà ông đều mở tiệm mạt chược rồi, còn nói người làm ăn đứng đắn cái gì..." Người báo tin cũng không nhịn được mà lắm miệng, thấy cha đàng trai nhìn mình, lại chặn lại nói: "Ông nói với tôi cũng vô dụng! Ông đi mà nói với người kiểm tra..."
Điều này đến làm nhà trai đều gấp gáp, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị rời đi.
Bởi vì muốn nhanh chóng thoát thân, bọn họ sôi nổi tỏ vẻ nghe lời khuyên của thôn trưởng:
"Ngài nói rất đúng, chúng tôi thật sự không nên đến xem mắt với con gái còn đang học cấp ba nhà người ta, chúng tôi đi ngay..."
Nhóm chú thím nhà trai khi đi qua bên cạnh cha Lưu, nhỏ giọng nói thầm: "Không phải tôi nói không nên xem mắt nhà ông ta sao, lần trước bị tra, lần này lại bị tra, đây không phải nói nhà ông ta là Tang Môn Tinh* (ngôi sao mang điềm xấu, ý ở đây là mang họa cho người khác) sao?"
"Đúng vậy! Đen đủi!"
Cha Lưu nghe vậy, múa may nắm tay muốn xông lên chửi bậy nhưng đối phương người đông thế mạnh, thôn trưởng lại khuyên vài câu mới dựa bậc thang mà leo xuống.
Hôm nay Chủ nhiệm phụ nữ trong thôn ra ngoài làm việc, biết được tình huống thì đuổi đến đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nội tâm yên lặng nói một câu đáng đời, ngữ khí châm chọc nói với cha Lưu: "Nhà mở tiệm mạt chược có thể là người tốt gì? Ông còn muốn đẩy con gái vào hố lửa à?"
Tuy việc này tạm thời hạ màn nhưng hiệu trưởng Nhất Trung lại không thể yên tâm như vậy, ông ấy đi đến trước mặt thôn trưởng: "Thôn trưởng, tôi có thể thương lượng chuyện này với ông hay không?"
"Chuyện gì?"
"Từ lúc lớp mười hai khai giảng, Nhất Trung của chúng tôi đã tổ chức cho học sinh tiến hành tập huấn, mà người đối diện ở trấn Hương và học sinh trong huyện đều được cung cấp chỗ nghỉ ngơi ăn ở, làm cho bọn họ có thể ở lại trường tạm thời không về nhà, vốn dĩ nhà Lưu Tư Vũ đã nói với nhà trường nhưng cha cô bé lại không đồng ý." Hiệu trưởng nói: "Tôi muốn hỏi một chút, ngài có thể giúp đỡ khuyên nhủ cha Lưu Tư Vũ để Lưu Tư Vũ trong mấy tháng trước khi thi Đại học này trọ ở trường không về nữa, tránh để ảnh hưởng tâm tình của cô bé hay không? Chúng tôi cung cấp chỗ ăn ở cho học sinh là cho phụ huynh tham quan, có vấn đề lúc nào cũng có thể đến xem."
"Đây là chuyện tốt mà..." Thôn trưởng quay đầu nói với cha Lưu: "Việc xem mắt này ông không thể trông cậy được, vẫn nên trông cậy vào sau khi con gái ông thi vào Đại học tốt sẽ chăm sóc cho ông với vợ về già đi, nhanh chóng đồng ý để con gái ông đi đi!"
Cha Lưu không kiên nhẫn mà xua tay: "Được, được, được, để nó đi..."
Thôn trưởng và hiệu trưởng vui vẻ ra mặt, Chủ nhiệm lớp của Nhan Hồi cũng thở dài nhẹ nhõm, nói với Lưu Tư Vũ: "Em chờ lát nữa ngồi xe trở về với cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro